Trọng Sinh: Cuộc Sống Làm Giàu Tươi Đẹp Những Năm 80 - Chương 144
Cập nhật lúc: 24/12/2025 06:03
Tôn Thu Phương cười lạnh: "Chú cận nhân tình thì chú bỏ tiền ra đi."
Tô Mẫn ngồi bên cạnh nghe thế cũng chêm vào: "Đúng đấy ạ, chú Ba lên thành phố bao nhiêu năm nay, chắc chắn tích cóp được nhiều tiền hơn bố mẹ cháu. Hay là thế này, bố mẹ cháu giúp liên hệ mối nhập hàng, chú cho chú Hai vay vốn, dù sao chú Hai kiếm được tiền sẽ trả lại chú. Thế là vẹn cả đôi đường, ai cũng cận nhân tình."
Đứng nói chuyện thì không đau eo, xem chú còn nói hay được nữa không.
Quả nhiên Tô Trường Quý nghe đến chuyện bỏ tiền ra thì mặt biến sắc, cứng họng không nói nên lời. Hắn không ngờ mình rõ ràng đến để giúp nói vào, sao giờ lại bị lôi vào cuộc.
Tôn Thu Phương cười: "Mẫn T.ử nói có lý đấy, nếu chú đồng ý thì tôi với anh cả chú không có ý kiến gì."
Tô Tam Căn đỡ lời: "Trường Vinh, con đừng ép em nó, nó lấy đâu ra tiền."
Tô Trường Vinh nghe bố nói thế mà chạnh lòng. Thằng hai thằng ba là con đẻ, thế ông là con ghẻ chắc?
Ông sa sầm mặt: "Chú Ba ở thành phố mười mấy năm, con mới lên chưa đầy hai năm, bố bảo ai có tiền hơn ai? Mẫn T.ử tuy còn nhỏ nhưng nói đúng đấy. Chú Hai gặp khó khăn, con với chú Ba đều phải có trách nhiệm. Cả làng cả tổng đều biết chú Ba sống sung túc trên phố, giờ việc này dồn hết lên vai con, chú Ba dửng dưng đứng nhìn, người ta lại bảo chú ấy là đồ vô ơn bạc nghĩa."
Chơi xỏ anh em thì ai chẳng biết, xem ai cao tay hơn!
Tô Tam Căn vốn định dùng tình cảm không được thì quỳ xuống xin con cả, ông không tin mình là bố mà quỳ xuống con trai dám không đồng ý.
Không ngờ lại lôi cả thằng ba vào. Mà hai vợ chồng nó nói nghe cũng hợp lý, ông không cãi lại được. Nếu ép thằng ba bỏ tiền thì chuyện của thằng hai hỏng bét. Mà nếu ép thằng cả giúp thì thằng ba lại thoát tội.
Suy đi tính lại, ông nhìn sang Tô Trường Quý: "Trường Quý, nếu con có dư dả thì giúp anh hai một chút. Hồi con đi học, anh con cũng chăm lo cho con nhiều, lặn lội đường xa mang đồ ăn lên tiếp tế."
Tô Trường Quý nghe bố nói thế thì trợn tròn mắt: "Bố, con đến giúp bố thuyết phục anh cả, sao lại bắt con bỏ tiền?"
Tô Tam Căn biết mình làm thế là không công bằng, nhưng tình thế bắt buộc, ông hết cách rồi. Nhà thằng cả giờ không còn như xưa, ông nói chẳng ai nghe. Nói lý lẽ thì ông đuối lý. Ông mệt mỏi nói: "Trường Quý à, giờ bố mẹ đều sống dựa vào anh hai con, quê nhà cũng trông cậy vào nó, các con sống tốt thì giúp đỡ nhau một chút. Chẳng lẽ con ở thành phố bao nhiêu năm mà không có đồng nào thật sao?"
Tô Trường Quý nhất thời không biết trả lời thế nào.
Bảo không có tiền thì hóa ra mình vô dụng. Bảo có tiền thì phải móc ra.
Khổ nỗi tiền nong đều do Cao Hồng quản, hắn muốn móc cũng chẳng có mà móc.
Trong lúc Tô Trường Quý còn đang do dự, Tôn Thu Phương đã cầm bàn tính, cùng Tô Trường Vinh tính toán chi phí mở cửa hàng cho Tô Trường Phú.
Tính đi tính lại, ít nhất phải có 800 đồng mới nhập được lô hàng đầu tiên.
Nghe con số 800 đồng, Tô Trường Quý nuốt nước bọt. Tuy lương bổng và đãi ngộ của hắn giờ đã khá hơn, nhưng 800 đồng không phải là con số nhỏ.
Tô Trường Vinh bồi thêm: "Đây là tính rẻ vì chú Phú không mất tiền thuê mặt bằng đấy." Thấy mặt Tô Trường Quý ngày càng khó coi, ông nói tiếp: "Nếu chú Phú không tham làm lớn ngay thì nhập ít hàng trước thôi. Ba bốn trăm đồng là được. Chờ bán hết lô này có lãi rồi nhập tiếp, vài tháng là thu hồi vốn, thuận lợi thì cuối năm trả hết nợ."
Mặt Tô Trường Quý tái mét, môi mấp máy nhưng không thốt nên lời.
Tô Tam Căn thấy cảnh này đành thở dài: "Bố có thể lo được hai trăm. Thằng ba lo hai trăm nữa là đủ."
Tô Trường Vinh chốt hạ: "Nếu có tiền rồi thì mấy hôm nữa con đi nhập hàng, tiện thể đưa chú Phú đi cùng cho biết mối, lần sau chú ấy tự đi được."
Tô Tam Căn quay sang nhìn con út: "Trường Quý, chỉ hai trăm đồng thôi, cũng không được sao?"
Tô Trường Quý im lặng hồi lâu, cuối cùng c.ắ.n răng gật đầu: "Được, con cho vay hai trăm."
Vì mải hóng chuyện, Tô Mẫn suýt quên giờ đi học, lúc nhớ ra thì đã muộn 5 phút, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy đến trường.
Hộc tốc đến nơi thì lớp đã vào học.
Tuy là học sinh giỏi nhưng thầy Ngô không bao giờ thiên vị, học sinh giỏi mắc lỗi càng phạt nặng. Thế là cô ngậm ngùi cầm sách đứng hành lang chịu phạt.
