Trọng Sinh: Cuộc Sống Làm Giàu Tươi Đẹp Những Năm 80 - Chương 83
Cập nhật lúc: 24/12/2025 05:01
Đừng nói Tô Trường Phú, ngay cả Tô Tam Căn và bà cụ Tô cũng không ưa đứa con cả này lắm.
Trước kia chê nó không có tiền đồ, không biết kiếm tiền, lại không đẻ được con trai thì thôi đi. Ít ra con người còn thật thà hiếu thuận, ở nhà chịu khó, chăm sóc mấy mẫu ruộng đâu ra đấy. Giờ thì hay rồi, vì một đứa con gái mà bỏ đi biệt tích, báo hại ruộng đồng ở nhà phải đến tay hai thân già này làm.
Tô Tam Căn rít mấy hơi t.h.u.ố.c lào: "Thế này đi, con đi một chuyến đến chỗ thằng ba, bảo nó về uống rượu mừng. Còn chỗ thằng Vinh, con cứ nhắn qua thằng ba, xem ý tứ thằng ba thế nào."
Lý Ngọc Lan nói trên: "Nhỡ đâu bọn họ về thấy nhà mình ở trấn rộng rãi, lại đòi về ở thì sao?"
"Nó dám!" Bà cụ Tô lớn tiếng quát.
Nghe bà cụ nói vậy, Lý Ngọc Lan cũng yên tâm phần nào. Dù sao cả cái nhà họ Tô này chỉ có Xán Xán nhà bà là cháu đích tôn, hai ông bà già không lo cho nó thì lo cho ai? Nếu vợ chồng Tô Trường Vinh dám có ý đồ gì, chắc chắn ông bà sẽ là người sốt ruột trước tiên.
Dù không vui vẻ gì nhưng Tô Trường Phú vẫn c.ắ.n răng đi. Chưa nói đến anh cả, nhưng chú ba thì chắc chắn phải mời. Có anh em ở thành phố, biết đâu sau này có lúc cần nhờ vả.
Tô Trường Vinh vẫn chưa biết chuyện Tô Trường Phú sắp lên thành phố. Mấy ngày nay ông đang đau đầu nghĩ cách chuyển hộ khẩu lên đây.
Từ khi lên thành phố, cuộc sống ngày càng tốt, con cái được đi học t.ử tế, cửa hàng cũng mở rồi, trong lòng ông chẳng mảy may muốn quay về nông thôn nữa. Cho nên muốn dứt khoát chuyển hộ khẩu lên đây cho xong chuyện.
Nhưng hộ khẩu nông thôn muốn nhập vào thành phố, trừ phi có đơn vị chính thức tiếp nhận. Bây giờ chưa nói đến chuyện công nhân nhà máy nghỉ việc hàng loạt, kể cả có hưng thịnh như trước thì họ cũng chẳng nhận mấy người nông dân không tay nghề không văn hóa như ông.
Buổi tối trong bữa cơm, hai vợ chồng lại bàn chuyện này.
Tôn Thu Phương nói: "Hay là lại đi hỏi chú Trường Quý xem. Chú ấy sống ở thành phố bao nhiêu năm, biết đâu có cách." Nói vậy nhưng trong lòng Tôn Thu Phương cũng chẳng thoải mái gì. Đang mâu thuẫn với nhà chú ba, giờ vác mặt đến cầu cạnh thì mất mặt quá.
"Thôi, không đi, tôi tự nghĩ cách khác." Tôn Thu Phương lắc đầu.
Tô Trường Vinh lại không nghĩ nhiều thế, thể diện quan trọng, nhưng hộ khẩu còn quan trọng hơn. Chưa nói chuyện mua nhà, sau này con gái thi cấp ba còn phải về quê thi, nghe nói như thế ảnh hưởng nhiều đến thành tích. Nhỡ lỡ dở tương lai của con thì biết làm sao.
"Tôi vẫn nên đi hỏi chú Trường Quý xem việc này khó dễ thế nào. Dù sao cũng phải thử một lần."
Tô Mẫn nghe bố mẹ định đi tìm chú ba nhờ chuyển hộ khẩu, vội can: "Bố mẹ ơi, đừng đi. Chú thím ba chắc chắn sẽ không giúp đâu. Chú ba chỉ là giáo viên tiểu học, không có quyền hạn gì. Còn thím ba thì dù có giúp được cũng tuyệt đối không chịu giúp mình đâu."
Tô Trường Vinh nhíu mày: "Đừng nói thế, đều là họ hàng, biết đâu chú ấy hiến cho cái kế. Mình cũng đâu nhờ không, sau này chú thím có việc gì cần, mình cũng trả nợ ân tình mà."
"Không được, bố mẹ đừng đi. Con không muốn bố mẹ bị người ta coi thường. Hộ khẩu không quan trọng, sau này một chút cũng không quan trọng." Thêm mười mấy năm nữa, đầy người quê lên thành phố làm việc, chuyển hộ khẩu làm cái gì.
Tô Trường Vinh lại rất kiên quyết: "Bố không nói chuyện sau này, chỉ nhìn hiện tại thôi. Bố mẹ muốn nhập hộ khẩu thành phố. Muốn mua nhà, con muốn đi học, tất cả đều là vấn đề. Không có hộ khẩu thì không làm được gì cả."
Tôn Thu Phương cũng gật đầu: "Bố con nói đúng, đây đều là chuyện lớn. Con còn nhỏ, đừng lo mấy chuyện này, cứ lo học cho giỏi là được."
"Bố mẹ, đừng đi mà, con không muốn bố mẹ bị người ta khinh thường." Tô Mẫn thái độ cứng rắn, dứt khoát buông bát không ăn nữa.
Thấy thái độ của con, Tôn Thu Phương cũng nổi giận. Nuôi con cho tốt không vấn đề gì, nhưng không thể để tính nết hư được: "Đã bảo rồi, con cứ lo học đi, chờ nhà mình có hộ khẩu, mua được nhà, sau này chẳng phải lo gì nữa."
Tôn Hải thấy hai mẹ con sắp cãi nhau, vội giảng hòa: "Thôi nào, việc này đã làm ngay đâu mà vội. Mẫn Tử, giờ quan trọng nhất là việc học của cháu, mấy chuyện trong nhà để bố mẹ cháu lo."
