Trọng Sinh: Cuộc Sống Làm Giàu Tươi Đẹp Những Năm 80 - Chương 84
Cập nhật lúc: 24/12/2025 05:01
Tô Mẫn cũng nhận ra thái độ mình không tốt, im lặng cúi đầu ăn cơm.
Xem ra bố mẹ cô vẫn rất chấp niệm chuyện hộ khẩu, nếu không giải quyết thì chuyện này chưa xong được.
Đến trường, Tô Mẫn vẫn canh cánh chuyện này. Cô suy đi tính lại rồi cũng thông suốt. Hộ khẩu quả thực là vấn đề, bất kể tương lai thế nào thì mấy năm tới rất cần thiết. Hơn nữa vài năm nữa có bất động sản, giá nhà chưa cao, nếu lúc đó có tiền thì có thể mua nhà. Nếu hộ khẩu ở đây thì cũng có thể học người ta đầu cơ nhà đất.
Cô không có tài cán gì lớn, nhưng vẫn nhớ những khu vực nào ở huyện thành này giá đất sẽ tăng.
Nhưng làm hộ khẩu kiểu gì đây?
"Tiểu Mẫn, cậu đang nghĩ gì thế?" Tiết Miễn thấy cô hiếm khi không làm bài tập mà cứ hí hoáy vẽ vời trên giấy nháp.
Tô Mẫn phát hiện mối quan hệ bạn cùng bàn của hai người đã rất vững chắc. Lần trước đổi chỗ, cả hai đều kiên quyết bám trụ tại cái "đại bản doanh" này, xứng danh là đôi bạn "đồng cam cộng khổ".
Tô Mẫn thở dài: "Cậu bảo làm thế nào mới biến hộ khẩu nông thôn thành hộ khẩu thành phố được?"
"Thi đại học chứ sao, đỗ đại học là chuyển được hộ khẩu." Tiết Miễn nói tỉnh bơ.
"Tớ biết, nhưng thế thì lâu quá." Tô Mẫn nói xong lại thấy mình ngớ ngẩn, đi bàn chuyện này với một đứa trẻ con làm gì. Cô nhíu mày tiếp tục vẽ nhăng vẽ cuội.
Tiết Miễn lại tỏ ra hứng thú: "Tớ biết, nếu có đơn vị chịu tiếp nhận thì cũng chuyển được vào thành phố đấy."
Tô Mẫn nheo mắt, uể oải nói: "Nếu có đơn vị thật thì tớ còn ngồi đây lo sốt vó làm gì." Có đơn vị thì mọi chuyện đã xong, mấu chốt là không có.
"Cậu ngốc thế, bây giờ người ta nghỉ việc đầy ra đấy, cậu tìm người quen xin vào hờ một chân, chờ làm xong hộ khẩu rồi xin nghỉ việc chẳng phải được rồi sao?"
Tô Mẫn nghe vậy ngồi thẳng dậy: "Thế cũng được á?" Mắt cô sáng lên, thầm tính toán trong lòng, phát hiện đây quả thực là một cách hay.
Cô không kìm được vỗ trán: "Sao tớ lại không nghĩ ra nhỉ?"
Tiết Miễn cười đắc ý: "Tại cậu ngốc."
Lần này Tô Mẫn không thèm chấp cậu ta, cười nói: "Cảm ơn cậu nhé, để tớ tính kỹ xem làm thế nào tìm được đơn vị chịu nhận vào làm hờ."
Tiết Miễn nghe vậy, miệng mấp máy muốn nói gì đó, nhưng đảo mắt một vòng rồi lại thôi.
Trong khi Tô Mẫn đang đau đầu chuyện hộ khẩu thì Tô Trường Phú đã tìm đến nhà Tô Trường Quý.
Nhưng vợ chồng Tô Trường Quý đều đi làm cả, đợi hơn nửa ngày không thấy ai. Hỏi thăm một hồi, ông ta tìm thẳng đến trường học của Tô Trường Quý.
Tô Trường Quý đang chấm bài trong văn phòng, nghe có người tìm liền chạy ra cổng. Thấy Tô Trường Phú, tâm trạng ông có chút phức tạp.
Vụ vay tiền lần trước khiến ông bị Cao Hồng và bên nhà vợ bóng gió xa xôi mãi. Lần này anh hai đến, chẳng lẽ lại vay tiền tiếp?
Tô Trường Phú đứng đợi bên ngoài, nhìn ngôi trường tiểu học khang trang trong thành phố, nghĩ đến em trai mình làm việc trong đó mà lòng ghen tị. Cùng là con cái nhà họ Tô, mình còn sinh được con trai nối dõi tông đường cho dòng họ, thế mà chỉ được làm ở Hợp tác xã trên trấn. Đâu được như chú ba, ở nhà lầu không nói, lại còn làm giáo viên ở nơi thể diện thế này, lấy vợ cũng là người thành phố.
Càng nghĩ càng thấy ấm ức, đến khi thấy Tô Trường Quý đi ra, ông ta chỉ có thể gượng cười: "Trường Quý, có làm lỡ việc của chú không?"
Tô Trường Quý đáp: "Không sao, sao anh đột nhiên lên đây, nhà có việc gì à?"
Tô Trường Phú cười: "Không có gì đâu, nhà anh xây xong cái nhà ở trấn rồi, định tìm chú với anh cả về uống rượu tân gia. Tiệc định vào ngày mùng 8, chú xem có thời gian thì về nhé."
Nghe không phải vay tiền, Tô Trường Quý thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ đến mùng 8 là chủ nhật, đã hứa về nhà mẹ vợ rồi. Có về quê được hay không còn phải hỏi ý kiến Cao Hồng. "À, để em xem lịch nhà trường thế nào đã, nếu rảnh em sẽ về."
"Giờ còn chưa chốt được à?" Tô Trường Phú nghe em trai còn ậm ừ với mình, trong lòng tức anh ách. Vốn dĩ thầy xem ngày bảo mùng 6 tốt, nhưng vì muốn chú ba về được nên mới đổi ngày. Thế mà chú ba còn chưa chắc chắn muốn về.
Ông ta cũng không muốn cãi nhau với Tô Trường Quý, dứt khoát nói: "Về được hay không chú tự liệu. Còn chỗ anh cả, chú nhắn giúp một tiếng. Về được thì về, không về anh cũng không ép."
