Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 262: Hơi Ghen
Cập nhật lúc: 27/12/2025 16:04
Chu Nam Quang đang trong cơn thịnh nộ, gân xanh thái dương nổi lên, đáy mắt đỏ ngầu, rốt cuộc cũng không còn vẻ nho nhã ôn hòa nữa.
Chu Bắc Khuynh chưa từng thấy người cha như vậy, sợ đến run run, khóc òa lên, lắc đầu lia lịa: “Con không hạ độc, con thật sự không hạ độc, cái đó căn bản không phải là độc.”
Nói đến đây, đã rất rõ ràng, Chu Bắc Khuynh chính là người đã động vào món trứng hấp buổi sáng.
Chung Văn Thanh rút chiếc chổi lông gà ở một bên, quất thẳng xuống người Chu Bắc Khuynh: “Đồ súc sinh nhà cô! Sao tôi lại sinh ra một đứa đầu óc không rõ ràng lắm như cô chứ.”
Lưng Chu Bắc Khuynh đau điếng, muốn né tránh nhưng nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của một phòng người, cô ta phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Chu Nam Quang: “Bố, con không có, con thật sự không muốn hại chị dâu cả, là Hồ Lăng đưa cho con, nói là t.h.u.ố.c có thể giúp lúc sinh con sẽ không khó chịu như vậy.”
“Con đã ăn rồi, không có độc, con lại sợ chị dâu cả không đồng ý, cho nên mới len lén bỏ vào trứng hấp.”
Chung Văn Thanh nghe xong lời Chu Bắc Khuynh, chẳng những không hết giận, ngược lại còn tức giận hơn, giật lấy chổi lông gà, đ.á.n.h Chu Bắc Khuynh một trận tới tấp: “Đầu óc cô chứa toàn cứt à? Dám qua lại với Hồ Lăng, nhà bọn họ là loại người gì, cô không rõ sao? Hồ Diệu Tông đã làm hại cô như thế nào, cô cũng quên rồi à?”
“Chu Bắc Khuynh à Chu Bắc Khuynh, rốt cuộc chúng tôi làm cha làm mẹ đã có lỗi gì với cô, mà cô lại muốn tai họa chúng tôi như thế này?”
Bà vừa quất vừa gầm lên trong sự căm hận ngút trời.
Bà không biết Chu Bắc Khuynh rõ ràng là người không ngốc, tại sao lại lần lượt phạm phải những chuyện hồ đồ như vậy.
Chu Song Lộc ôm tim, đặt m.ô.n.g ngồi xuống ghế sô pha, khiến Thịnh An Ninh không kịp suy nghĩ xem Chu Bắc Khuynh có đang nói dối nữa hay không, vội vàng gọi Thịnh Thừa An: “Anh, mau lên, gọi điện thoại.”
Thịnh Thừa An ở đâu biết nên gọi điện thoại nào, vẫn là dì giúp việc tỉnh táo lại từ sự kinh ngạc, vội vàng đi tới gọi điện cho bác sĩ bảo vệ sức khoẻ.
Đêm 30 tốt đẹp, Chu gia lại loạn thành một nắm.
Đợi bác sĩ bảo vệ sức khoẻ đến xác nhận Chu Song Lộc không có vấn đề gì lớn, kê đơn t.h.u.ố.c rồi rời đi, người một nhà lại ngồi ở phòng khách với vẻ mặt ngưng trọng.
Ngoài cửa sổ tiếng pháo nổ không ngừng, nhưng không khí trong phòng ở lại đặc biệt ngưng trọng.
Chỉ có hai người Thịnh An Ninh và Thịnh Thừa An ngồi trước bàn ăn cơm, Thịnh An Ninh không thể để bụng đói, vừa đói là tim đập nhanh, đổ mồ hôi lạnh, cho nên lúc này cho dù là trời sập xuống, cô cũng phải giải quyết vài miếng cơm trước đã.
Còn Thịnh Thừa An thì không biết nên nói gì, mặc dù anh ta hận không thể qua bóp c.h.ế.t Chu Bắc Khuynh, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ người nhà Chu gia, hình như không cần anh ta ra tay.
Vừa nhìn Thịnh An Ninh ngụm lớn nhét cơm, vừa nhỏ giọng nói thầm: “Cô em chồng này của em, có phải hồi nhỏ bị cái gì c.ắ.n rồi không, nếu không thì sao chẳng phân biệt được tốt xấu.”
Thịnh An Ninh cũng muốn biết, bất kể là Chu Lục Minh, hay là Hồ Diệu Tông, đều đã làm hại Chu Bắc Khuynh không nhẹ, sao cô ta vẫn có thể tin lời Hồ Lăng.
Chính Hồ Lăng này, là Vợ của Chu Lục Minh, là chị của Hồ Diệu Tông, chồng và em trai đều sẽ bị phán t.ử hình.
Mà người đưa bọn họ vào đó, chính là người nhà Chu gia.
Hồ Lăng sợ là hận c.h.ế.t người nhà Chu gia, hận c.h.ế.t Chu Thời Huân rồi, làm sao có thể hảo tâm cho Chu Bắc Khuynh cái thứ t.h.u.ố.c sinh con không đau gì đó.
Đạo lý mà đứa nhỏ năm tuổi cũng có thể hiểu được, cô ta Chu Bắc Khuynh là không rõ, hay là cố ý?
Lúc này Chu Bắc Khuynh đang quỳ ở trung gian phòng khách, Chung Văn Thanh cũng đ.á.n.h mệt rồi, ngồi ở một bên lau nước mắt, bà thật tại không thể nghĩ thông, tại sao Chu Bắc Khuynh lại thành ra thế này.
Chu Nam Quang lại càng không nói một lời, trong lòng không chỉ suy nghĩ nên xử lý Chu Bắc Khuynh thế nào, mà còn suy nghĩ làm sao để thu thập Hồ Lăng, cùng với mấy người nhà họ Hồ ở phía sau chưa bị bắt vào nhưng cũng không làm nên trò trống gì, lại còn không cam lòng muốn báo thù bọn họ.
Chu Thời Huân vẫn ánh mắt trầm tĩnh như kiếm sắc nhìn chằm chằm Chu Bắc Khuynh. Ý nghĩ trong lòng anh không mưu mà hợp với Chu Nam Quang, bất kể Chu Bắc Khuynh có bị người khác lợi dụng hay không, nhưng vẫn có nhiều người ẩn nấp trong góc tối rình rập báo thù anh.
Chu Lục Minh và Hồ Diệu Tông đều là do chính tay anh đưa vào.
Sự sụp đổ của Hồ gia, là do anh làm.
Cho nên, những người đó khẳng định sẽ tính sổ món nợ này lên người vô tội, ví dụ như Thịnh An Ninh và đứa nhỏ.
Chu Song Lộc hoãn một hồi, cảm xúc hòa hoãn một chút: “Thời Huân, con xin điều về Kinh Thị đi, những người này không muốn nhìn thấy con về Kinh Thị nhất, vậy thì con cố tình về.”
Chu Thời Huân không lên tiếng, vẫn như cũ nhìn chằm chằm Chu Bắc Khuynh.
Ánh mắt kia, lạnh như băng mang theo giận dữ, khiến Chu Bắc Khuynh kinh hãi, càng không ngừng khóc lóc: “Không phải, Anh cả, tôi thật sự không muốn hại đứa nhỏ.”
“Bọn hắn trở về những ngày này, tôi cũng muốn làm tốt quan hệ với bọn hắn, cũng muốn giống người một nhà ở chung.”
“Quan hệ của tôi và Hồ Lăng vẫn luôn rất tốt, sau khi Chu Lục Minh và Hồ Diệu Tông gặp chuyện không may, cô ta còn đến an ủi tôi, khóc lóc xin lỗi tôi, nói Hồ gia bọn hắn xin thứ lỗi cho tôi.”
“Còn nói cô ta muốn dẫn tốt hai đứa nhỏ, tuyệt đối sẽ không để hai đứa nhỏ lại đi sai đường.”
“Bố mẹ, các ngươi cũng biết, hai đứa nhỏ kia trước kia quan hệ với chúng ta rất tốt, hiện tại nhìn thấy tôi cũng gọi cô, tôi không có biện pháp không để ý.”
Chu Nam Quang nhắm mắt lại, khoát tay: “Tôi không muốn nghe những cái này, Bắc Khuynh, cô làm sai chuyện rồi, sẽ phải trả giá cho chuyện cô làm sai, lời nói của cha mẹ vì tốt cho cô, cô một câu cũng nghe không lọt. Mà lời nói của ngoại nhân tẩm độc bọc mật, cô lại có thể tin là thật.”
Hắn liền không nghĩ thông, làm sao sẽ nuôi Chu Bắc Khuynh thành tính cách như thế này.
Chu Bắc Khuynh ngậm nước mắt không dám nói lại, nàng thật sự cho rằng Hồ Lăng không giống với người Hồ gia, đặc biệt là cô ta ở trước mặt mình, thống mắng Chu Lục Minh làm chuyện cầm thú không bằng, Hồ Diệu Tông thật xấu không phân, đáng đời bị bắt.
Chu Song Lộc và Chu Nam Quang rất ăn ý không nhắc lại chuyện báo công an.
Thịnh An Ninh ăn bánh bao xa xa nghe, cảm giác sự kiện này giống như sẽ cứ thế lật qua, Chung Văn Thanh đ.á.n.h Chu Bắc Khuynh một trận, chuyện này giống như sẽ không hề truy cứu nữa.
Trong lòng đột nhiên có chút thất vọng, quả nhiên vẫn là thân sinh, đều phạm tội mưu sát, lại đến cuối cùng không giải quyết được gì.
Nhịn không được có chút ủy khuất bĩu môi.
Thịnh Thừa An quá hiểu biết em gái nhà mình, yêu ghét rõ ràng, đầu óc lại không biết chuyển hướng, rất nhỏ giọng giải thích: “Chuyện của Chu Bắc Khuynh, chỉ có thể đè xuống không thể trương dương ra ngoài, bởi vì Chu Thời Huân hiện tại là đứa nhỏ của Chu gia, nếu Chu Bắc Khuynh có án tích gì, sẽ trực tiếp ảnh hưởng tiền đồ của Chu Thời Huân.”
Thịnh An Ninh có chút không rõ: “Còn lưu hành chu di cửu tộc?”
Thịnh Thừa An đưa tay chọc đầu cô: “Bình thường rất thông minh, hiện tại làm sao liền không thông suốt rồi? Chu Thời Huân còn có Chu lão nhị không c.h.ế.t kia của Chu gia, đều là thuộc loại công việc đặc biệt, thẩm tra phi thường nghiêm khắc. Chu Song Lộc và Chu Nam Quang đều là lão hồ ly, bọn hắn trong lòng rất rõ ràng, ai sẽ ước gì bọn hắn không tốt, làm sao có khả năng cho phép ở trên loại chuyện này, bôi đen hai người Chu Thời Huân.”
Chu Thời Huân quay đầu lại, liền nhìn thấy hai người Thịnh Thừa An và Thịnh An Ninh, đầu dán vào đầu đang nói nhỏ, lộ ra đặc biệt thân mật…
【Tác giả có lời muốn nói】
Cập nhật thứ bảy chủ nhật sẽ ít, thật sự không có thời gian, ngày mai gặp nha
