Trọng Sinh: Cuộc Sống Làm Giàu Tươi Đẹp Những Năm 80 - Chương 146
Cập nhật lúc: 24/12/2025 06:04
Ông thở dài sườn sượt: "Sau này con đừng có chọc vào nó nữa, không vì mình thì cũng phải vì thằng Xán Xán. Lần này nếu không phải tại con làm căng với nó thì bố mở miệng cũng dễ hơn. Thằng Vinh giờ khác xưa rồi, có tiền trong tay, gan cũng to ra. Con cãi nhau với nó cũng chẳng được lợi lộc gì đâu. Chỉ có điều thằng Xán Xán, sau này công việc ở Hợp tác xã không trông mong gì được, lại phải nhờ cậy bác cả nó giúp đỡ thôi."
Tô Trường Phú bĩu môi không phục: "Xán Xán nhà con thèm vào mà nhờ vả ông ấy, sau này Xán Xán thi đỗ đại học, vẻ vang hơn cái nghề buôn bán con buôn của ông ấy vạn lần. Đến lúc đó nhờ chú ba chạy chọt cho cái công việc ngon lành, con không tin là thua kém nhà ông Vinh."
"Mày ấy à, đừng có nói trước bước không qua. Sau này hối hận không kịp đâu." Qua vụ Hợp tác xã lần này, Tô Tam Căn cũng ngộ ra nhiều điều, thời thế thay đổi nhanh quá, ai biết trước được tương lai thế nào. Xán Xán giờ mới học cấp hai, đợi đến lúc thi đại học còn khướt. Đến lúc đó sinh viên có còn giá trị như bây giờ không cũng khó nói. Hơn nữa sức học của Xán Xán cũng bình thường, so với chú ba nó ngày xưa còn kém xa. Biết có đỗ được đại học hay không. Dù có đỗ hay không thì có tiền mới là chân lý. Nếu thằng Vinh sau này chịu dắt mối cho Xán Xán làm ăn thì tương lai thằng bé cũng không tồi.
Tô Trường Phú ngẫm nghĩ một lúc rồi chợt hỏi: "Bố này, bố bảo tiền nong của anh cả sau này thật sự không để lại cho Xán Xán à? Hôm nọ ông ấy bảo cho con rể, bố xem có vô lý không, không cho người nhà mình lại đi cho người dưng, thế là thế nào?"
Nhắc đến chuyện này, Tô Trường Phú lại sôi máu. Dựa vào đâu mà cho người ngoài không cho con trai hắn. Sau này anh cả với chú ba đều không có con trai nối dõi, c.h.ế.t đi chẳng phải nhờ cậy Xán Xán hương khói cho à. Nếu là ngày xưa, của cải của hai nhà đấy đương nhiên thuộc về Xán Xán kế thừa.
"Chuyện còn xa lắm, giờ đừng tính toán vội. Nếu con sống tốt hơn thằng Vinh thì cần gì của nó. Ai biết sau này nó thế nào."
Tô Trường Phú nghe bố nói cũng thấy có lý. Ai biết được cái nhà anh cả giàu có được bao lâu. Tiền vào nhanh thì ra cũng nhanh thôi.
Hai bố con mải nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến huyện thành.
Bên này, vợ chồng Tô Trường Vinh thấy hai ngày rồi mà Tô Trường Quý vẫn im hơi lặng tiếng, cũng đang bàn tán. Ban đầu họ cũng không định chơi khăm chú ba, nhưng vì chú ấy quá đáng quá nên họ mới hợp sức "đưa vào tròng". Nghĩ lại vẫn thấy đáng đời. Bình thường thì ra vẻ đạo mạo, đến lúc cần giúp đỡ thì trốn sạch.
"Chú Ba có xoay được tiền không đấy, nếu không xoay được thì sao, con mụ Cao Hồng ghê gớm lắm. Bà xem vợ chồng chú ấy cưới nhau bao nhiêu năm, chú Ba đã mang về cho nhà đồng nào chưa?" Tôn Thu Phương vừa tiễn khách xong liền quay lại quầy hỏi chồng.
Tô Trường Vinh cau mày: "Không xoay được thì cho chú ấy khó xử một phen, không thì chú ấy cứ tưởng mình không đưa tiền là vô tình vô nghĩa. Tiền của ai cũng là mồ hôi nước mắt, chú ấy mở miệng là mình phải xùy tiền ra à. Đâu ra cái đạo lý ấy."
Đối với người em trai này, Tô Trường Vinh cũng đầy bụng tức. Chưa nói đến chuyện từ khi lên thành phố tình cảm anh em sứt mẻ, chỉ riêng mấy câu nói mát mẻ của chú ấy cũng đủ làm người ta khó chịu.
Tôn Thu Phương gật đầu: "Phải cho chú ấy biết thế nào là lễ độ, mang tiếng giỏi giang hơn anh chị, lên thành phố trước mà trong túi không có một xu thì cũng vứt."
Tô Trường Vinh chốt hạ: "Thôi, không nhắc chuyện này nữa, tóm lại là nếu mang tiền đến thì tôi dẫn đi nhập hàng. Không có tiền thì mặc kệ."
Nghe chồng nói thế, Tôn Thu Phương nhìn ông đầy nghi ngờ: "Ông đừng có mà giấu tôi lén lút đưa tiền cho họ đấy nhé. Tôi nói trước, lần này ông không được giúp. Giúp một lần là có lần hai, lần ba. Tiền mình kiếm được vất vả lắm, ông không xót nhưng tôi xót. Con Mẫn nhà mình nắng nôi đi bán kem từng đồng lẻ, dựa vào đâu mà Tô Trường Phú ngồi mát ăn bát vàng chờ tôi dâng tiền tận miệng."
"Tôi biết rồi." Tô Trường Vinh chột dạ đáp. Ông vốn định bụng nếu chú ba không xoay được tiền thật thì ông sẽ lén đưa cho một ít tiền riêng. Tuy muốn làm khó em út, nhưng đến bước đường cùng cũng không thể thấy c.h.ế.t không cứu. Anh em tuy tệ bạc nhưng số phận đã buộc chặt với nhau rồi. Trong phạm vi cho phép, giúp được thì giúp.
