Trọng Sinh Ta Trả Thù Cả Nhà Người Chồng Bạo Ngược - Chương 182: Đêm 30 Tết, Vì Tương Thân Tương Ái Mà Cạn Chén
Cập nhật lúc: 06/09/2025 00:41
Tô An nhìn vẻ mặt hưng phấn của mọi người, hiếm khi đặt quyển sách trên tay xuống. "Sao đi lâu thế? Không có chuyện gì chứ?"
Vương Tiểu Thúy cả người tràn đầy nhiệt huyết, giọng nói còn hơi nghẹn ngào, có thể thấy buổi chiều đã trải qua một trận chiến đấu kịch liệt. "Có chuyện gì được chứ? An An à, mẹ nói con nghe, đời này mẹ chưa bao giờ sảng khoái như vậy! Thật mẹ kiếp sảng khoái!"
"Mẹ nói con nghe này, Tô Kiến Quân bị khai trừ rồi! A ha ha ha ha ~ Cười c.h.ế.t mẹ! Ông trời có mắt! Bây giờ hắn đang thu dọn đồ đạc đó! Nghe nói bên kia bắt bọn họ đầu năm là phải dọn nhà ra!"
"Mẹ vốn còn sợ chúng ta qua đó la lối khóc lóc, anh em nhà họ sẽ cùng nhau đối phó chúng ta. Không ngờ chứ, con Lưu Tuệ Lan bê cái chén đứng bên cạnh xem náo nhiệt, xem một thân đều là kính nể, còn đổ đá xuống giếng nữa! Nhìn nó vậy mà còn hận vợ chồng Tô Kiến Quân hơn mẹ!"
Vương Tiểu Thúy vỗ vỗ chiếc chăn bông lớn trên ghế: "Bọn chúng ngủ chăn bông của mẹ, mẹ vác hai chiếc về. Tiếc là tiền sính lễ của con và lương của thằng Bình vẫn chưa đòi về được! Mẹ nó! Tiền sính lễ của con gái mẹ bị Kỷ Thanh Thanh tiêu, nhớ đến là mẹ tức!"
"Tô Kiến Quân đúng là một kẻ bất lực! Con nói sao lúc trước mẹ lại mắt bị mù mà coi trọng cái thứ đó của hắn chứ! Mẹ tát bốp vào mặt Kỷ Thanh Thanh mà hắn ta không dám ho he một tiếng! Mẹ đem những chuyện thiếu đạo đức mà vợ chồng chúng nó làm, tuyên truyền một phen thật tốt ở bên khu tập thể đó. Bây giờ hai vợ chồng chúng nó giống như chuột chạy qua phố vậy, ai cũng muốn đánh!"
"Mẹ còn nghe lời con, đi thăm Lâm Chiêu Đệ một chút! Nga hoắc hoắc hoắc hoắc hoắc hoắc ~ Con người mẹ không phúc hậu quá! Sao mẹ có thể vui vẻ như vậy chứ ~"
"Ha ha ha, cái con Lâm Chiêu Đệ kia trước đây đối xử với cả nhà Tô Kiến Quốc không tệ mà! Kết quả bây giờ lại rơi vào cái kết cục như vậy! Con Lưu Tuệ Lan hận không thể mẹ tại chỗ làm cho Lâm Chiêu Đệ tức c.h.ế.t đó! Nó cứ thế mắt lạnh nhìn, thấy mẹ sắp đi, nó còn vẻ mặt tiếc nuối nữa! Nhìn cái ánh mắt lưu luyến không rời của nó, mẹ còn nổi da gà..."
Nhậm Tam tranh thủ lúc Vương Tiểu Thúy đang hít thở không kịp nói với Tô An: "Chị An An, cái người đàn ông bị đ.â.m bay hôm đó, không sao cả!"
Tô An nhướng mày: "Cái người bị xe máy đ.â.m bay giữa không trung đó hả?"
Nhậm Tam gật đầu: "Đúng vậy, lúc chúng cháu xách đồ ra ngoài đi, ở cổng khu tập thể gặp hắn ta đang đưa cái kẻ lừa đảo kia về nhà đó."
Vương Tiểu Thúy gật đầu: "Đúng đúng đúng, An An à, chính là người hôm đó đó! Bay lên trời mà vẫn không sao! Mệnh cứng thật đó! Hắn ta nhìn chúng ta mũi không phải mũi mắt không phải mắt (kiểu không ưa, khó chịu). Nếu không phải bọn họ vội vàng chạy về xem vợ chồng Tô Kiến Quân, nói không chừng còn tìm chúng ta gây phiền phức nữa!"
Tô An nhớ đến thành tựu của người đàn ông đó ở đời sau, không khỏi nhắc nhở: "Chúng ta với Tô Kiều đã làm ầm ĩ đến mức này, người kia lại đứng về phía Tô Kiều. Thân phận của hắn ta có thể không bình thường. Các người nếu gặp, nhớ phải tránh xa hắn ta một chút, tốt nhất không nên có bất kỳ xung đột nào với hắn ta."
Vương Tiểu Thúy nghe lời Tô An, nhớ lại lúc đàm phán ở đồn công an hôm đó, ngay cả đội trưởng Dương cũng rất nể mặt đối phương, liền rất nghiêm túc gật đầu. "Được, chúng tôi nhớ rồi."
Tô An thấy Tiêu Kế Lương đang đảo mắt hạt châu bên cạnh, tức thì trừng mắt nhìn bà ta: "Nhìn cái gì mà nhìn! Cũng không nhìn xem bây giờ trời tối đến mức nào rồi! Có một chút bức đếm (ý thức) nào không hả? Nhanh đi nấu cơm đi! Cái này còn muốn tôi nhắc nhở sao?"
"Thật là không biết nhìn xa trông rộng! Cái kiểu như bà, đặt ở nhà nào mà không bị ghét?"
Tiêu Kế Lương run rẩy một cái, không biết ngọn lửa này sao lại đốt lên người bà ta. Bà vội vàng co cổ lại đi về phía bếp, trong đầu lại nghĩ đến, vừa rồi Tô An nói người đàn ông kia là ai? Nghe giọng điệu của nó, hình như rất kiêng kị. Nếu có thể tìm được người này, thì bà với Đại Hưng có phải là có thể thoát khỏi khổ hải (biển khổ) không?
Tô An nhìn bóng lưng Tiêu Kế Lương, đưa mắt ra hiệu cho Nhậm Tam: "Đi xem bà ta nấu cơm, đó là đồ vật sẽ vào miệng đó!"
Nhậm Tam gật đầu, cáo mượn oai hùm đứng ở cửa bếp, học giọng điệu của Tô An: "Bà thím già, chị cháu nói, không được mở vòi nước chảy ào ào, phải dùng cách hứng từng giọt từng giọt nước, phải tiết kiệm! Cả gia đình này, chỉ dựa vào lương của anh rể cháu một mình, không tiết kiệm thì uống gió Tây Bắc đi hả? Bà còn có biết sống không?"
"Anh rể cháu cực khổ ở bên ngoài kiếm tiền, nuôi bà cái đồ ăn không ngồi rồi này! Bà còn đại thủ đại cước (hoang phí) như vậy, một chút cũng không biết thương người, thảo nào chị cháu hay tức giận!"
"Cho thêm hai chén gạo, cháu với anh cháu còn đang tuổi lớn đó, muốn ăn nhiều! Cái con Triệu Phượng suốt ngày ở trong nhà chẳng làm gì, cho nó khoai tây là được! Bà lớn tuổi răng không tốt, cũng ăn hai củ khoai tây đi..."
Mặc dù đã bị mắng đến chai lì, nhưng Tiêu Kế Lương vẫn tức đến nỗi ngón tay nắm lấy gáo múc nước đều run rẩy. Khinh người quá đáng, quả thực là khinh người quá đáng mà! Bà Tiêu Kế Lương hổ lạc Bình Dương bị chó khinh (người tài bị kẻ kém khinh thường), một cỗ chua xót trào lên cổ họng!!!
Tiêu Kế Lương cố nén sự nghẹn ngào trong lòng, mũi cay xót, cái kiểu cuộc sống này, bao giờ mới là tận cùng chứ... Cái con Lý Lệ không phúc khí đoản mệnh quỷ này, quả thực là hại c.h.ế.t bà ta rồi.
________________________________________
Thời gian trôi nhanh, rất nhanh đã đến Đêm 30 Tết. Bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng pháo, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập không khí vui mừng.
Mẹ con Triệu Đại Hưng sáng sớm đã bị bắt đi mổ gà, rửa rau, chuẩn bị bữa cơm tất niên buổi tối. Không có cách nào, lúc này trời lạnh lắm, trời lạnh thì ai cũng không muốn chạm vào nước lạnh. Tô Bình và Vương Tiểu Thúy năm nay được chăm sóc tốt, trên tay hiếm hoi không có vết nứt.
Tô An đọc sách, Tô Bình cũng chỉ vào sách giáo Nhậm Tam biết chữ. Việc trông coi thì giao cho Vương Tiểu Thúy ăn không ngồi rồi. Vương Tiểu Thúy mặc thật dày, dựa vào cửa bếp, vừa cắn hạt dưa, vừa chỉ huy mẹ con Triệu gia xoay quanh (làm việc theo lời mình).
Triệu Đại Hưng vẻ mặt chật vật quấn khăn quàng cổ, trong tiếng mắng mỏ của Vương Tiểu Thúy mà ra sức băm gà trên thớt. Tiêu Kế Lương ngồi xổm bên cạnh rửa gừng tỏi, nước lạnh thấu xương làm ướt ống tay áo bà ta, đông lạnh đến nỗi bà ta run bần bật, thỉnh thoảng lại nghe tiếng hít nước mũi! Ngay cả Triệu Phượng nhỏ bé cũng ngồi xổm bên cạnh vừa run vừa bóc trứng cút.
Bữa cơm tất niên phong phú nhanh chóng được dọn ra. Ba thế hệ nhà Triệu trên mặt đều không có một tia vui vẻ của ngày tết.
Tô An giơ ly rượu mơ trong tay, nâng ly với mọi người. "Nào, hôm nay là một ngày lành. Đây là Đêm 30 Tết đầu tiên con gả cho Đại Hưng. Hai bên các người đều là những người thân thiết nhất của con. Mọi người ở bên nhau thật là vui. Chúng ta có thể gặp nhau ở đây, chính là duyên phận. Hy vọng chúng ta sau này mỗi một năm đều có thể tương thân tương ái ở bên nhau!"
"Hãy cùng chúng ta cạn chén vì tương thân tương ái, hy vọng sau này mỗi năm chúng ta đều có thể ở bên nhau."
Tô An vừa dứt lời, Vương Tiểu Thúy, Tô Bình, Nhậm Tam liền vui vẻ giơ ly lên. "Vì tương thân tương ái mà cạn chén! Sau này mỗi năm đều ở bên nhau, vĩnh viễn không xa rời nhau!"
Triệu Đại Hưng và Tiêu Kế Lương mệt mỏi cả ngày, lại lạnh lại đói, lúc này thế nào cũng không cười nổi. Tô An đôi mắt nhíu lại: "Hai người các anh chị không vui hả?"
Triệu Đại Hưng và Tiêu Kế Lương run rẩy một cái, lập tức nhếch miệng, hận không thể thử (khoe) ra 24 cái răng của mình để chứng minh mình rất vui vẻ.
Hai mẹ con đồng thời run run rẩy rẩy giơ ly lên: "Vì tương thân... yêu nhau cạn chén... Hy vọng... sau này mỗi năm... đều có thể cùng các người... Ô ô ô... ở bên nhau ~"
Tô An vừa lòng, giơ tay liền gắp cho Tiêu Kế Lương cái m.ô.n.g gà: "Xem mẹ chồng tôi vui mừng kìa, hỉ cực mà rơi lệ (quá vui mừng mà khóc) a! Đến đây đến đây, hôm nay bà vất vả rồi! Bà thành tâm như vậy, chúng ta chắc chắn có thể lâu lâu dài dài..."