Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 123: Anh Ấy Không Biết Dỗ Dành Người Khác

Cập nhật lúc: 27/12/2025 14:27

Thịnh An Ninh lại kéo Chu Thời Huân hỏi rất nhiều chuyện về Lục Trường Phong: "Anh quay đầu đi hỏi xem, tại sao anh ấy lại ly hôn vậy?"

Chu Thời Huân hơi đau đầu, chuyện này bảo anh hỏi thế nào đây: "Lục Trường Phong sắp đổi đơn vị đi rồi, hơn nữa nhà họ Lục là người Ma Đô, gia thế rất tốt, quy tắc cũng nhiều. Ông nội anh ấy, Lục Hán Trung, năm xưa từng là nhân vật hô mưa gọi gió ở Ma Đô. Sau này trải qua rất nhiều chuyện, nhà họ Lục suy sụp không ít, nhưng vẫn rất lợi hại."

Thịnh An Ninh nghe Chu Thời Huân nói tên ông nội Lục Trường Phong, cả người sửng sốt, có chút kích động nắm lấy cánh tay Chu Thời Huân: "Lục Hán Trung? Anh nói là Lục Hán Trung, người mà trước kia tất cả bến tàu, xưởng đóng tàu và xưởng sợi ở Ma Đô đều là của ông ấy sao?"

Vì quá kích động, cô nói năng có chút lộn xộn.

Chu Thời Huân không hiểu Thịnh An Ninh kích động chuyện gì, vẫn gật đầu: "Đúng vậy, bất quá đã qua đời rồi."

Thịnh An Ninh liên tục gật đầu: "Tôi biết, tôi biết."

Thế giới này vậy mà cũng có Lục Hán Trung, không biết có phải là cùng một Đại lão Lục Hán Trung ở thế giới của tôi hay không. Nếu là vậy, thì trên thế giới này có phải cũng tồn tại bố mẹ tôi không?

Tính ra, bố mẹ cô lúc này vẫn còn đang đi học.

Nguyện vọng muốn đi Ma Đô của Thịnh An Ninh lại nảy sinh thêm một chút.

Trong thế giới nguyên lai của cô, nhà cô và nhà họ Lục coi như là thế giao, quan hệ hai nhà rất tốt, lễ tết đều qua lại thăm hỏi.

Nhưng mà, làm gì có người tên Lục Trường Phong này chứ?

Tâm tư vừa mới kích động của Thịnh An Ninh, trong nháy mắt lại rơi xuống. Đúng rồi, trong mấy người cháu trai của Lục Hán Trung, không hề có người tên Lục Trường Phong.

Cho nên, thế giới này có Lục Trường Phong, thì không thể nào có bố mẹ cô được.

Chu Thời Huân cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Thịnh An Ninh, lúc thì kích động, lúc thì thất vọng, đến giờ lại trở nên đờ đẫn không chút biểu cảm, ngay cả ánh sáng trong mắt cũng tối sầm đi: "Em làm sao vậy?"

Thịnh An Ninh đè nén nỗi thất vọng trào dâng trong lòng, lắc đầu: "Không sao, tôi chỉ là trước kia từng nghe qua một ít chuyện về ông nội Lục Trường Phong, nhất thời có chút cảm khái."

Chu Thời Huân cứ nhìn Thịnh An Ninh mở mắt nói dối, cũng không vạch trần cô, anh vịn giường xuống đất, đi rót một chén nước mang đến cho Thịnh An Ninh.

Thịnh An Ninh vẫn luôn khắc chế bản thân, không muốn nhớ nhà, nhớ nhà cũng không thể quay về, phải cố gắng thích nghi với cuộc sống ở đây. Tính cách lạc quan khiến cô vẫn luôn làm như vậy.

Thế nhưng ngay trong nháy mắt vừa rồi, ý niệm nhớ nhà như bị x.é to.ạc một lỗ hổng, tất cả nỗi nhớ nhung đều tuôn ra hết thảy.

Mắt cay cay muốn khóc, cô dứt khoát chui vào trong chăn trùm kín đầu ngủ.

Tự nhủ với bản thân không thể khóc, phải kiên cường, chỉ cần sống tốt, tương lai có lẽ mới có cơ hội quay về nhà lần nữa?

Cứ thế liên tục thôi miên chính mình, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Trong mơ, lần đầu tiên cô nhìn thấy bố mẹ, còn có anh trai, trong phòng khách còn có cả cô ngồi ở đó?

Thịnh An Ninh như một người ngoài cuộc, đứng ở một bên nhìn, có chút kinh ngạc, cô ấy vậy mà còn sống?

Rất nhanh sau đó cô phát hiện ra điều không phù hợp, mẹ rất dịu dàng nói chuyện với "Thịnh An Ninh" đang ngồi trên ghế sô pha, nhưng chẳng ngờ "Thịnh An Ninh" lại kéo mặt đứng dậy đột ngột, trở về phòng đóng sầm cửa lại.

Mẹ lập tức bật khóc, bố và anh trai đi tới an ủi.

Mẹ vừa lấy khăn giấy lau nước mắt, vừa nghẹn ngào: "An Ninh bị làm sao vậy? Sau khi tỉnh lại sau t.a.i n.ạ.n xe hơi thì cứ như biến thành một người khác, mọi thứ trước kia đều không nhớ gì hết."

Bố an ủi: "Chỉ cần An Ninh còn sống là tốt rồi, cảnh tượng t.a.i n.ạ.n xe hơi nghiêm trọng, bác sĩ không phải nói có thể là xuất hiện phản ứng căng thẳng sao? Chúng ta kiên nhẫn một chút, chậm rãi cùng con bé vượt qua."

Mẹ khóc: "Mẹ chính là đau lòng An Ninh, con bé đối với mẹ như thế nào mẹ cũng có thể chịu được."

Cô con gái đơn giản, vui vẻ và nghịch ngợm của họ trước kia, bây giờ lại trở nên lạnh lùng cáu kỉnh như vậy, khiến bà nhìn thấy là đau lòng.

Thịnh An Ninh nhìn cảnh đó, nhịn không được nước mắt lưng tròng, đồng thời cũng hiểu ra, nguyên chủ và cô hẳn là đã hoán đổi cho nhau, cô chiếm giữ thân thể nguyên chủ, còn nguyên chủ hiện tại đang ở trong thân thể của cô.

Muốn ôm mẹ một cái, nhưng thân thể lại trong suốt, xuyên qua người mẹ.

An Ninh vô phương đứng tại chỗ, lặng lẽ rơi nước mắt cùng mẹ, nghĩ nghĩ lại đi đến căn phòng nguyên bản của cô, thân thể dễ dàng xuyên qua cánh cửa phòng đóng c.h.ặ.t.

Căn phòng nguyên bản trang nhã đã bị thay đổi toàn bộ, biến thành màu hồng đậm hồng nhạt ảo diệu, còn có thêm rất nhiều thứ lộn xộn.

“An Ninh” nằm trên giường cầm điện thoại di động suy tính, cười vô tâm vô phế.

An Ninh đi qua muốn đẩy cô ta, vẫn là xuyên qua thân thể cô ta, cảm giác vô lực này khiến cô cảm thấy kinh hoảng, nhịn không được hô lên.

Chu Thời Huân thấy An Ninh từ khi nghe thấy tên Lục Hán Trung bắt đầu, cả người đều trở nên bất đúng.

Buổi tối cũng chú ý động tĩnh của An Ninh, nửa đêm bắt đầu, An Ninh đột nhiên phát sốt, bắt đầu nói mê sảng.

Càng không ngừng hô mẹ, đi đi vân vân.

Chu Thời Huân sờ sờ trán An Ninh, nóng bỏng lợi hại, đứng dậy bật đèn, chống gậy đi lấy một chậu nước lạnh qua đây, làm ướt khăn mặt đặt trên trán An Ninh.

Cả đêm không ngủ, liên tục thay nước thay khăn mặt, chờ trời sắp sáng, An Ninh hạ sốt bắt đầu đổ mồ hôi, mồ hôi thuận theo sợi tóc ra bên ngoài, đôi môi nguyên bản hồng hào tái nhợt còn nổi một lớp da.

Chu Thời Huân không biết một người lại có thể đổ mồ hôi nhiều như vậy, nghĩ nghĩ đi lấy khăn mặt của mình qua đây, liên tục lau mồ hôi cho An Ninh.

An Ninh làm một giấc mơ rất dài, mơ thấy bố mẹ anh trai, còn có cô ta.

Biết rõ đây là một giấc mơ, nhưng không mong tỉnh lại.

Cảm giác luôn luôn có người cầm khăn mặt lau trên mặt cô, trên trán truyền tới hơi ẩm lạnh khiến người ta rất thoải mái, còn có người đang nhỏ giọng hô: “An Ninh? Cô tỉnh lại đi, chúng ta đi khám bác sĩ.”

An Ninh chuyển động mí mắt, mở mắt ra liền nhìn thấy Chu Thời Huân, ánh mắt tràn đầy quan tâm, đuôi mắt phiếm hồng nhạt, đáy mắt còn có quầng thâm, xoay xoay cổ: “Tôi bệnh rồi?”

Mở miệng mới phát hiện cổ họng đau giống như bốc khói.

An Ninh cũng không màng suy nghĩ hết thảy trong mơ, xoa đầu muốn ngồi dậy.

Chu Thời Huân vội vàng đưa tay đỡ: “Cô nửa đêm phát sốt, hiện tại tốt hơn chưa? Chúng ta đi bệnh viện nhìn xem.”

An Ninh cũng không muốn đi bệnh viện tiêm, hiện tại phát sốt đều là trực tiếp tiêm vào m.ô.n.g, cô còn cảm thấy rất khó xử: “Không cần, tôi uống chút nước thì tốt rồi.”

Lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ cảnh tượng trong mơ, trong lòng có chút nghẹn lại, nhưng lại an ủi chính mình, nguyên chủ đi thế giới của cô ta cũng tốt, ít nhất bố mẹ đều cảm thấy cô vẫn còn sống, sẽ không quá đau lòng.

Cũng hy vọng nguyên chủ có thể sửa sửa tính tình của cô ta, phát hiện cái tốt của bố mẹ, có thể t.ử tế sống.

Suy nghĩ lại đỏ vành mắt, cô cũng muốn ôm mẹ.

Chu Thời Huân thấy An Ninh ôm chăn đỏ mắt ngây người, trầm mặc một lát đi ra ngoài nhóm lửa nấu cháo, lại cầm hộp cơm ra cửa.

Đi mua một phần hoành thánh và một phần bánh đường trở về.

An Ninh còn ngồi ở trên giường ngây người, có một loại cảm giác ủ rũ nặng nề, An Ninh như vậy khiến Chu Thời Huân trong lòng không hiểu sao phát hoảng, chống gậy đi qua: “Tôi mua hoành thánh nhân lớn Lý Ký, còn có bánh dầu đường đỏ nhà anh ta, cô rửa mặt ăn chút được không?”

--------------------

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.