Trở Về 90: Cô Trở Thành Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài - Chương 58: Tam Kiếm Khách (4)
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:44
Thấy vẻ mặt của cô, Tào Dũng khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: Có chuyện gì vậy?
“Em quen ai trong lớp tôi à?” Nhậm Sùng Đạt lập tức nghi ngờ, chất vấn đồng nghiệp.
“Làm sao mà em quen được!” Chu Hội Thương giật nảy mình, vội vàng xua tay phủ nhận, “Không quen đâu! Tuyệt đối không quen biết! Em chưa từng gặp ai trong lớp thầy cả. Chỉ là ở bệnh viện có nghe đồn hôm nay lớp thầy xảy ra vài chuyện quái quái lạ lạ thôi.”
Không quen thật. Trong đôi mắt sâu thẳm đầy khí chất của Tào Dũng ánh lên một tia khó đoán.
Nhậm Sùng Đạt bắt đầu suy tính đủ kiểu khả năng:
“Hay là… Chu Hội Thương em thật sự còn đẹp trai hơn Tào Dũng à?”
“Thầy đùa à, sao em sánh được với cậu ta!” Chu Hội Thương bị câu này dọa cho sợ hết hồn, liên tục lắc đầu xua tay.
Cậu tuyệt đối không tự tin đến mức vô tri như vậy. Trong ba người họ, xét về nhan sắc thì rõ ràng Chu Hội Thương là thấp nhất. Dù cậu cũng được gọi là phong độ nho nhã, nhưng đâu đến mức đẹp trai xuất sắc. Dù sao đi nữa, y học không phải là làng giải trí, không phải thi sắc đẹp mà là đấu trình độ, đấu thực lực.
Nhậm Sùng Đạt quay đầu, lại đánh giá hai học trò xuất sắc của mình.
Xét về ngoại hình, đúng là Tào Dũng hơn hẳn Chu Hội Thương, trong trường cũng được mệnh danh là “giáo thảo” số một. Về chuyên môn, Tào Dũng cũng đã sớm nổi danh trong giới ngoại khoa trên toàn quốc, vượt xa Chu Hội Thương.
Nếu có học sinh nào tình cờ gặp ba người họ, người đầu tiên được ngưỡng mộ chắc chắn sẽ là Tào Dũng. Sẽ chẳng có ai đi nhìn Chu Hội Thương hoặc bản thân Nhậm Sùng Đạt đầu tiên cả.
Phải nói, nữ sinh duy nhất của lớp – bạn học Tạ Uyển Oánh – thật sự rất khác biệt so với người thường!
Nhậm Sùng Đạt suy nghĩ nửa ngày mà vẫn không tìm ra được lý do chính đáng.
Cùng lúc đó, ông và Chu Hội Thương lại cùng lúc phát hiện: cậu bạn “giáo thảo” Tào soái ca của bọn họ, lại đang một lần nữa chăm chú nhìn cô bé sư muội năm nhất đến xuất thần.
Chu Hội Thương nghiêng đầu thì thầm bên tai Nhậm Sùng Đạt:
“Em chưa từng thấy cậu ta như thế bao giờ. Mà, nữ sinh lớp thầy này đúng là xinh thật.”
Nhậm Sùng Đạt ban đầu gọi Tạ Uyển Oánh là “tiểu công chúa” của lớp cũng vì lý do đó. Nếu cô không đủ xinh đẹp, chắc chắn ông cũng chẳng dám đùa như vậy, vì sẽ bị cả đám nam sinh phản pháo ngay. Không ai lại đi công nhận một “công chúa” mà không có nhan sắc cả.
Nghe nói vì chuyện này mà hôm nay đã có người đề xuất bầu lại “giáo hoa” của khoa.
Chỉ là, phản ứng của Tào Dũng vẫn khiến bọn họ bất ngờ.
Phải biết rằng, từ tiểu học đến giờ, Tào soái ca luôn là đối tượng theo đuổi của vô số nữ sinh, toàn là những mỹ nữ cả. Người như cậu ta gặp gái đẹp chẳng khác nào cơm bữa, nhìn nhiều đến mức không buồn phản ứng. Ấy vậy mà đêm nay, lại lần đầu tiên thấy cậu ta chăm chú nhìn một cô gái đến như vậy.
Quá quái lạ?
Nhậm Sùng Đạt bất giác đưa tay sờ trán.
Trước đó nghe phong phanh vài chuyện, Chu Hội Thương ghé vai Nhậm Sùng Đạt, tiếp tục hỏi:
“Thầy mời cậu ấy tới ăn cơm à? Cậu ấy nói thầy tìm cậu ấy để hỏi chuyện lớp thầy?”
Thấy xung quanh bắt đầu có người qua lại, Nhậm Sùng Đạt nói:
“Vào ăn cơm trước đi rồi nói tiếp. Các cậu ở bệnh viện cả ngày rồi, chắc cũng đói lắm rồi?”
Mà đúng thật là đói. Bác sĩ ngoại khoa trực nguyên một ngày, uống miếng nước cũng khó, tốn sức vô cùng. Tới giờ tan làm, Chu Hội Thương thừa nhận:
“Em phải ăn vội hai cái bánh quy rồi mới dám qua đây.”
“Đi thôi, đi thôi, bảo đầu bếp xào thêm mấy món ngon.” Nhậm Sùng Đạt phất tay dẫn đường.
Những người khác lần lượt theo ông vào quán.
Tạ Uyển Oánh vốn chỉ định đến chào thầy phụ đạo một câu rồi rời đi, nhưng khổ nỗi thầy lại kéo cô vào chuyện trò, còn chưa kịp nói xong gì cả.
Cả nhóm kéo nhau vào quán cơm A Vượng, nơi này nằm hơi khuất ở góc phố, không đông khách như các nhà hàng mặt tiền, không gian riêng tư hơn, tiện nói chuyện. Ba thầy trò ngồi xuống bàn trước, Tạ Uyển Oánh đứng một lát chưa biết làm sao.
“Em ngồi đi.” Nhậm Sùng Đạt lên tiếng.
Tạ Uyển Oánh vừa định tự mình kéo ghế, bên cạnh đã có người chủ động đưa một chiếc ghế đến cho cô, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai:
“Ngồi đi.”
Cô ngẩng đầu nhìn, mới nhận ra người đó chính là Tào soái ca – người nổi danh khắp trường – đang ân cần dọn ghế cho mình.