Trở Về 90: Cô Trở Thành Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài - Chương 27: Ai Cũng Muốn Lấy Lòng Con Gái Nhà Anh (3)
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:42
Bên này, nhạc phụ vừa hứa sẽ chu cấp tiền học, Tạ Trường Vinh ngồi trên ghế gảy bàn tính, mặt đầy tính toán.
Tôn Dung Phương vừa về nhà liền gọi điện thông báo tin vui cho họ hàng, tiện thể chuẩn bị tiền học phí cho con gái.
Khi gọi điện cho ba mình, đúng như dự đoán, ba cô vô cùng vui mừng. Ông Tôn còn nói với cháu ngoại:
“Để ông nói vài câu với Oánh Oánh đi. Hồi nãy ba con làm ông tức quá, nên ông mới cúp máy giữa chừng.”
Nghe ông ngoại gọi, Tạ Uyển Oánh vội chạy tới nhận điện thoại:
“Ông ngoại!”
“Oánh Oánh à, cố gắng học hành, sau này làm một bác sĩ giỏi. Dù có thế nào đi nữa, ông cũng sẽ lo cho con được học đại học.” – Ông Tôn ân cần dặn dò cháu ngoại.
“Con biết rồi, ông ngoại.” – Tạ Uyển Oánh gật đầu, đôi mắt rưng rưng.
Có một điều cô vẫn chưa nói với ông. Việc cô quyết tâm học Y, học chuyên ngành Phẫu thuật Lồng ngực, là vì kiếp trước ông đã qua đời vì bệnh tim…
“Con đừng lo tiền học phí, có ông lo rồi.” – Ông ngoại khẳng định chắc nịch.
“Ông ngoại, con sẽ tranh thủ làm thêm ngoài giờ để phụ tiền học và sinh hoạt phí.” – Cô nói.
“Ngành Y rất vất vả, không có thời gian đi làm đâu.” – Ông Tôn không đồng tình với cách nghĩ của cháu gái, khẽ lắc đầu.
Nhưng Tạ Uyển Oánh đã hạ quyết tâm: kiếp này, cô tuyệt đối không để ông ngoại hay mẹ phải quá vất vả vì mình nữa.
________________________________________
Tạ gia gia – ba của Tạ Trường Vinh – không gọi điện lại ngay mà đợi đến hôm sau mới đích thân đến tận nhà.
Tay chắp sau lưng, ông Tạ nghiêm nghị nói với con trai:
“Ta nghe nói con bé Oánh Oánh định học Y, mà lại là chương trình 8 năm ở trường top đầu.”
Tạ Trường Vinh nghe xong lập tức nhảy dựng lên:
“Tám năm?! Con gái mà học tám năm, đến lúc đó già rồi thì ai cưới cho?!”
“Ta cũng nghĩ như vậy. Giờ không phải vấn đề tiền bạc nữa.” – Ông Tạ ho khẽ một tiếng, giọng có vẻ không vui.
Ở cái nhà này, việc một đứa con trai học tám năm đại học còn có thể cân nhắc, chứ con gái mà học đến thế thì đúng là... chẳng lọt tai ai. Dù sao, trong nhà họ Tạ, mọi chuyện luôn lấy con trai làm trung tâm.
“Con bé Oánh đâu?” – Ông Tạ không thấy cháu gái ở nhà, hỏi.
“Nó với mẹ nó ra ngoài mua đồ chuẩn bị nhập học rồi.” – Tạ Trường Vinh mỗi lúc một bực –
“Còn nữa, ông ngoại nó nói sẽ lo tiền học cho nó.”
“Ông ngoại nó có biết con bé định học tám năm không? Nếu biết rồi mà vẫn chịu lo thì cứ để ông ta lo.” – Ông Tạ “bày mưu” cho con trai –
“Ai hứa thì người đó trả tiền.”
Tạ Trường Vinh nghĩ cũng đúng. Ông Tôn chỉ là một ông già nghèo, lấy đâu ra tiền lo cho cháu học đến tám năm. Nhưng anh ta không ngờ được rằng, có rất nhiều người đang muốn giúp đỡ con gái mình thực hiện ước mơ làm bác sĩ.
Từ lúc cái danh “Thủ khoa khối Tự nhiên” được công bố, lại thêm thông tin cô sẽ học ngành Y top đầu cả nước, ai ai cũng muốn kết giao, nịnh bợ gia đình có cô con gái có tiền đồ sáng rỡ như vậy.
Sau khi đi một vòng thăm hỏi họ hàng, bạn bè, Tôn Dung Phương trở về nhà, hồ hởi báo tin cho chồng:
“Oánh Oánh có đủ tiền học phí rồi.”
Tạ Trường Vinh ngẩng đầu:
“Là ba em mượn giúp à? Không đúng, ông ấy lấy đâu ra từng ấy tiền chứ?”
“Không phải. Ba em chẳng có bao nhiêu tiền, nhưng mấy người đồng nghiệp cũ của ba thì có. Còn nữa, dì của Oánh Oánh cũng cho em mượn. Dì ấy từng làm bảo mẫu cho một gia đình giàu có. Khi kể về chuyện Oánh Oánh, người ta lập tức đồng ý giúp. Họ nói tương lai con bé làm bác sĩ thì phải hỗ trợ nó từ bây giờ.”
Tôn Dung Phương biết rõ, nhà họ Tạ chẳng giúp được gì, nên dứt khoát quay về nhờ bên nhà mẹ đẻ.
Tạ Trường Vinh nghe xong mà không tin nổi tai mình:
“Không thể nào… Họ đâu quen biết gì con bé, sao lại chịu bỏ tiền cho nó đi học?”
“Người ta có thể nghĩ rằng, sau này Oánh Oánh sẽ rất thành đạt. Giờ giúp con bé, tương lai biết đâu còn được nhờ vả.”
“Cô, cô…!” – Tạ Trường Vinh giơ tay chỉ vào vợ, tức giận bỏ ra khỏi nhà.