Trọng Sinh: Cuộc Sống Làm Giàu Tươi Đẹp Những Năm 80 - Chương 180
Cập nhật lúc: 24/12/2025 06:10
Xem xong căn tầng ba, Tôn Thu Phương dẫn Lý Mông xuống xem căn tầng hai.
Thấy căn nhà rộng rãi như vậy, Lý Mông cũng ngạc nhiên vô cùng.
"Hai đứa cứ ở đây trước, căn này mua tổng cộng cũng chỉ mấy nghìn đồng. Với tình hình làm ăn của hai đứa hiện tại thì trả tiền căn này không thành vấn đề. Nếu thích thì anh chị sang tên cho. Nhưng vì hai đứa chưa có hộ khẩu thành phố nên chỉ có thể làm giấy tờ viết tay riêng thôi."
Lý Mông nghe vậy, chẳng buồn xem nhà nữa, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tôn Thu Phương: "Chị, chị nói thế là khách sáo rồi. Anh chị đối xử với bọn em như thế, em với Tôn Hải lại không tin anh chị sao, giấy tờ gì cũng không cần, nếu viết giấy tờ thật Tôn Hải lại giận em mất."
Tôn Thu Phương nghe cô nói vậy cũng cười. Chẳng cần biết là thật lòng hay giả ý, ít nhất nghe cũng mát lòng mát dạ. Tâm tư của vợ chồng bà coi như không uổng phí.
Xem nhà xong, Tô Trường Vinh cùng Tôn Hải đi mua vật liệu về, cùng nhau trát lại tường nhà.
Hai nhà lại hẹn nhau đi mua nội thất.
Nhà đã mua rồi, Tô Trường Vinh cũng không tiếc tiền, đồ đạc cái gì cũng mua loại tốt nhất thời bấy giờ.
Chọn ngày hoàng đạo, hai nhà cùng nhau chuyển vào nhà mới.
Nhìn căn phòng được bài trí ấm cúng, Tô Mẫn suýt chút nữa bật khóc vì xúc động.
Hai kiếp người, cuối cùng cũng có căn nhà của riêng mình, một mái ấm thực sự.
Trong khi nhà Tô Trường Vinh đang vui vẻ thì bên phía Tô Trường Quý lại chẳng mấy dễ chịu.
Từ sau vụ cãi nhau ở quê dịp Tết, Cao Hồng chẳng cho ông sắc mặt tốt bao giờ. Lại thêm chuyện ông vay tiền đồng nghiệp ở trường mãi không trả, khiến nhiều giáo viên xì xào sau lưng là ông mất uy tín.
Nghĩ lại cuộc sống vốn mỹ mãn, công việc thuận lợi, đi đến đâu người ta cũng nể mặt vì gia thế nhà vợ. Giờ vì bị gia đình liên lụy, bị bố mẹ vợ mắng cho một trận, Cao Hồng giận dỗi, ngay cả con gái Văn Văn cũng chẳng thèm để ý đến ông bố này.
Biết thế này thì hồi đó ông đã chẳng về quê ăn Tết. Không, đáng lẽ ngay từ đầu không nên dính vào chuyện nhà cửa ở quê.
Tối đi làm về, Tô Trường Quý trong lòng vẫn buồn bực, chẳng dám thở mạnh.
Cao Hồng đang ăn cơm cùng Tô Văn Văn, cũng chẳng thèm để ý đến ông.
Tô Văn Văn cũng hừ mạnh một tiếng, vừa ăn vừa nói chuyện với mẹ, hai người coi Tô Trường Quý như không khí.
"Cao Hồng, Văn Văn, hai mẹ con đang ăn cơm à."
Cao Hồng cười khẩy: "Ông không có mắt à?"
"À, thế tôi cũng ăn cơm đây." Tô Trường Quý lí nhí đáp lại, tự xuống bếp xới cơm, nhưng phát hiện trong nồi chỉ còn lại ít cơm cháy. Lòng ông chua xót, tự mình cạo nồi, xúc cơm cháy vào bát.
Khi ông bưng bát ra phòng khách, Tô Văn Văn đã về phòng, Cao Hồng đang dọn bát đũa.
Tô Trường Quý vội chạy lại: "Cao Hồng, em vẫn còn giận à."
Cao Hồng cười lạnh: "Ông bảo sao? Mẹ ông chẳng bảo tôi là loại ăn xong không biết nhả xương sao, giờ tôi nghe lời bà ấy đây, tôi chỉ ăn chứ không nhả ra đâu. Tô Trường Quý, ông muốn ăn cơm thì tự đi mà nấu, nhà tôi không có phần cơm cho ông."
"Cao Hồng." Tô Trường Quý mặt đầy bất lực, "Đây cũng là nhà tôi mà."
"Nhà ông chẳng phải ở cái trấn khỉ ho cò gáy kia sao? Hôm đó mẹ ông chỉ vào mặt tôi chửi, ông câm như hến thế cơ mà. Tô Trường Quý, ngày thường ông nhu nhược thì thôi đi, vợ ông bị người ta bắt nạt đến thế mà ông cũng không hé răng nửa lời."
Nói đến đây, mắt Cao Hồng đỏ hoe vì tức. Từ bé đến lớn bà chưa từng bị ai chỉ vào mặt mắng như thế, cái bà già nhà quê kia mà cũng dám. Vợ chồng Tô Trường Phú còn ở bên cạnh châm dầu vào lửa, thế mà Tô Trường Quý cứ đứng trơ ra đó nhìn, không nói một câu bênh vực.
Sao bà lại vớ phải người chồng vô dụng thế này chứ.
Tô Trường Quý trong lòng chột dạ, bị Cao Hồng mắng cho như tát nước vào mặt, cúi gằm mặt xuống. "Cao Hồng, rốt cuộc em muốn thế nào mới tha thứ cho anh?"
"Tha thứ cho ông?"
Cao Hồng cười lạnh nhìn chồng, "Muốn tôi tha thứ cũng được, trừ khi ông quỳ xuống đây, thề độc rằng từ nay về sau không bao giờ bước chân về cái quê đó nữa, nếu không thì đừng trách tôi!"
"Cao Hồng, nhưng dù sao đó cũng là quê hương của anh, không về thì sao coi được."
"Sao mà không coi được, vợ chồng bác cả đấy, chẳng phải cũng không về sao? Ông sao mà kém cỏi thua cả ông Tô Trường Vinh thế. Hồi đó tôi đúng là mù mắt mới lấy loại đàn ông như ông."
