Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 113: Kéo Đen Xóa Bỏ Một Con Rồng
Cập nhật lúc: 05/12/2025 20:00
“Trong đầu cậu có thể nghĩ chuyện nào đàng hoàng không?” Mạnh Bắc Dã vô ngữ nhìn Kha Dương đang hưng phấn như một con khỉ trước mặt, đau đầu xoa xoa thái dương.
“Có thể chứ, anh Dã của em, không ngờ anh âm thầm làm ra tin tức lớn như vậy, đi trước anh em tụi này một bước…”
“Tôi nói là bạn tôi…” Mạnh Bắc Dã vỗ trán, vẫn cố gắng chữa cháy một chút.
“Chị dâu nhỏ ở đâu? Bao nhiêu tuổi rồi? Dáng người ra sao? Có xinh đẹp không? Trong nhà có anh chị em gì không?”
Kha Dương coi lời Mạnh Bắc Dã nói như gió thoảng qua tai, liên tiếp tuôn ra những câu hỏi chất vấn linh hồn như s.ú.n.g máy.
“Tôi hỏi cậu đúng là thừa thãi…” Mạnh Bắc Dã lại một lần nữa gióng lên hồi chuông cảnh báo cho chính mình. Bấy nhiêu lần bị dạy dỗ vẫn chưa đủ sao.
Kha Dương này, không đáng tin!
Anh cố nhịn sự khó chịu trên cơ thể, đứng dậy đuổi con khỉ đang oang oang la hét này ra khỏi lều trại, chỉ để lại chén canh thịt bò nóng hổi.
Không biết là trốn tránh hay vì lý do gì, mãi đến khi uống cạn giọt canh cuối cùng trong chén, anh mới lấy hết can đảm lôi điện thoại ra lần nữa.
Câu nói “Cậu không phải Mạnh Dư An?” trên cửa sổ trò chuyện đã treo lơ lửng trên điện thoại nửa ngày, hai bên đều im lặng không có động tĩnh. Nhưng dưới sự yên tĩnh quỷ dị này lại là sóng gió mãnh liệt. Chỉ cần một sơ suất, đó sẽ là sóng cuộn biển gầm, không còn như trước nữa.
Mạnh Bắc Dã nhìn chằm chằm điện thoại suy nghĩ một lát, như thể đã đưa ra một quyết định quan trọng.
Anh cầm điện thoại bằng một tay, ngón tay thon dài lướt trên màn hình một cách dứt khoát.
“Đúng là không phải.”
Một câu trả lời ngắn gọn được gửi đi trước, Mạnh Bắc Dã tiếp tục gõ chữ, cố gắng dùng những lời lẽ phổ thông, dễ hiểu, ngắn gọn để làm rõ ngọn nguồn sự việc trước đây.
Đợi đến khi anh vất vả soạn xong, kiểm tra lại hai lần, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, đầy tự tin nhấn gửi.
????
Dấu chấm than màu đỏ đứng trước dòng tin nhắn dài dằng dặc kia khiến trái tim anh lạnh buốt, còn lạnh lẽo thấu xương hơn cả gió núi se lạnh trên Cao Nguyên có độ cao 5000 mét này.
“Đúng là tại hạ đã bật kiểm chứng bạn bè, bạn chưa phải là bạn của người ấy, xin vui lòng gửi yêu cầu kiểm chứng bạn bè trước. Sau khi đối phương thông qua kiểm chứng, mới có thể trò chuyện ( Gửi yêu cầu kiểm chứng bạn bè ).”
Mạnh Bắc Dã phiền muộn gãi gãi mái tóc ngắn thô cứng của mình. Đôi vai rộng lập tức sụp xuống.
Xong đời, cô gái nhỏ này thật sự tức giận rồi.
Tuy muốn lập tức thêm bạn bè trở lại, nhưng lúc này Mạnh Bắc Dã lại không dám nhấn nút đó. Không ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy. Heo còn biết khi con gái đang tức giận, tuyệt đối không được đổ thêm dầu vào lửa.
Anh cảm thấy lúc này mình án binh bất động là tốt nhất.
Trong lều trại chật hẹp, tối tăm, một bóng người cao lớn im lặng nằm trong bóng tối. Dây đai đỡ màu trắng trên vai phản chiếu ánh sáng trắng bệch dưới ánh đèn lờ mờ. Mạnh Bắc Dã lòng như tro tàn, trong đầu là một cuộn chỉ rối.
“Đinh linh linh—”
Tiếng chuông điện thoại mặc định đơn giản vang lên. Mạnh Bắc Dã mặt lạnh bắt máy, cánh tay cứng đờ như một người máy AI.
“Lão Mạnh à, cái thương nhân cây giống Thanh Hải cậu nhờ tôi liên hệ trước đây, tôi đã kết nối được rồi. Chỗ ông ấy, mầm hắc kỷ t.ử tuyệt đối là tốt nhất toàn bộ Tây Bắc, chỉ là hơi đắt một chút. Hai ngày này cậu rảnh lúc nào, tôi đi cùng cậu qua xem nhé??”
Một giọng nam thô mộc mang theo sự hào sảng đặc trưng của khu vực Tây Bắc truyền đến từ ống nghe qua dòng điện, có lẽ do tín hiệu không tốt nên còn kèm theo tiếng tư tư sạn cát.
“… Được.” Mạnh Bắc Dã trầm mặc một lát, mới mở miệng trả lời.
Cây giống thì chắc chắn phải mua, chỉ là có thể đưa đến tay người muốn gửi hay không, lại là chuyện khác.
Từ phản ứng Hứa Hạ trực tiếp xóa bạn bè, có thể biết cô gái này chắc chắn là người có tính tình nóng nảy, nói là làm. Đến lúc đó một xe mầm hắc kỷ t.ử kéo đến, ai biết cô có trực tiếp đổ xuống mương không.
“Được, bây giờ mấy cậu chắc là đến điểm tập kết dưới chân núi Côn Luân rồi nhỉ. Cứ nghỉ ngơi chỉnh đốn đi, ngày mai tôi lái xe đi đón cậu. Mấy năm không gặp, nhớ cậu c.h.ế.t đi được ha ha ha, tôi phải chiêu đãi chiêu đãi ông bạn già này của tôi mới được…”
Khóe miệng Mạnh Bắc Dã cuối cùng cũng cong lên một chút. Người ở đầu dây bên kia là bạn cũ thời còn trong quân ngũ, một người đàn ông Tây Bắc điển hình, nhà mở trang trại. Người này vẫn luôn canh cánh trong lòng việc Mạnh Bắc Dã giải ngũ sớm hơn mình. Kể từ lần gặp mặt trước đã 4-5 năm. Một cuộc điện thoại xuống, hai người dường như vẫn giống như nhiều năm trước, khiến người ta không khỏi hoài niệm về khoảng thời gian ngây ngô lăn lộn trên thao trường.
________________________________________
Hứa Hạ nhìn bốn chữ ngắn gọn mà người kia gửi tới trên điện thoại, tức đến trợn tròn mắt. Không thấy quan tài không đổ lệ, cuối cùng cô cũng xác định, người này chính là một kẻ lừa đảo!
Mặc dù không biết tên ngốc này vì sao lừa người lại còn bỏ ra nhiều tiền như vậy, nhưng tóm lại là đã lừa cô. Không chỉ vậy, người đối diện màn hình còn liên tục hiển thị “Đang nhập liệu”, không biết lại đang soạn thảo lời nói dối nào nữa. Càng nghĩ càng bực, vì thế Hứa Hạ trong cơn tức giận đã trực tiếp kéo đen và xóa bỏ một con rồng (kéo vào danh sách đen rồi xóa bạn bè), mắt không thấy thì lòng không phiền.
Mặc dù không bị lừa mất thứ gì thực chất, nhưng nhớ lại trước đây mình gặp được món đồ chơi mới mẻ nào cũng phải chia sẻ với tên lừa đảo này, càng giống như một tên ngốc tự mua vui. Răng Hứa Hạ c.ắ.n ken két vang. Không hiểu vì sao, trong lòng cô vẫn nghẹn một cơn tức giận vô danh, chua chát, bứt rứt.
Tuy nhiên, cô nhanh chóng quên đi chuyện không thoải mái này, bởi vì Chu Hồng Ngọc đã trực tiếp tìm đến cửa vì sốt ruột chờ mật ong.
Sáng hôm nay, Chu Hồng Ngọc cùng tài xế, hai người lái xe theo con đường núi quanh co, không ngừng nghỉ chạy đến Hứa gia mương ngay từ sáng sớm.
Sương sớm trên núi vẫn mờ ảo chưa tan hết, ánh mặt trời dịu dàng xuyên qua lớp sương mù, nhàn nhạt chiếu vào khu rừng xanh tươi um tùm. Lúc này, hậu núi nhà Hứa Hạ đã vô cùng náo nhiệt và bận rộn.
Các công nhân thu hoạch sung, Mật Thanh Châu và nấm rừng dại vào mỗi buổi sáng đang làm việc một cách ngăn nắp, trật tự. Còn có chuyên viên phụ trách vận chuyển xuống dưới. Mấy chiếc xe vận chuyển lạnh dán các logo khác nhau như thường lệ đỗ ở mặt đường bằng phẳng dưới chân núi, chuyển hàng lên từng sọt từng sọt.
Chu Hồng Ngọc tấm tắc ngạc nhiên nhìn cảnh tượng bận rộn trước mắt. Mấy tháng không gặp, hậu núi Hứa gia này đã hoàn toàn thay đổi.
Lúc này mọi người nhà họ Hứa vẫn đang bận rộn ở tiệm bữa sáng phía sau sân, nên Chu Hồng Ngọc đi vòng một chút, chuẩn bị nhập gia tùy tục trước, đến tiệm bánh bao màn thầu nổi tiếng của nhà Hứa gia này ăn bữa sáng.
Trước đây khi Chu Hồng Ngọc mới đến Hứa gia mương, tiệm bữa sáng này còn chưa khai trương, nhưng không ngờ chỉ mới mấy tháng thôi, tiệm bữa sáng nhỏ bé ẩn mình trong thâm sơn cùng cốc này đã là một tiệm báu vật nổi tiếng ở thành phố Lâm An, nổi đình nổi đám trên các diễn đàn và trang web đề cử ẩm thực. Mỗi buổi sáng, đặc biệt là sáng cuối tuần, đều có người thành phố dắt già dắt trẻ đến thưởng thức. Ai ăn qua cũng đều khen ngon. Nếu không phải đường núi này thật sự khó đi, ước chừng ngưỡng cửa tiệm nhỏ này đã sớm bị người thành phố giẫm nát rồi.
Nhìn cửa tiệm chật kín người, Chu Hồng Ngọc và tài xế đi vòng một vòng, rốt cuộc không tìm thấy chỗ ngồi. Đành phải học những người khác, tìm một tảng đá lớn ven đường, ngồi xuống một bên bắt đầu ăn. Thật tội nghiệp, Chu Hồng Ngọc hôm nay mặc một bộ váy vest chỉnh tề, mái tóc ngắn gọn gàng được chải vuốt sắc sảo, phong thái, da trắng môi đỏ. Ngồi ven đường quả thật có vài phần buồn cười.
Nhưng sau khi quét mắt nhìn một vòng thì cô hoàn toàn không còn ngại ngùng chút nào, bởi vì chính mình trong đám người đang xếp hàng ngồi “ăn mặc lôi thôi” này, hoàn toàn không hề đột ngột. Nào là quý ông tinh anh vest giày da, nào là mỹ nữ trí thức trang điểm tinh xảo với phong cách tiểu hương thơm, còn có thiếu nam thiếu nữ xanh mướt với đồng phục học sinh, thậm chí có cả cặp vợ chồng trẻ mặc đồ ngủ chạy ra. Ai nấy đều một tay cầm bánh màn thầu, một tay nâng chén, rảnh rỗi còn kẹp một miếng dưa muối nhỏ, ăn uống ngon lành không thể tả.
