Trọng Sinh: Cuộc Sống Làm Giàu Tươi Đẹp Những Năm 80 - Chương 179
Cập nhật lúc: 24/12/2025 06:10
Lúc này cô mới ý thức được, cậu bạn cùng bàn lâu năm này thật sự sẽ không trở lại nữa.
Vào lớp, thầy Ngô thông báo chuyện Tiết Miễn chuyển trường.
Thấy chỗ ngồi của Tiết Miễn trống, mấy học sinh giỏi đều nhăm nhe, cuối cùng cô bạn Ngô Hiểu Quyên đứng thứ ba kỳ thi cuối kỳ được chuyển xuống ngồi đó.
Cả tiết học Tô Mẫn cứ thẫn thờ. Đôi khi quay sang, không thấy gương mặt quen thuộc, cô lại thấy hụt hẫng trong lòng.
Cho đến khi cả ngày trôi qua vẫn trong tình trạng đó, Tô Mẫn mới biết, hóa ra thói quen là một điều đáng sợ đến thế.
Tháng 3, huyện ban hành một chính sách mới. Công nhân viên chức nhà nước tại huyện, nếu muốn mua nhà ở huyện mà không đủ tài chính, có thể thông qua cơ quan, nộp đơn xin vay vốn ngân hàng. Mỗi tháng trả ngân hàng 20 đồng. Trả dần cho đến khi hết cả gốc lẫn lãi.
Chính sách này vừa ra đời, những người muốn mua nhà mà không có tiền lập tức sôi sục hẳn lên.
Tuy đều có chỗ ở, nhưng cả đại gia đình chen chúc trong một căn phòng, xoay người cũng đụng nhau, trước kia không có hy vọng thì mọi người thấy bình thường. Nhưng giờ có cơ hội ở nhà rộng, ai còn muốn chịu khổ nữa.
Một số người nhanh nhạy đã bắt đầu tính toán. Mua một căn hộ, mỗi tháng trả 20 đồng, chỉ cần cho thuê căn nhà cũ là đỡ được một phần áp lực trả nợ. Người nhà đều có công ăn việc làm trong nhà máy, mỗi tháng mười đồng chẳng bõ bèn gì.
Tư tưởng này một khi lan truyền, càng nhiều người cảm thấy mua nhà quả là một việc rất hời. Không chỉ được ở thoải mái, mà sau này căn nhà đó còn là tài sản của riêng mình.
Nhà tập thể của nhà máy suy cho cùng không phải của mình, nhỡ đâu ngày nào đó bị thu hồi thì sao, cho nên mua một căn nhà riêng vẫn yên tâm hơn.
Đủ mọi lý do tác động, nên văn phòng phụ trách đơn vay vốn của nhà máy ngày nào cũng chật ních người muốn mua nhà.
Rất nhanh, những căn nhà đang xây dở trong huyện đã được bán sạch sành sanh.
"Cái cô bạn học của thằng Miễn đúng là thông minh thật. Nói không nhiều nhưng câu nào cũng đi vào trọng tâm."
Chủ tịch Triệu cười tủm tỉm uống trà.
Tiết Niệm đang ngồi đan áo len trên sô pha, nghe vậy ngẩng đầu liếc chồng: "Hiếm khi thấy ông khen ai đấy."
Chủ tịch Triệu cười: "Con bé đó quả thực rất khá, đáng được khen ngợi. Đám bạn bè của thằng Miễn chẳng đứa nào bằng được."
"Còn phải nói, hôm qua thằng Miễn gọi điện về, nhờ tôi để ý giúp Tô Mẫn, có chuyện gì phải báo ngay cho nó, tôi đường đường là cô ruột mà thành chân tay sai vặt. Nhưng mà bố mẹ tôi cũng lạ thật, thằng Miễn đang ở đây yên ổn, có một năm cũng không chờ được, cứ bắt nó về bằng được. Nếu đã thế thì hồi trước tống nó sang đây làm gì."
"Dạo này sức khỏe ông không tốt, thằng Miễn về bầu bạn cũng là điều nên làm." Chủ tịch Triệu trong lòng hiểu rõ đôi chút. Miễn Miễn giờ đã mười lăm tuổi, lớn tướng rồi, e là ông cụ dù không lo xuể cũng không yên tâm để cháu đích tôn ở bên ngoài. Thế hệ thứ ba nhà họ Tiết làm sao có thể để phát triển lệch lạc được. Lần này Miễn Miễn về, e là phải nếm mùi khổ luyện rồi.
Tháng Tư, lứa nhà đầu tiên của huyện cuối cùng cũng xây xong.
Nhà Tô Mẫn là nhóm đặt cọc đầu tiên nên cũng được giao nhà sớm nhất.
Lần này nhà xây theo kiểu một tầng hai hộ, cửa đối diện cửa. Tô Trường Vinh vốn định mua hai căn đối diện nhau. Nhưng kết quả một tầng lại thiết kế một căn ba phòng ngủ, một căn hai phòng ngủ. Nên đành chịu, chỉ có thể mua một căn tầng hai và một căn tầng ba.
Chọn một ngày đẹp trời, cả hai nhà đều nghỉ bán, cùng nhau đi xem nhà.
"Tốt quá rồi," Tô Trường Vinh đi xem xét một lượt từ trong ra ngoài, nói với Tôn Hải, "Mai anh đi mua ít xi măng vôi vữa về, trát lại trong ngoài một lượt, rồi sắm đồ đạc xịn về. Từ nay anh cũng được coi là người thành phố chính hiệu rồi."
"Đều là nhờ phúc của con với cái Phương cả." Bà ngoại Tôn cảm thán. Bà đời này mãn nguyện rồi, con trai út con dâu thảo hiền, con gái con rể cũng hiếu thuận như vậy.
Tô Trường Vinh cười: "Sau này chú Hải tiền đồ rộng mở lắm, mẹ cứ chờ mà hưởng phúc."
Bà ngoại Tôn cười móm mém: "Giờ mẹ cũng đang hưởng phúc rồi, cần gì đợi sau này."
Vợ chồng Tôn Thu Phương đã tính toán từ sớm, căn tầng hai để cho Tôn Hải ở, dù sao có bà cụ đi lại cũng tiện hơn. Họ ở tầng ba, tầng này vừa đẹp, không quá cao cũng không quá thấp.
