Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 968: Em Cười
Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:59
- Cố Xuyên là anh, anh cũng là Cố Xuyên. Dù là anh hay Cố Xuyên, chúng ta đều đang chờ em.
Cố Châu nói tiếp.
- Em đã lang thang bên ngoài nhiều năm rồi. Chuyện xảy ra với chúng ta sáu năm trước có lẽ là một thử thách mà ông trời ban tặng. Vận mệnh đã ràng buộc chúng ta với nhau từ lâu. Dù có vượt qua thời gian và không gian, chúng ta vẫn gắn kết chặt chẽ với nhau.
Lòng bất an của Kiều Niên dần dần lắng xuống. Đôi khi, cô cảm động thở dài trước vận mệnh. Duyên phận của cô với Cố Châu thật sự rất đặc biệt.
- Em còn nhớ những gì em đã hỏi anh ở bệnh viện không? - Cố Châu hỏi.
Kiều Niên không còn thời gian để nghĩ về những chuyện đã xảy ra lúc đó nữa. Cô nhìn Cố Châu với vẻ mặt khó hiểu.
Nhìn vẻ mặt đáng yêu của Kiều Niên, Cố Châu không nhịn được bật cười.
Giọng anh trầm thấp, nhưng cuối cùng lại hơi cao lên, đặc biệt quyến rũ.
- Anh thích em từ khi nào? - Cố Châu ân cần nhắc nhở.
Kiều Niên đột nhiên nhớ lại tình huống lúc đó. Cô muốn rời khỏi đùi Cố Châu, nhưng tay người đàn ông này vẫn đặt trên eo cô. Không thể chống cự, cô thản nhiên nói.
- Đừng nói đó là lúc anh cắn mặt em đấy nhé!
Kiều Niên hối hận.
Trời ơi!
Lúc đó, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ con, chỉ biết ăn, uống, ị, vậy thì có gì mà xinh chứ? Hơn nữa, Cố Châu còn bị đánh nữa chứ.
Cô đang định đổi câu trả lời thì bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Cố Châu. Trong giây lát, cô quên mất mình nên nói gì.
- Anh vẫn nhớ lần đầu tiên gặp em. Lúc đó, em mới một tháng tuổi. Ông Lục bế em qua. Lúc đó, anh nhìn mặt em, đưa tay ra sờ. Anh không nhịn được mà hôn em. Nhưng mà anh chưa có kinh nghiệm gì nên lại thành ra cắn em!
Đồng tử Kiều Niên lập tức giãn ra, cô nhìn Cố Châu với vẻ khó tin. Cô không ngờ Cố Châu lại nghĩ đến mình từ khi còn bé!
Người đàn ông này thật quá đáng!
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Cố Châu thấy vẻ mặt của Kiều Niên buồn cười. Anh nhích lại gần môi cô, hôn nhẹ. Thấy mặt cô dần đỏ lên, anh cười khẽ.
- Thật ra, trước đây anh cũng không nhớ chuyện này. Sau này, khi tiếp xúc với em lâu hơn, anh mới vô tình nhớ ra.
Kiều Niên gần như nghi ngờ đầu óc Cố Châu có vấn đề.
- Hình như lúc đó anh thấy em mềm mại ngọt ngào nên muốn nếm thử.
Kiều Niên nhìn Cố Châu mỉm cười. Không hiểu sao cô lại thấy hơi buồn.
Châu Châu vẫn luôn muốn ăn kẹo, nhưng anh chưa từng ăn.
Tuy nhiên, trong những cuốn tiểu thuyết cô từng đọc, những vị tổng giám đốc bá đạo đều là những kẻ kiêu ngạo. Tại sao hồi nhỏ tổng giám đốc của cô lại cứ nghĩ đến chuyện ăn kẹo thế?
Cố Châu không biết Kiều Niên đang nghĩ gì với vẻ mặt khó đoán của cô. Anh nghiêm túc nói.
- Lúc em khóc, anh mới nhận ra em không phải kẹo. Em giống như con búp bê xinh xắn mà anh từng thấy. Không, lúc đó em chính là búp bê.
Kiều Niên không nhịn được cười thành tiếng.
- Chắc chắn là bị anh của em đánh rồi. Để xem anh còn dám cắn em nữa không!
Nhìn thấy Kiều Niên cười, Cố Châu cũng cười theo. Khóe môi hơi cong lên, anh nói.
- Niên Nhi.
- Hử?
- Em cười à!
Nụ cười trên mặt Kiều Niên cứng đờ, rồi dần dần biến mất.
Cố Châu vẫn luôn chú ý tới cảm xúc của cô. Chẳng lẽ vừa rồi anh nói những lời đó với giọng điệu thoải mái, tự nhiên để chọc cô cười sao?
Kiều Niên mím môi, nghiêm túc nói.
- Hồi đó anh còn nhỏ như vậy, sao còn nhớ được chuyện này?
- Những ký ức quan trọng và sâu sắc nhất sẽ mãi mãi được ghi nhớ. Anh nhớ rất rõ. - Cố Châu mỉm cười, chân thành nói.
Kiều Niên hơi cụp mắt xuống. Cô nhớ lại những mảnh ký ức rời rạc của mình hồi ba tuổi.
Cô nhớ mình đã từng nghe anh Hai chơi đàn trong phòng đàn của anh Hai. Tuy không nhìn rõ mặt anh Hai, nhưng cô vẫn nhớ rõ từng nốt nhạc.
Cô vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Tuyết. Những ký ức đó dần ùa về.
Cố Châu nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt Kiều Niên.
- Đối mặt với nỗi sợ hãi trong tim em để sau này, em không còn sợ hãi nữa!