Trở Về 90: Cô Trở Thành Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài - Chương 25: Ai Cũng Tưởng Muốn Nịnh Bợ Con Gái Nhà Anh (1)
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:42
“Đúng vậy, chị con sắp vào đại học rồi.” Tôn Dung Phương nói với con trai.
“Không đúng đâu, với thành tích đó của nó, có vào nổi không thì phải gọi điện hỏi lại giáo viên chủ nhiệm mới chắc ăn.” Tạ Trường Vinh vẫn luôn không tin con gái mình có thể đậu vào học viện y, nói đúng hơn là, ông không muốn tin vào điều đó.
Bất ngờ, hàng xóm sát vách chạy sang nhà họ, reo to:
“Anh Tạ, nhà anh giỏi quá, sinh ra được nhân tài rồi! Con bé Oánh nhà anh đứng đầu đấy!”
“Đứng đầu á?” Tạ Trường Vinh tròn mắt.
“Thủ khoa khối Tự nhiên! Anh không biết sao? Oánh Oánh nhà anh vẫn chưa về hả? Ở trường học, thầy cô nào cũng đang nói cô bé đạt thủ khoa khối Tự nhiên đấy!” Hàng xóm cười ha ha, rất lấy làm vui sướng. Về sau ra đường có thể hãnh diện khoe rằng mình là hàng xóm thủ khoa khối Tự nhiên.
“Rầm”—chiếc điện thoại trong tay Tôn Dung Phương rơi xuống đất.
Tạ Trường Vinh thì há hốc miệng, đủ để nuốt trọn một quả trứng vịt lớn.
“Ba ơi, chị con đứng nhất kìa, phải làm sao giờ?” Tạ Hữu Thiên níu áo cha, hớn hở hỏi.
“Không... không thể nào…” Tạ Trường Vinh toát mồ hôi lạnh, ấp úng, “Oánh Oánh mới về nhà thôi, nó có nói gì đến chuyện đứng nhất đâu.”
“Nó được bao nhiêu điểm?”
“721.”
“Vậy là đúng rồi.” Hàng xóm đập đùi cái đét, “Thầy cô trong trường bảo, 721 điểm chính là điểm của thủ khoa khối Tự nhiên đó!”
“Anh chắc không nhìn nhầm đấy chứ?” Tạ Trường Vinh quay đầu hỏi vợ.
Tôn Dung Phương cẩn thận cầm lại phiếu điểm của con gái, nhìn kỹ một lần rồi đưa cho chồng và hàng xóm cùng xem.
Hàng xóm liếc qua: “Chuẩn rồi đấy, anh Tạ, chúc mừng nhé!”
Tạ Trường Vinh như hóa đá. Trước đó ông đâu có định cho con gái học học viện y. Trong đầu ông vẫn luôn tính toán để con học sư phạm, hoặc là… gả chồng sớm.
Học y thì có lợi lộc gì? Với ông thì chẳng có ích lợi gì cả. Chỉ có vợ ông là mong con gái làm bác sĩ, còn ông thì luôn muốn con trai mới là người theo nghề đó. Vậy nên con gái làm bác sĩ khiến vợ vui mừng, nhưng riêng ông thì lại hoang mang cực độ.
“Với thành tích này, Oánh Oánh có thể vào học viện y thật sao? Cái học viện y số một cả nước ấy?” Tạ Trường Vinh níu lấy hàng xóm, hỏi cho rõ ràng.
Hàng xóm nhìn ông một cái, tưởng ông bị kích động quá hóa ngơ, nói:
“Anh Tạ à, anh lo cái gì vậy? Anh mừng quá mà mất trí đấy à? Thủ khoa khối Tự nhiên, đứng nhất toàn khối, trường nào chẳng muốn giành? Oánh Oánh nhà anh muốn học ở đâu là được ở đó, tha hồ chọn!”
Con gái học ở đâu cũng được à? Tạ Trường Vinh quay sang nắm tay vợ nói:
“Vậy thì để Oánh Oánh học sư phạm đi! Cậu ấy nói mà, trường nào chả muốn giành nó!”
Nghe đến đây, hàng xóm liếc nhìn hai vợ chồng họ, nói thẳng:
“Thôi thì hai người cũng nên suy nghĩ cho kỹ đi, nên để Oánh Oánh học ở đâu mới đúng.”
Tôn Dung Phương chỉ nhớ lời cô Lưu Tuệ từng nói:
“Giáo viên chủ nhiệm nói rồi, con bé đã đăng ký học viện y thì không thể đổi được đâu. Thi ra kết quả gì thì cũng là vào trường đó.”
Lúc này, Lưu Tuệ hối hận muốn c.h.ế.t rồi!
Tiếng nói chuyện ngoài phòng khiến Tạ Uyển Oánh trong nhà cuối cùng cũng ý thức được—thì ra người đạt thủ khoa khối Tự nhiên là mình, không phải Triệu Văn Tông. Bảo sao lúc ở văn phòng trường, ánh mắt cô Lưu nhìn cô lại kỳ lạ đến thế.
Bên ngoài, cha mẹ cô vẫn đang cãi nhau.
Tạ Trường Vinh quay sang vợ, nói:
“Nhà mình đào đâu ra tiền cho Oánh Oánh học học viện y? Lúc nãy tôi hỏi thử bên nhà hàng xóm, người ta nói học viện y phải học đến 5 năm cơ. Còn học sư phạm thì ba năm, bốn năm là cùng. Cho nó học ba năm ra trường đi làm có phải đỡ hơn không?”
“Em nói với anh rồi mà? Không đổi được đâu. Giáo viên chủ nhiệm nói vậy.” Tôn Dung Phương nhắc lại.
“Không sao! Thủ khoa khối Tự nhiên muốn học đâu mà chẳng được! Nhà hàng xóm bảo vậy mà!” Tạ Trường Vinh vẫn còn đang tranh luận với vợ.
Chương 26 : Ai Cũng Tưởng Muốn Nịnh Bợ Con Gái Anh (2)
“Ta mặc kệ, Oánh Oánh muốn học bác sĩ thì ta sẽ lo học phí cho nó!” – Tôn Dung Phương tức giận dậm chân, rồi xoay người đi thẳng.
Năm 1996, chưa có chính sách cho vay học phí sinh viên. Những gia đình bình thường muốn nuôi một đứa con học đại học đã là chuyện rất khó khăn, nhưng chỉ cần con gái thi đậu, trong mắt Tôn Dung Phương, mấy chuyện này không phải vấn đề lớn. Bấy nhiêu năm qua, nhà họ đã vì chuyện học hành của hai đứa con mà chi không biết bao nhiêu tiền, cũng đều cắn răng chịu đựng. Đã tới nước này, còn lý do gì mà không để con gái đi học ngành y? Bà biết rõ tính chồng mình, tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Thấy vợ đã quyết như vậy, Tạ Trường Vinh đành đi tới trước cửa phòng con gái, tự mình mở lời:
“Nếu con thật sự muốn học tiếp thì học sư phạm đi, biết chưa? Ông nội đã hỏi giúp con rồi, trường sư phạm là tốt nhất đó.”
“Ba, hay là ba đi hỏi lại ý kiến của các bậc trưởng bối đi?” – Tạ Uyển Oánh quay đầu, ý vị sâu xa nhìn cha mình nói.
“Con tưởng ông nội con không hỏi à? Lần trước đã hỏi rồi mà.” – Tạ Trường Vinh vừa lèm bèm vừa kéo dép quay đi lấy điện thoại, miệng lẩm bẩm: “Để ông nội con nói chuyện với con.”
“Ba, ba có thể hỏi thêm ý kiến ông ngoại con không?” – Tạ Uyển Oánh lại nói.
Hỏi bố vợ á? Tạ Trường Vinh ngẫm nghĩ, cũng được, để cả đám người tới khuyên nhủ, để vợ và con gái chấp nhận chuyện học trường sư phạm.
Đô đô đô...
Đầu tiên là gọi đến nhà ông nội họ Tạ. Ông nội Tạ Uyển Oánh tên là Tạ Hữu Thắng.
“Ba, con nói ba nghe, chuyện là như vầy, Oánh Oánh nó thi đại học rồi, kết quả là đứng đầu.” – Tạ Trường Vinh nói với cha ruột mình.
“Đứng đầu?” – Ông nội Tạ nghe xong mà sửng sốt – “Đứng đầu lớp hả?”
“Chắc vậy á, nói là thủ khoa ban Tự nhiên.” – Tạ Trường Vinh thật ra cũng chẳng có khái niệm gì về cái gọi là “Thủ khoa ban Tự nhiên”.
Ông nội Tạ đáp: “Con chờ chút, để ba hỏi thăm xem sao.”
Trong phòng, Tạ Uyển Oánh đã sớm đoán được sẽ như vậy nên vẫn rất bình tĩnh. Nhà họ Tạ xưa giờ chưa từng có ai học tới đại học, cô là đứa đầu tiên thi đại học trong nhà. Ông bà nội cô hoàn toàn không hiểu gì mấy chuyện này. Nhưng không sao, sẽ có người thay cô lên tiếng, giống như kiếp trước từng có. Cho nên hôm đó cãi nhau xong với cha, cô cũng không thèm để tâm nữa, chỉ lo ôn thi.
Đô đô đô...
Điện thoại bỗng vang lên. Tưởng là cha gọi lại, Tạ Trường Vinh vội cầm máy lên nghe:
“Ba hả?”
“Biết là tao gọi tới sao?” – Đầu dây bên kia là tiếng của ông ngoại.
Nghe giọng bố vợ, cổ họng Tạ Trường Vinh liền nghẹn cứng:
“Ba... ba gọi con có chuyện gì...?”
“Oánh Oánh thi đậu rồi, nghe nói là thủ khoa ban Tự nhiên. Vui muốn ch*ết luôn á! Mày với A Phương chắc đang mừng hết lớn.” – Ông ngoại cười ha hả.
Tạ Trường Vinh đứng đực một chỗ, có chút xấu hổ. Nói sao nhỉ, vợ ông thì đúng là mừng muốn c.h.ế.t thật, nhưng ông thì... tâm trạng lại không mấy hào hứng. Vì người thi đậu không phải con trai, mà là con gái. Thế nên có mừng cũng mừng không nổi.
“Để tao nói cho mày biết, tao với vợ tao – cũng là mẹ của A Phương đó – nói rồi: Oánh Oánh muốn học y, nhất định phải ủng hộ nó hết mình!”
Lời ông ngoại khiến Tạ Trường Vinh sực tỉnh, liền thương lượng lại:
“Cho Oánh Oánh học trường sư phạm không phải tốt hơn sao ba?”
“Mày bị ngu hả?!” – Ông ngoại nổi trận lôi đình mắng thẳng mặt con rể, mắng đến mức m.á.u chó phun đầu:
“Nó thi đậu thủ khoa, không đi học cái trường danh giá nhất nước thì đi học cái quái gì? Mày tính làm cái gì?”
Bị ông ngoại chất vấn tới mức nghẹn lời, Tạ Trường Vinh lắp bắp nói:
“Là... là vì nhà mình không đủ điều kiện cho nó học y. Trường sư phạm có học bổng, không cần đóng tiền. Con với ba con cũng tìm hiểu rồi...”
“Học phí của Oánh Oánh để tao lo! Tao cấm không cho mày bắt nó học trường khác!” – Ông ngoại tức điên, mắng xong liền dập máy luôn.