Trọng Sinh: Cuộc Sống Làm Giàu Tươi Đẹp Những Năm 80 - Chương 178
Cập nhật lúc: 24/12/2025 06:10
Tô Trường Vinh cũng nói: "Thôi, chuyện này mọi người đừng bận tâm nữa. Chú Hải cũng thế, giờ chú có gia đình riêng rồi, lo cho nhà mình trước đi đã. Nếu anh cả thực sự cần giúp đỡ, họ sẽ tự mở miệng. Chú lo chuyện bao đồng, chị dâu lại có cớ nói ra nói vào."
Tôn Hải gật đầu. Mấy ngày ở quê cậu cũng thấy bất lực. Không quản được, nhìn lại thấy phiền nên mới lên thành phố sớm.
Tối ăn cơm xong, Lý Mông giúp Tôn Thu Phương dọn dẹp trong bếp. Một lát sau Tôn Hải đi vào.
Tôn Thu Phương trêu: "Sao, mới xa nhau có một tí mà đã chạy đi tìm rồi à."
Lý Mông đỏ mặt: "Chị này, anh ấy đâu có thế."
Tôn Hải cũng ngượng ngùng: "Chị, em tìm chị mà."
Tôn Thu Phương nghe xong, lườm em trai một cái đầy trách móc. Không khí đang tốt thế này, người khôn khéo đã hùa theo để vợ vui rồi. Đằng này cậu chàng lại phủ nhận nhanh như chớp.
Bà hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"Em với Mông Mông lúc ở quê đã bàn nhau rồi, định ra Giêng đổi cái nhà khác, thuê tầng một có hai phòng ngủ. Bọn em muốn đón mẹ sang ở cùng. Lần này về quê thấy cảnh đó, bọn em không muốn mẹ phải về đó nữa. Hơn nữa giờ anh chị cả quyết tâm lên thành phố, sau này mẹ chắc chắn sẽ không sống chung với họ. Bọn em cũng không thể để mẹ về quê lủi thủi một mình được."
Tôn Thu Phương nhíu mày: "Mẹ ở với anh chị đang tốt, chú làm thế để làm gì?"
Tôn Hải thở dài: "Chị, chị lạ gì tính mẹ. Để mẹ sống với con gái con rể, vài ngày thì không sao, lâu dài mẹ lại nghĩ ngợi. Hơn nữa chị đi lấy chồng rồi, nếu để nhà chồng biết chị nuôi mẹ đẻ mà không đón bố mẹ chồng lên, người ta lại dị nghị."
Lý Mông ban nãy vì câu phủ nhận của chồng mà hơi tủi thân. Giờ nghe chồng nhắc đến chuyện này, cô cũng gạt bỏ chút hờn dỗi cỏn con, tiếp lời: "Vợ chồng em giờ cũng không áp lực gì mấy, để mẹ sang ở cùng là hợp lý nhất. Anh chị còn phải lo cho Mẫn Tử, lại thêm cửa hàng mới, vất vả quá rồi."
Tôn Thu Phương muốn chăm sóc mẹ, nhưng những lời của Tôn Hải và Lý Mông cũng là sự thật khó chối cãi.
Tô Trường Vinh là người chồng tốt, nhưng con gái nuôi cha mẹ đẻ, quả thực cũng hơi khó nói với thiên hạ. Nếu sau này bà già rồi, bà cũng tuyệt đối không để Mẫn T.ử phải nuôi cả bà và chồng bà.
Bà nói: "Nếu hai đứa có lòng thì cũng đừng vội. Giờ tìm nhà khó lắm, mất công toi. Chi bằng đợi thêm thời gian nữa, nhà anh chị mua xây xong rồi, dọn thẳng vào nhà mới của mình mà ở."
"Anh chị mua nhà ạ?"
"Ừ, chuyện này anh chị bàn bạc xong rồi, chỉ là chưa nói với chú thôi. Hồi trước huyện xây khu nhà đó, anh chị đã đặt hai căn, đều là căn hộ ba phòng ngủ rộng rãi, chú không có hộ khẩu thành phố không mua được. Anh rể bảo để cho chú một căn ở trước. Sau này chú có điều kiện, muốn lấy căn đó thì sang tên cho chú. Nếu chú không lấy thì để lại cho Mẫn T.ử sau này ở."
"Chị..." Tôn Hải mím môi không biết nói gì, chỉ thấy nghẹn ứ trong lòng, mãi sau mới thốt lên được: "Chị, anh chị không cần đối tốt với em như thế đâu."
Tôn Thu Phương cười thở dài: "Anh chị nhìn chú trưởng thành từng bước, chú có tiền đồ anh chị cũng mừng lây. Đại ân không giúp được, giúp được cái gì thì giúp. Chị biết trong lòng anh cả không thoải mái, thấy anh chị thiên vị, chị cũng thừa nhận là chị thân với chú hơn. Nhưng nếu ổng với bà Quế Hoa không sống lỗi như thế thì chị nỡ lòng nào bỏ mặc anh ruột mình? Con người ta ấy mà, muốn người khác giúp thì bản thân phải có chỗ đáng để giúp. Cho nên trước khi anh cả tự mình đứng lên được thì chú đừng có xía vào. Nếu không, vợ chồng ổng sẽ chẳng bao giờ nhận ra mình sai ở đâu đâu."
"Em biết rồi chị." Tôn Hải gật đầu.
Nói chuyện xong, Lý Mông vào chào bà ngoại Tôn rồi cùng chồng ra về.
Trên đường đi, Tôn Hải lấy khăn quàng cổ của mình quấn kín mặt cho vợ, hai vợ chồng nắm tay nhau đi về nhà.
"Mông Mông, sau này dù anh có sống thế nào cũng không được quên ơn anh chị giúp đỡ. Em tuyệt đối đừng có học theo chị dâu cả nhé, anh không chấp nhận được đâu."
"Em nhớ rồi, chị dâu đối xử với em như thế, không cần anh nhắc em cũng nhớ đời."
Qua rằm tháng Giêng, huyện lỵ bắt đầu nhộn nhịp trở lại.
Tô Mẫn đến trường báo danh mới phát hiện Tiết Miễn quả thực không quay lại.
