Trọng Sinh Ta Trả Thù Cả Nhà Người Chồng Bạo Ngược - Chương 183: Ngay Cả Kiếp Trước Tôi Nợ Anh Cũng Đủ Rồi!
Cập nhật lúc: 06/09/2025 00:41
Ngày tháng ở Triệu gia thật là thoải mái quá đi chứ! Thoải mái đến nỗi Tô An không mấy muốn ly hôn nữa. Cái thằng Triệu Đại Hưng này phúc lợi tốt, mỗi tháng đều nộp tiền về nhà. Tiêu Kế Lương thì tay chân cần mẫn, hầu hạ cả nhà mình thoải mái dễ chịu.
Hơn nữa còn có căn nhà lớn như vậy để ở, muốn mắng ai đánh ai lúc nào cũng có thể động thủ. Nếu mà rời khỏi Triệu gia, tiền phải tự mình kiếm, việc cũng phải tự mình làm, cái thời tiết lạnh lẽo như vậy, đó đâu phải là một chuyện nhẹ nhàng gì đâu.
Ăn cơm xong, mẹ con Tiêu Kế Lương thu dọn chén đũa. Vương Tiểu Thúy mang ra một đĩa lớn những đồ vật mà Tô Kiến Quân và Kỷ Thanh Thanh đã mang tới hôm đó. Mọi người vây quanh bếp lò trò chuyện vãn chuyện, đánh rắm (nói chuyện phiếm).
Bên ngoài tiếng pháo nổ cùng tiếng pháo hoa phụ trợ làm mặt ai cũng hỉ khí dương dương (vui vẻ rạng rỡ). Còn trong bếp, mẹ con Tiêu Kế Lương lại như c.h.ế.t nửa thanh (mệt mỏi gần chết).
Đến nửa đêm, sau khi cả nhà Tô An đã ngủ say, nhìn căn phòng khách một bãi hỗn độn, Tiêu Kế Lương cuối cùng cũng không trụ nổi, chân mềm nhũn, ngã vật xuống phòng khách. Triệu Đại Hưng vốn dĩ đã sắp hỏng mất rồi, giờ lại càng khóe miệng nổi mụn nước. Mẹ nó mà ngã xuống, thì việc nhà có khi đều đổ lên đầu hắn một mình.
Cho nên đêm 30 Tết này, Triệu Đại Hưng thức đêm hầu hạ Tiêu Kế Lương suốt một đêm. Tiêu Kế Lương cảm nhận được tấm lòng yêu mẹ chân thành của Triệu Đại Hưng, lại càng tuyệt vọng hơn cho tương lai bi thảm của hai mẹ con bà. Bà thật sự không muốn sống nữa, không phải như trước đây mà cầm lời này làm yêu (làm bộ làm tịch).
________________________________________
Sáng mùng Một Tết, Tô An biết Tiêu Kế Lương ngã bệnh, chỉ đành sai Triệu Đại Hưng làm trâu ngựa. "Cái gì đó, anh Đại Hưng, mẹ anh có phải chưa dạy anh không hả? Cái Tết này, mùng Một Tết đó! Anh là chủ nhà, không có một chút biểu hiện gì sao?"
"Ở quê chúng tôi, kết hôn đều phải phát lì xì cho người chưa kết hôn, còn phải phát lì xì cho người lớn tuổi nữa!"
Gân xanh trên trán Triệu Đại Hưng nổi lên. Hắn thấy Tô An cứ lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, chỉ đành quay trở lại phòng. Rất nhanh lại từ phòng đi ra, cưỡng nặn nụ cười để phát lì xì cho mọi người.
Vương Tiểu Thúy và Nhậm Tam ngay trước mặt hắn đã mở lì xì ra xem, mỗi người một đồng. Không một câu cảm ơn, mỗi người lật một câu coi thường đưa cho hắn, còn buông lời keo kiệt nữa!
Khóe miệng Tô An co giật, ngăn mọi người lại, bảo Triệu Đại Hưng đi nấu cơm. Cô sợ mình ép quá nóng nảy, Triệu Đại Hưng sẽ hạ độc. Cho nên những thức ăn thừa hôm qua đều để lại cho ba miệng nhà Triệu, còn đồ ăn của nhà mình đều là tại chỗ giám sát hắn làm. Hơn nữa trước khi ăn còn bắt hắn thử độc!
Ăn cơm xong, Vương Tiểu Thúy liền kêu muốn lên phố xem náo nhiệt. Tô An lắc đầu tỏ vẻ mình không muốn ra ngoài, bảo mẹ dẫn anh trai và Nhậm Tam đi. Vương Tiểu Thúy biết Tô An không thích xem náo nhiệt: "Được, lát nữa mẹ mua kẹo hồ lô về cho con!"
"Đi thôi, Thường Thường, con giúp Nhậm Tam đội mũ vào đi."
Ba người Vương Tiểu Thúy đi rồi, không khí áp lực trong nhà tức thì nhẹ nhàng hơn không ít.
Tô An gọi vào trong phòng: "Triệu Đại Hưng, anh ra đây!"
Triệu Đại Hưng mang theo tạp dề và cầm giẻ lau nhanh chóng vọt ra. Tô An ngẩng đầu nhìn đối phương. Có thể vì đêm qua thức đêm, mí mắt Triệu Đại Hưng đen xì, tóc không có một tia sáng nào mà cứ thế cụp xuống, sắc mặt cũng vàng như nến, mấy năm gần đây gầy đi không ít, môi đều tróc vảy, bên cạnh còn có mấy nốt mụn rộp. Cái bộ dạng thê thảm đó, thậm chí còn thảm hơn cả Tô Bình lúc trước từ mỏ về.
Tô An chỉ vào cái bàn đối diện: "Ngồi đó đi."
Triệu Đại Hưng không biết Tô An muốn làm gì, ngoan ngoãn cúi đầu ngồi xuống.
Tô An cầm quyển sách trong tay, xoạt một tiếng, từ ống tay áo rơi ra một con rìu, hơn nữa còn bày trên bàn. Triệu Đại Hưng nheo mắt, thiếu chút nữa tại chỗ nhảy dựng lên. "Cô, cô, cô lại muốn làm gì? Tôi nói cho... tôi nói cho cô biết, tôi... trong khoảng thời gian này..."
Tô An cười lạnh một tiếng: "Ai da ui ~ Nhìn anh như vậy, sợ cái gì chứ? Tôi không có ý định đánh anh. Tôi chỉ là thích chơi rìu thôi."
"Ngồi, ngồi, ngồi xuống đi. Hai vợ chồng chúng ta đã kết hôn lâu như vậy, vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện thật lòng, thế nên hiểu lầm giữa chúng ta càng ngày càng sâu. Tôi nghĩ, chúng ta là vợ chồng mà, là cả đời phải ở bên nhau. Sau này còn những ngày dài như vậy đâu, tổng không thể cứ thế mà cứng nhắc mãi được chứ? Anh xem mẹ anh vì chuyện của hai đứa chúng ta mà nhọc lòng sinh bệnh rồi."
"Anh yên tâm, chỉ cần anh thành thật, tôi sẽ không đánh anh. Tôi yêu anh còn không kịp nữa là! Trước kia đánh anh đó là yêu sâu sắc trách nặng nề, đánh vào người anh mà đau ở lòng tôi đó."
Triệu Đại Hưng bị Tô An ép đến nỗi thần kinh rối loạn, đôi mắt nhìn chằm chằm con rìu trên bàn. Nghe những lời tình cảm của Tô An, hắn ta trực tiếp không kiểm soát được mà bạo tẩu.
"Tô An, cô đừng có xả những chuyện không đâu với tôi! Trong lòng cô nghĩ thế nào tôi rất rõ! Cô chỉ muốn g.i.ế.c tôi c.h.ế.t đi, để kế thừa căn nhà của tôi, kế thừa con cái của tôi, kế thừa mẹ của tôi!"
"Còn đánh vào người tôi mà đau ở người cô ư? Cô có mặt mũi không hả? Cô hoặc là trực tiếp cho tôi một cái thoải mái đi! Người ta được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, cô thì phải tiến thêm một trượng! Thật sự ép quá, tôi c.h.ế.t cũng kéo cô cùng theo!"
Triệu Đại Hưng lấy hết can đảm gào lên một tràng với Tô An. Cỗ khí đó thoát ra xong, cả người hắn ta trong nháy mắt liền mềm nhũn chân. Hắn ta làm gì vậy? Tô An... sẽ g.i.ế.c hắn ta chứ?
Thấy đối phương cứ mặt không cảm xúc nhìn mình, Triệu Đại Hưng chột dạ mà lùi lùi lại.
Tô An như bị lời nói của Triệu Đại Hưng làm tổn thương, rất lâu sau mới không thể tin được hỏi: "Ý gì? Anh thật sự không muốn sống với tôi sao?"
Triệu Đại Hưng sắp hỏng mất rồi. Tô An bị bệnh, bị bệnh nặng rồi! Chết đi thì thôi! "Đúng vậy, tôi thật sự không muốn sống với cô!"
Tô An giơ tay sờ sờ khuôn mặt mình: "Tôi xấu xí sao?"
Triệu Đại Hưng nhắm mắt cắn răng: "Đúng vậy, cô xấu xí, cô thật xấu, tôi không muốn nhìn thấy cô!"
Tô An hỏi lại: "Tôi không hiền thục sao?"
Triệu Đại Hưng oằn một tiếng liền khóc òa lên: "Cô đừng ép tôi! Cô rốt cuộc muốn làm gì? Giết người bất quá đầu rơi xuống đất (giết người cũng chỉ có cái c.h.ế.t thôi), tôi làm gì cô mà cô muốn tra tấn tôi như vậy?"
"Tôi bây giờ còn sống, không phải là do cô nương tay, hoàn toàn là vì bát tự của tôi cứng, hoàn toàn là vì tổ tiên tám đời của tôi phù hộ! Đủ rồi Tô An! Ngay cả kiếp trước tôi nợ cô cũng đủ rồi! Buông tha tôi đi!!!"
Triệu Đại Hưng vẻ mặt hỏng mất, trực tiếp quỳ sụp xuống trước mặt Tô An. Hắn ta cảm giác mình đã bị khủng hoảng phụ nữ. Hắn ta bây giờ giống như mẹ mình, vô cùng nhớ nhung Lý Lệ.
Ngay cả ly hôn, hắn ta cảm thấy cũng không dám cưới nữa. Lỡ mà lại gặp phải một người giống Tô An, lúc nhìn thì là một cái bánh bao mềm có thể tùy ý nhào nặn, kết quả cưới về lại là một kẻ điên biến thái đại sát thần, lại là một công chúa Diêm Vương (ý chỉ người quyền lực) thì phải làm sao đây chứ!