Trở Về Năm 95 Làm Giàu Hàng Ngày - Chương 201:chương 201
Cập nhật lúc: 06/09/2025 12:48
Bố mẹ Trình Du đã cãi nhau một trận long trời lở đất.
Trình Du miêu tả lại rằng: “Tớ chưa bao giờ thấy mẹ tớ tức giận đến như vậy.”
Mẹ của Trình Du là lứa sinh viên đầu tiên sau khi kỳ thi đại học được khôi phục. Ông bà ngoại cô là giáo sư đại học, trong những năm tháng biến động nhất, chính nhờ vào năng lực chuyên môn không thể thay thế mà họ đã có thể ở lại thành phố. Hai ông bà chỉ có duy nhất một cô con gái là mẹ của Trình Du.
Mẹ cô đã không phụ lòng mong đợi của ông bà, bà học một mạch lên đến tiến sĩ, sau đó vào làm việc tại một viện nghiên cứu. Mấy năm nay, bà đã trở thành trụ cột của viện, thường xuyên đi khắp nơi để diễn thuyết, báo cáo và giao lưu học thuật.
Trước đây, Trình Du luôn cảm thấy tính cách của mẹ ôn hòa đến mức gần như vô cảm, dường như mọi cảm xúc đều đã dồn hết cho công việc. Vì vậy, khi về đến nhà, bà luôn dịu dàng nhưng lại có chút xa cách.
Thế nhưng tối hôm đó, khi Trình Du đưa ra cuộn băng cassette ghi âm, lần đầu tiên cô nghe thấy người mẹ dịu dàng của mình lại lớn tiếng mắng bố.
“Trình Tùng! Đây là người họ hàng tốt mà anh tìm về đấy!”
“Đó là lời lẽ của con người nói ra hay sao? Trình Du mới bao lớn chứ, mà bà ta lại có thể nói con bé như vậy!”
“Bảo bà ta cút đi! Mau cút khỏi mắt tôi! Cả đời này tôi không muốn nhìn thấy bà ta nữa!”
…
Bố của Trình Du mắt đỏ hoe, trông không còn ra dáng Kỹ sư trưởng Trình danh tiếng lẫy lừng trong ngành nữa.
Ông Trình Tùng bị vợ mắng cả đêm mà không hé răng nửa lời.
Trình Du đã đưa ra ba cuộn băng, mỗi cuộn có thể ghi âm được 60 phút.
Rõ ràng là cô sợ bố mẹ không tin mình, nên đã ghi âm đầy cả ba cuộn băng. Có những lúc vì muốn chắc ăn, cô cứ để máy ghi âm ở đó rất lâu, vô tình ghi lại được cả lúc bà Dương Tuệ Quyên lén lút lẩm bẩm những lời nguyền rủa độc địa khi không có ai.
Từng câu từng chữ, như d.a.o cứa vào tim hai vợ chồng.
Những gì bà Dương Tuệ Quyên làm, quả thực khác một trời một vực so với ngày thường.
Lúc mới nghe thấy giọng nói chua ngoa của người phụ nữ trong băng, ông Trình Tùng còn tưởng mình nghe nhầm.
“Có mấy bộ quần áo, không tự vò được à, lớn tướng rồi mà không có tay hay sao?”
“Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn, cái miệng đó ăn không thấy đủ à?”
“Học hành thì chẳng giỏi giang như anh trai mày, lại còn lười biếng, cái gì cũng không biết, sau này lấy chồng sớm muộn gì cũng bị người ta đánh chết.”
“À, cái áo len đó hả, tao thấy mày cũng có mặc đâu, tao lấy về rồi, con dâu tao mặc vừa đẹp.”
“Mày thật sự nghĩ bố mẹ mày sẽ tin lời mày à? Nào là kỹ sư trưởng, nào là giáo sư, tao chỉ cần nói vài câu, mày nói xem họ tin mày hay là tin tao?”
…
“Đúng là đồ tiện nhân, dựa vào đâu mà số sướng thế? Nhà chúng ta còn đang ở nhà cấp bốn, mà con ranh con này lại được ở nhà đẹp như vậy.”
“Kỹ sư trưởng với giáo sư cái gì, đến bữa cơm cũng không biết nấu.”
“Ăn này, tao cho mày ăn này, ăn không khí đi!”
…
Nghe đến đây, trong lòng ông Trình Tùng vừa phẫn nộ lại vừa đau đớn.
Bà Dương Tuệ Quyên đắc ý và coi thường vợ chồng ông như vậy, chẳng phải là vì bà ta không hề kiêng nể gì hay sao?
Sự tự tin đó của bà ta, chẳng qua là đến từ sự thiếu sót trong vai trò làm cha mẹ của họ.
Đối mặt với cô con gái rụt rè và căng thẳng, ông Trình Tùng chỉ hận không thể tự vả cho mình hai cái.
Ông đưa tay ra định nói gì đó, nhưng Trình Du lại lùi về sau một bước. Bước lùi này không nghi ngờ gì đã khiến ông Trình Tùng càng thêm tự trách và áy náy.
Ông bất lực buông thõng tay: “Du Du… Bố không biết…”
Lời giải thích của ông Trình Tùng nghe thật yếu ớt. Trong lòng ông, một giọng nói khác đang không ngừng khinh bỉ chính mình.
Cái gì mà không biết, đối với công việc, ông biết tuốt.
Trong tập đoàn, ai mà không biết Trình Tùng ông có chỉ số IQ cao, những bản vẽ xem qua từ mấy năm trước vẫn có thể nhớ lại dễ dàng. Bất kể vấn đề kỹ thuật phức tạp đến đâu, ông cũng nhanh chóng tìm ra được hướng giải quyết. Ngay cả những mối quan hệ phức tạp trong ngành, ông cũng có thể xử lý một cách khéo léo.
Đâu phải ông không biết, mà là ông quá biết.
Biết công việc quan trọng, biết cân nhắc lợi hại, biết những chiêu trò chốn công sở, biết động thái phát triển của ngành…
Chỉ là ông đã dành quá ít thời gian cho gia đình, đến mức lơ là sự trưởng thành của con gái.
Ánh mắt nửa tin nửa ngờ của Trình Du khiến ông Trình Tùng càng thêm luống cuống.
Sa thải bà Dương Tuệ Quyên, bắt bà ta trả giá thì đã sao.
Thời gian đã qua sẽ không quay trở lại, vết rạn nứt giữa những người thân trong gia đình vẫn còn đó.
Mẹ của Trình Du, bà Đào Hàm Kim, rơi nước mắt, chủ động dang tay ôm lấy con gái.
“Xin lỗi con, xin lỗi con…”
Cái ôm của mẹ khiến Trình Du cảm thấy thật xa lạ. Bà Đào Hàm Kim quá bận rộn, để có thể đứng vững ở vị trí cao trong một viện nghiên cứu đầy nhân tài, bao năm qua bà gần như đã dốc hết tâm huyết cho sự nghiệp.
Trình Du mất một lúc mới quen được với vòng tay của mẹ.
Một lúc lâu sau, cô mới nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng đang thổn thức của bà Đào Hàm Kim.
Bà Đào Hàm Kim lại càng khóc to hơn.
“Xin lỗi Du Du, xin lỗi con!”
…
Trình Du vốn chỉ muốn cho bố mẹ biết bộ mặt thật của bà Dương Tuệ Quyên, lại không ngờ phản ứng của họ lại kịch liệt đến vậy.
Ngay ngày hôm sau, bà Dương Tuệ Quyên đã nhận được thông báo không cần đến làm nữa.
Bà ta còn tỏ ra oan ức vô cùng, tìm đến tận nhà hỏi ông Trình Tùng tại sao lại sa thải mình.
“Tôi chăm sóc Du Du hai ba năm nay, làm những gì các người đều thấy cả mà. Tôi đối xử với nó như con đẻ, tôi có làm gì không tốt đâu mà các người lại đuổi việc tôi?”
Bà Dương Tuệ Quyên tự cho là mình đã che giấu rất kỹ, nhưng ông Trình Tùng chỉ hận không thể lao lên đ.ấ.m cho bà ta một phát.
“Bà nói chăm sóc tốt, là chỉ việc quần áo không giặt, cơm không nấu, động một tí là mắng chửi con gái tôi. Sau đó còn ăn trộm đồ nhà tôi mang về nhà mình dùng à?”
Bà Dương Tuệ Quyên sợ đến hồn bay phách lạc!
Bà ta không tài nào ngờ được, ông Trình Tùng vậy mà đã biết hết!
“Cái, cái này là ai nói? Là Du Du nói à? Ông đừng nghe nó nói bậy! Nó ghim thù vì tôi hay quản nó, nên mới cố tình bôi nhọ tôi đấy!”
Ông Trình Tùng đã lười không muốn nhìn người phụ nữ dối trá này nữa.
Ông vốn nghĩ đây là họ hàng nhà mình, gia cảnh không tốt, mình cho bà ta một công việc, một tháng trả một nghìn tệ tiền lương, chắc chắn bà ta sẽ đối xử tốt với con gái mình.
Ai ngờ ông đã bỏ ra cái giá cao hơn thị trường, lại rước về một thứ của nợ như vậy.
Bà ta tuy không đánh Trình Du, nhưng sự nhạy cảm và thái độ lấy lòng của con gái mà ông thấy được, đã khiến ông càng thêm căm hận bà Dương Tuệ Quyên, người đã làm con gái ông mất đi niềm tin vào cha mẹ.
“Bà đi đi.”
Lời đã nói đến nước này, ông cũng không đến đây để nghe bà ta ngụy biện, điều đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Bà Dương Tuệ Quyên thấy vậy, sao có thể không hiểu rằng ông Trình Tùng chắc chắn đã biết được việc mình làm qua một cách nào đó. Bà ta nghiến răng thầm chửi Trình Du, chắc chắn là do con ranh con đó làm!
Bây giờ sự việc đã rồi, nhưng bà Dương Tuệ Quyên vẫn tiếc nuối khoản lương một nghìn tệ mỗi tháng của mình.
Bà ta do dự mở miệng: “…Vậy tiền lương tháng này…”
Ông Trình Tùng không nhịn được nữa: “Bà đã làm những gì, tự mình không rõ sao?”
Sao còn có thể mặt dày đòi tiền lương được chứ.
Bà Dương Tuệ Quyên tiu nghỉu bỏ đi.
Ông Trình Tùng nhìn bóng lưng bà ta, lửa giận trong lòng càng bùng lên.
Mấy năm nay, bà Dương Tuệ Quyên không dám trộm đồ của bà Đào Hàm Kim, nhưng đã không ít lần lấy trộm những món đồ lặt vặt của Trình Du.
Những thứ này giá trị đều không cao, khó mà lấy được bằng chứng, muốn kiện cũng không được.
Cục tức này trong lòng ông Trình Tùng càng không thể nuốt trôi.
Thế là, vài cuộc điện thoại được gọi đi, công việc mà con trai bà Dương Tuệ Quyên có được nhờ quan hệ của ông trước đây liền tan thành mây khói.
Lúc này, bà Dương Tuệ Quyên mới thực sự biết hối hận.
Bà ta chạy đến cơ quan của ông Trình Tùng và bà Đào Hàm Kim, một mực cầu xin hai người tha cho con trai mình.
“Là tôi làm không đúng, nhưng có gì thì các người cứ nhắm vào tôi này!”
“Tôi xin lỗi Trình Du, tôi đến xin lỗi nó được không?”
“Ông không thể thu hồi công việc của nó lại được!”
…
Bà Dương Tuệ Quyên hối hận không thôi, lại càng cảm thấy oan ức.
Bà ta chẳng qua chỉ là lơ là nhiệm vụ, chứ có đánh đập Trình Du đâu.
Con gái tuổi này, làm chút việc thì đã sao?
Phải kính già yêu trẻ chứ, bà ta tuổi này, sai một đứa con gái làm chút việc nhà, sao lại đến nông nỗi này!
Bà Dương Tuệ Quyên oán giận chỉ trích. Con trai bà ta trước đây bận công việc, cũng không để ý nhiều đến việc mẹ mình chăm sóc Trình Du thế nào. Bây giờ nghe bà Dương Tuệ Quyên nói vậy, anh ta trợn tròn mắt.
“ Mẹ có bị bệnh không đấy?”
Con trai bà Dương Tuệ Quyên nhìn bà như nhìn một kẻ ngốc: “Tại sao người ta lại phải làm việc nhà? Nếu người ta cái gì cũng biết làm, thì thuê mẹ làm gì?”
“Người ta trả tiền cho mẹ để mẹ làm việc không phải để mẹ đến đó làm bố tướng!”
“Nói dễ nghe thì mẹ là bậc trưởng bối, nhưng người ta bỏ tiền ra, là bỏ tiền đấy!”
Con trai bà Dương Tuệ Quyên ôm đầu: “Con gái nhà họ Trình, nó có cả đời không làm việc nhà cũng được! Mẹ là cái thá gì mà bắt người ta phải kính trọng mình!”
…
Dương Tuệ Quyên c.h.ế.t lặng, bà ta “chỉ là” mấy tiếng, cuối cùng cũng không nói nên lời.
Chỉ có thể tiếp tục đi cầu xin ông Trình Tùng và bà Đào Hàm Kim.
Nhưng dù Dương Tuệ Quyên có hối hận thế nào, ông Trình Tùng cũng không hề lay chuyển.
Vốn dĩ chỉ là họ hàng xa, tìm việc cho con trai bà ta cũng là vì thấy bà ta chăm sóc Trình Du tận tâm.
Ông Trình Tùng tự nhận mình không phải người rộng lượng, không có lòng tốt để bao dung cho kẻ đã làm tổn thương con gái mình.
Đuổi Dương Tuệ Quyên đi, vợ chồng ông Trình Tùng quyết tâm phải bù đắp thật tốt cho con gái.
Cả hai người đều đồng loạt nộp đơn xin nghỉ phép, một người xin nghỉ mười ngày, một người xin nghỉ nửa tháng.
Trình Du tuy vẫn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, nhưng…
Có bố mẹ ở nhà, dường như căn nhà cũng không còn lạnh lẽo như vậy nữa.
Bà Đào Hàm Kim không biết nấu cơm, nhưng nhân dịp nghỉ phép hiếm có, bà mua về đủ loại hoa tươi, cắm mấy bình thật đẹp đặt ở khắp nơi trong nhà. Ông Trình Tùng thì bao trọn ba bữa một ngày. Sáng tối nào hai vợ chồng cũng lái xe đưa con gái đi học. Sau khi tan học lại đưa Trình Du đi mua quần áo, mua văn phòng phẩm, mua tất cả những thứ cô cần.
Trình Du thầm than thở với Giản Lê: “Phiền c.h.ế.t đi được, buổi sáng tớ muốn ăn xúc xích nướng cũng không được!”
Ông Trình Tùng đưa Trình Du đến cổng trường, còn nhất quyết phải nhìn Trình Du đi vào trong mới thôi.
Thế là món xúc xích nướng quen thuộc mỗi sáng liền không được ăn nữa, còn có cả chân gà rán, lẩu cay, mì chua cay ở quán nhà Vương Mộng Mai…
Giản Lê: “…Cậu có thể đấu nụ cười trên miệng đi rồi hãy nói. "
Miệng thì nói là ca cẩm, nhưng Trình Du lại giống như một đứa trẻ lâu ngày không được nhận quà, đang ôm món quà quý giá của mình đi khoe khắp nơi.
Trình Du sờ sờ khóe miệng, cười hì hì: “Tối nay đến nhà tớ đi, bố mẹ tớ muốn mời cậu ăn cơm!”
Bà Đào Hàm Kim đã nhạy bén nhận ra con gái mình chắc chắn có người chỉ điểm. Bà Dương Tuệ Quyên đối xử với Trình Du như vậy không phải một sớm một chiều, tại sao trước đây con bé không nói, mà bây giờ lại dám nói?
Bà lựa lời dò hỏi, Trình Du chưa được hai câu đã khai ra bằng sạch.
Bà Đào Hàm Kim vô cùng cảm động, xoa đầu con gái: “Du Du đã quý mến bạn học này, vậy thì mời bạn về nhà chơi đi. Bố mẹ cũng muốn cảm ơn bạn ấy.”
Bà Đào Hàm Kim bàn bạc với chồng, ông Trình Tùng càng hào phóng hơn, vung tay muốn tặng quà cho Giản Lê.
Bà Đào Hàm Kim: “Anh định tặng gì?”
Ông Trình Tùng lật giở những món đồ mang từ nước ngoài về, lấy ra một chiếc ví có họa tiết logo kinh điển.
Bà Đào Hàm Kim: “…Anh thôi đi.”
Tặng cho một học sinh cấp ba chiếc ví có hoa văn già dặn như vậy đã đành, thứ này lại còn có giá hai ba nghìn tệ, sau này bảo hai đứa trẻ làm sao chơi với nhau được?
Ông Trình Tùng: “Vậy em nói xem phải làm sao?”
Bà Đào Hàm Kim chọn mấy hộp sô-cô-la nhập khẩu, lại lấy thêm một chiếc khăn lụa không có logo quá nổi bật.
“Sô-cô-la cho con bé, chúng ta cũng nên tranh thủ đến quán nhà người ta thăm hỏi một chút. Mẹ nghe Du Du nói, nhà bạn học này mở một quán ăn nhỏ, chiếc khăn lụa này tặng cho mẹ bạn ấy.”
Ông Trình Tùng có chút do dự: “Có phải hơi qua loa quá không?”
Hai vợ chồng nhìn nhau, mấy năm nay bận rộn công việc, cộng thêm cậu con trai cả lại quá độc lập, họ chưa từng phải đối mặt với mối quan hệ như thế này.
Không phải quan hệ cấp trên cấp dưới, cũng không phải đối tác làm ăn, mà chỉ đơn thuần là quan hệ giữa bố mẹ của hai đứa bạn học.
“Trước mắt cứ như vậy đi, sau này thường xuyên qua lại. Gia đình này em thấy không tồi, cũng đã chăm sóc Du Du rất nhiều. Sau này nếu nhà họ có gặp chuyện gì phiền phức, chúng ta có thể giúp một tay.”
Ông Trình Tùng nghĩ lại, thấy đây là một ý kiến hay.
“Chỉ sợ người ta không mở lời thôi.”
Cũng chẳng phải quan hệ thân thiết gì đặc biệt, người ta dù có gặp phiền phức cũng sẽ không tìm đến nhà mình.
Bà Đào Hàm Kim: “Cứ từ từ thôi, đợi bạn của Du Du đến nhà mình ăn cơm xong, ngày mai chúng ta cũng qua đó ra mắt một lần.”
Bà Đào Hàm Kim tính toán rất kỹ, nhưng đến tối Trình Du lại không đưa Giản Lê về.
“Du Du, bạn con đâu?”
Trình Du: “Tiểu Lê hôm nay nhà có chuyện ạ, mẹ bạn ấy đã đến đón bạn ấy đi từ tiết thứ ba buổi chiều rồi.”