Trọng Sinh: Cuộc Sống Làm Giàu Tươi Đẹp Những Năm 80 - Chương 145
Cập nhật lúc: 24/12/2025 06:04
Tô Mẫn lấy sách che mặt, tránh ánh mắt tò mò của giáo viên đi qua.
Ai bảo cô hăng hái tham gia vào chuyện người lớn quá làm gì, quên béng cả nhiệm vụ chính là đi học. Biết thế mặc kệ mấy chuyện rắc rối đó, giờ cô chỉ là học sinh cấp hai thôi mà, việc chính là học. Tô Mẫn thầm niệm câu "học sinh cấp hai" mấy chục lần trong đầu.
Đột nhiên, cửa lớp mở ra, một học sinh khác bước ra, tay cũng cầm sách, dáng vẻ vô cùng thong dong. Trông chẳng giống bị phạt đứng chút nào, như đi dạo mát thì đúng hơn.
Tô Mẫn kinh ngạc hỏi: "Sao cậu lại ra đây?"
"Học sinh bên ngoài không được nói chuyện riêng!" Tiếng thầy Ngô vọng ra từ trong lớp.
Tô Mẫn vội lấy sách che miệng.
Tiết Miễn đi đến cạnh cô, cũng lấy sách che miệng thì thầm: "Tớ ngồi trong đó một mình chán quá."
"..." Ra ngoài phạt đứng thì vui lắm chắc?
Bình thường Tiết Miễn trong lớp toàn không nghe giảng, giờ ra ngoài rồi cũng chẳng thèm học, cứ thì thầm rủ Tô Mẫn nói chuyện: "Sao nay cậu đi muộn thế, mọi khi toàn đến sớm hơn tớ mà?"
"Nhà có chút việc nên tớ quên mất giờ."
"Ngốc thật, đi học mà cũng quên được." Tiết Miễn bĩu môi.
Tô Mẫn lấy sách che mặt, không muốn tiếp chuyện cậu ta.
Tiết Miễn lại ghé sát vào: "À đúng rồi, nhà cậu khoan hẵng mua nhà nhé, để sau hẵng mua."
Tô Mẫn nghe vậy liền hạ sách xuống, nhìn cậu ta chăm chú: "Tại sao?"
Tiết Miễn nháy mắt đầy ẩn ý.
Đầu óc Tô Mẫn xoay chuyển thật nhanh, chợt nghĩ ra điều gì, mắt cô sáng lên, cười tít mắt.
"Tiết Miễn, cậu tốt thật đấy."
Tiết Miễn bĩu môi: "Tớ ra đứng cùng cậu, cậu chẳng cảm ơn câu nào, giờ nói cho cái tin này mới khen tớ tốt."
Tô Mẫn ngạc nhiên: "Hóa ra cậu cố tình ra đây chịu phạt cùng tớ à?"
"Trật tự!" Tiếng gầm của thầy Ngô vang lên, hai đứa vội đứng nghiêm chỉnh, cầm sách lên che mặt, lén nhìn nhau rồi im bặt.
Có được thông tin quý giá từ Tiết Miễn, Tô Mẫn yên tâm hẳn. Hiện tại nhà cô đang mở rộng kinh doanh, đợi đến khi huyện xây xong khu nhà mới, tiền trong nhà chắc chắn đủ mua. Đến lúc đó mua một căn là chuyện nhỏ.
Cậu nhỏ chưa có hộ khẩu thành phố nên mua nhà hơi khó. Cũng may cô và bố mẹ đều có hộ khẩu rồi, có thể đứng tên mua giúp cậu một căn, sau này có cơ hội thì sang tên. Thế là cả hai nhà đều có nhà thành phố.
Tất nhiên, tin này Tô Mẫn chưa định nói với bố mẹ ngay.
Tiết Miễn nói bóng gió cho cô là vì tin tưởng cô, hiện tại huyện còn chưa khởi công, tin tức này không thể lộ ra ngoài, nếu không sẽ rắc rối to.
Dù sao đợi đến lúc khởi công nói cũng chưa muộn. Chỉ cần ngăn cản bố mẹ mua nhà vào lúc này là được. Phải đốc thúc bố mẹ kiếm thật nhiều tiền, ít nhất phải đủ mua hai căn.
Trong khi Tô Mẫn tràn trề hy vọng vào tương lai thì Tô Trường Quý đang sứt đầu mẻ trán.
Hai trăm đồng, nói lớn không lớn, nhưng với người chỉ có mười đồng tiền tiêu vặt trong túi như hắn thì là cả một gia tài.
Hắn không dám hỏi xin Cao Hồng, biết chắc xin là bị mắng.
Nghĩ đến cảnh Cao Hồng biết chuyện, rồi bố vợ lại giáo huấn, vợ chồng cãi nhau, hắn thấy phiền lòng vô cùng, trong lòng càng oán trách cả cái nhà họ Tô.
Anh cả có tiền mà không chịu bỏ ra. Bố vì anh hai mà làm khó hắn. Anh hai thì vô dụng, báo hại hắn phải lao tâm khổ tứ.
Đời thuở nhà ai lại có cái lý lẽ này chứ.
Tô Trường Quý vò đầu bứt tai suốt hai ngày trời, nghĩ nát óc vẫn không biết làm cách nào moi tiền từ Cao Hồng. Cùng đường bí lối, hắn đành phải muối mặt đi vay đồng nghiệp trong trường.
Khó khăn lắm mới gom đủ, hắn liền ra bưu điện gọi điện về trấn, nhắn tin cho Tô Tam Căn và Tô Trường Phú biết.
Nhận được tin, Tô Tam Căn lập tức mang tiền, dẫn Tô Trường Phú lên thành phố tìm anh em nhà Tô Trường Vinh.
Trên xe, Tô Trường Phú càm ràm: "Lúc khó khăn mới biết lòng người, vẫn là chú ba tốt nhất, uổng công con đối tốt với chú ấy bao lâu nay. Còn ông anh cả đúng là đồ vô ơn bạc nghĩa, lục thân không nhận, bố đã đích thân lên tiếng mà cũng không thèm giúp, coi nhà họ Tô này không ra gì. Sau này mà cứ thế mãi thì bố coi như không có đứa con này đi cho xong."
Tô Tam Căn nghe con trai nói mà trong lòng cũng bực bội, nhất là nhớ lại hôm bị vợ chồng con cả nói cho cứng họng, càng thấy mất mặt. Làm chủ gia đình bao nhiêu năm, nay lại bị con trai con dâu cưỡi lên đầu lên cổ.
