Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 738: Ngoan Ngoãn Như Vậy
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:49
Kiều Niên ngước nhìn Cố Châu, vô tình chạm phải ánh mắt sáng ngời của anh. Môi cô khẽ cong lên, cô đặt tay lên tay Cố Châu.
Hai người tay trong tay bước vào biệt thự nhà họ Cố.
Thấy hành động của Kiều Niên và Cố Châu, đám người hầu trong vườn đều sững sờ. Rồi họ không khỏi mỉm cười.
Xem ra mối quan hệ giữa Nhị thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân ngày càng tốt đẹp. Chẳng bao lâu nữa, nhà họ Cố sẽ có thêm một đứa con.
Bà Cố đang ngồi trên lầu hai, thấy Cố Châu và Kiều Niên nắm tay nhau, bà mỉm cười rạng rỡ.
Ban đầu, hai đứa trẻ chỉ lén lút nắm tay nhau vào ban đêm. Giờ thì ban ngày lại nóng lòng muốn nắm tay nhau. Điều này chứng tỏ mối quan hệ của họ đã tốt hơn trước.
Bà Cố nghĩ rằng không bao lâu nữa Kiều Niên sẽ mang thai.
Nghĩ đến việc lại sinh thêm một đứa con nữa, bà Cố vô tình nghĩ đến Cố Kỳ.
Nghĩ đến chuyện trước đó, bà Cố không khỏi thở dài.
Bà không ngờ Cố Châu lại bị người ta hãm hại, lại còn bỏ lại đứa con.
Nếu Kiều Niên biết Cố Kỳ là con của Cố Châu và một người phụ nữ khác, có lẽ cô sẽ rời xa Cố Châu.
Nếp nhăn trên mặt bà Cố càng sâu. Bà cũng không biết phải làm gì với Cố Kỳ.
Ngay lúc bà Cố đang đau đầu, thì có tiếng gõ cửa. Bà Cố nghĩ rằng có người hầu đến. Bà nói.
- Vào đi.
Khi cửa mở ra, bà Cố không thấy ai cả. Ánh mắt bà dần dần nhìn xuống, và bà nhận ra đó là Cố Kỳ vừa bước vào phòng mình.
Bà Cố mỉm cười vẫy tay với Cố Kỳ.
- Tiểu Kỳ, lại đây. Đến với bà cố nào!
- Bà cố. - Cố Kỳ chào hỏi, rồi bước đến bên bà Cố.
Bà Cố đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Cố Kỳ. Bà nghiêm túc hỏi.
- Dạo này Tiểu Kỳ ở nhà trẻ vui không?
- Vâng!
Cố Kỳ thản nhiên đáp. Cậu nhìn quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Thấy vậy, bà Cố mỉm cười với Cố Kỳ và hỏi.
- Tiểu Kỳ, cháu đang tìm gì vậy?
Cố Kỳ nhìn quanh và nói.
- Chuồn chuồn tre.
Bà Cố đang định đứng dậy giúp Cố Kỳ tìm thứ gì đó thì thấy Cố Kỳ buông tay ra và đi về phía bệ cửa sổ. Sau đó, cậu nhặt con chuồn chuồn tre dưới đất lên.
Lúc này, bà Cố mới hiểu ra rằng chắc chắn Cố Kỳ đã vô tình làm con chuồn chuồn bay vào phòng mình lúc đang chơi ở dưới nhà.
Bà Cố nhìn Cố Kỳ với vẻ mặt đau lòng. Khi bà chăm sóc Cố Kỳ, cậu bé nói nhiều hơn. Nhưng sau này, vì sức khỏe không tốt nên bà không thể tự tay chăm sóc Cố Kỳ. Sau này, cậu gặp phải một bà v.ú nuôi độc ác, chính vì vậy mà cậu trở nên tự kỷ.
Bà Cố thở dài thườn thượt. Thấy Cố Kỳ chỉ chăm chú vào con chuồn chuồn tre, bà mỉm cười nói.
- Cháu có muốn bà cố chơi chuồn chuồn tre cùng cháu không?
- Bà cố, bà nghỉ ngơi đi. Cháu tự chơi một mình nhé. - Cố Kỳ bình tĩnh nói.
Nói xong, Cố Kỳ cúi chào bà cố rồi quay người bỏ đi. Cậu không khỏi bị chói mắt bởi một luồng sáng.
Cậu quay đầu lại và thấy ánh sáng phản chiếu từ giường.
Cố Kỳ nhíu mày. Cậu bước về phía giường. Khi đến gần giường, cậu thấy một cây kim bên gối.
Cố Kỳ nhặt cây kim lên đưa cho bà cố.
- Bà cố, cái này cho bà!
Khi bà Cố nhìn thấy Cố Kỳ nhặt cây kim từ gối trên giường lên, bà sững sờ.
Trước đó, khi đang thêu, bà đã vô tình làm rơi một cây kim. Bà không tìm thấy nó, cũng chẳng quan tâm.
Buổi chiều, bà muốn nghỉ ngơi một lát. Nếu Cố Kỳ không đến, có lẽ bà đã c.h.ế.t rồi.
- Cảm ơn cháu. Cố Kỳ đúng là một đứa trẻ ngoan. Thật là một đứa trẻ ngoan! - Bà Cố xoa đầu Cố Kỳ, cảm động vô cùng.
Giá mà Cố Kỳ từ trong bụng Kiều Niên mà ra. Như vậy, bà sẽ không phải lo lắng gì nữa.
Bà Cố hy vọng Kiều Niên sẽ chấp nhận Cố Kỳ, nhưng Cố Châu chưa từng nói gì về chuyện này, nên bà không thể nói thẳng ra.
Cố Kỳ mang theo con chuồn chuồn tre đi ra ngoài.
Bà Cố nhìn Cố Kỳ rời đi. Bà đi đến cửa, vừa định đóng cửa lại thì nhận ra Cố Kỳ đang chạy về phía mình.