Trở Về 90: Cô Trở Thành Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài - Chương 59: Tam Kiếm Khách (5)
Cập nhật lúc: 06/09/2025 08:44
“Cảm ơn thầy ạ!” – Tạ Uyển Oánh vội vàng lên tiếng cảm ơn khi được nhường ghế.
Hai người còn lại nhìn thấy cảnh này thì lập tức ghé tai nhau thì thầm:
“Hôm nay cậu ta thật sự rất kỳ lạ, cậu không thấy vậy sao?”
“Cậu ta chưa từng chủ động kéo ghế cho bất kỳ cô gái nào.”
“Không lẽ bị sốt rồi?”
“Nếu thật sự là sốt, thì chắc là vùng nào đó trong não bị sốt cao mà không hạ. Chính cậu ta học chuyên khoa Ngoại thần kinh, còn ai hiểu rõ hơn bản thân mình có bệnh gì chứ?”
Tào Dũng ngồi xuống, liếc mắt đầy khó chịu về phía hai “bà tám đội lốt anh em” kia.
Hai người kia lập tức giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lấy ly trà ra, gọi tiểu nhị mang vài món lót dạ. Một bên gọi đồ ăn, một bên hỏi:
“Ở đây có gì để uống vậy?”
Chưa đợi tiểu nhị lên tiếng, một người bỗng xen ngang:
“Cậu muốn uống gì?”
Ba người còn lại đồng loạt ngẩn người. Người vừa mở miệng không ai khác ngoài... soái ca Tào!
Tạ Uyển Oánh sững lại một lát mới nhận ra người đang hỏi là đang nói với mình, nhưng cô nhất thời không biết trả lời thế nào. Cô đến đây là để trả lời câu hỏi của phụ đạo viên, đâu phải để ăn uống gì.
“Không biết nên uống gì đúng không?” – Tào Dũng thấy vẻ mặt mơ hồ của cô, liền quay sang tiểu nhị: “Cậu đọc thử danh sách nước uống cho tôi nghe.”
Tiểu nhị đứng bên liền giới thiệu: “Có Fanta, Pepsi, Coca, Vương Lão Cát, còn có cả sữa bò Vượng Vượng.”
Tạ Uyển Oánh vẫn còn chưa chắc chắn bản thân có nghe nhầm không.
Chu Hội Thương thấy cô vẫn chưa phản ứng gì, bật cười: “Sư huynh Tào đang hỏi cậu muốn uống gì đấy. Thành thật trả lời là được rồi. Cậu ấy chưa từng mời sư muội nào uống gì đâu, cậu tranh thủ ‘chặt’ cậu ấy một phát đi!”
“Cái này... e là không tiện lắm.” – Tạ Uyển Oánh thật thà nói, chuyện như mời đồ uống sư huynh hay thầy giáo thì cô thật sự không làm được.
Ba chàng trai còn lại nghe xong câu trả lời thì đầu tiên là ngớ người, sau đó suy nghĩ kỹ lại, đồng loạt bật cười.
Tạ Uyển Oánh nhìn ba người trước mặt cười rộ lên càng thêm đẹp trai rạng rỡ, mỗi người một kiểu dáng xuất sắc, như ba vị "giáo thảo" (hot boy học viện) mang phong cách hoàn toàn khác biệt. Cô gái nào nhìn thấy cảnh này mà không xiêu lòng chứ? Trong vô thức, khóe môi cô cũng khẽ cong lên, mỉm cười.
Nhìn thấy nụ cười của cô, ba người kia lập tức ngừng cười.
Tào Dũng nhớ lại lần khám gấp hôm nọ, lúc ấy thật sự không thấy rõ mặt cô. Giờ đây, dưới ánh đèn rực rỡ trong quán ăn, khuôn mặt trái xoan kia lại hiện rõ như một tiểu tiên nữ hạ phàm.
Ngũ quan thanh tú, khí chất độc lập, trang phục giản dị tự nhiên, tóc buộc hai bên đơn giản, vai đeo một chiếc túi xanh có dây đeo an toàn. Không có chút nào là kiểu con gái hiện đại đuổi theo xu hướng hay thời trang, lại cứ như bước ra từ một bộ phim điện ảnh về những thiếu nữ trong trẻo thuần khiết. Nụ cười ấy như một đóa hoa quỳnh chớm nở, thật sự rất đẹp.
“Hắn lại nhìn đến ngẩn người kìa.” – Chu Hội Thương đưa tay che miệng, ghé tai Nhậm Sùng Đạt nói nhỏ.
Nhậm Sùng Đạt hắng giọng: “Ăn cơm đi, ăn cơm thôi.”
Đồ ăn được bưng lên. Tạ Uyển Oánh không muốn làm phiền thầy giáo dùng bữa, bèn hỏi Nhậm Sùng Đạt:
“Phụ đạo viên, thầy gọi em đến là vì chuyện gì ạ?”
“Không có gì.” – Nhậm Sùng Đạt lúc này mới nhớ ra ban nãy mình chỉ lấy cớ để gọi cô tới, giờ lại chẳng tìm ra lý do chính đáng nào, bèn nói – “Thầy quên mất rồi, nhớ ra sẽ nói sau.”
Nghe vậy, Tạ Uyển Oánh liền đứng dậy xin phép rời đi.
Chỉ thấy bóng lưng cô nhẹ nhàng như áng mây trôi, thoáng cái đã biến mất sau cửa quán ăn. Hình như bên ngoài có người đi ngang qua, thấy cô liền huýt sáo theo phản xạ.
Trong quán, ánh mắt Nhậm Sùng Đạt và Chu Hội Thương đồng loạt chuyển về phía Tào Dũng.
Tào Dũng chỉ lặng lẽ cầm đũa gắp thức ăn, hoàn toàn làm như không hề để ý đến hai ánh mắt dò xét kia.
“Người ta nói cậu là người đề cử hồ sơ của cô ấy. Là vì cậu quen cô ấy từ trước sao?” – Nhậm Sùng Đạt hỏi.
“Cậu quen cô ấy từ trước thật à?” – Chu Hội Thương giật mình, “Nhưng trước giờ chúng ta chưa từng gặp cô ấy mà, hai người họ quen nhau từ bao giờ vậy?”