Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 263: Sắp Sinh Rồi

Cập nhật lúc: 27/12/2025 16:05

Thịnh An Ninh nghĩ thấy những gì anh trai nói có lý, dù sao tiền đồ của Chu Thời Huân và Chu Loạn Thành vẫn vô cùng quan trọng.

Chu Song Lộc gọi Chu Nam Quang và Chu Thời Huân vào thư phòng nói chuyện.

Chu Bắc Khuynh vẫn quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa năn nỉ Chung Văn Thanh tha thứ.

Chung Văn Thanh không ngốc, thỉnh thoảng đầu óc không rõ, nhưng kỳ thật lại là người thông minh, thất vọng nhìn Chu Bắc Khuynh: “Bắc Khuynh, ngươi thật sự một chút cũng không biết sao? Ngươi thật sự không nghĩ Hồ Lăng sẽ làm hại chị dâu ngươi sao? Không, ngươi đã nghĩ qua, ngươi cũng biết rõ Hồ Lăng hiện tại hận Chu gia chúng ta đến mức nào.”

“Ngươi đều biết, nhưng là ngươi không ngăn cản.”

Chu Bắc Khuynh khóc lắc đầu: “Mẹ, không có, con không có.”

Chung Văn Thanh giơ tay lên: “Ngươi nghe tôi nói hết lời, kỳ thật trong lòng ngươi rất rõ ràng, nhưng lại cố ý xem nhẹ, bởi vì trong lòng ngươi cũng hận chúng ta, hận chúng ta bất công, hận chúng ta quan tâm ngươi quá ít, sau khi ngươi gặp chuyện không may chúng ta mặc kệ ngươi, lại đi Cam Tỉnh.”

“Ngươi suốt đời không còn hạnh phúc, cho nên ngươi không thấy bất luận kẻ nào hạnh phúc, trong lòng thậm chí cảm thấy đứa nhỏ của Thịnh An Ninh không còn thì tốt hơn, ngươi không thấy được vẻ hạnh phúc trên mặt nàng, ngươi ước gì tất cả mọi người cùng ngươi xuống địa ngục.”

“Thế nhưng, Bắc Khuynh à, ngươi là con của chúng ta, chúng ta làm sao có thể không thương yêu ngươi, mà anh cả ngươi từ nhỏ ăn nhiều khổ như vậy, hiện tại chúng ta quan tâm anh ấy, không phải là điều nên làm sao? Nếu như ngươi cái gì cũng nguyện ý nói với tôi, giống như Triều Dương vậy, quan hệ của chúng ta sẽ đi đến ngày hôm nay sao?”

Thịnh An Ninh kinh ngạc nhìn Chung Văn Thanh, còn tưởng rằng mẹ chồng sẽ tức giận đến hồ đồ, không ngờ bà nhìn vấn đề lại rất rõ ràng như vậy.

Chu Bắc Khuynh một chữ cũng không nói ra được, mẹ đã nói ra tất cả ý nghĩ tà ác trong đáy lòng của nàng, nàng cũng không muốn như vậy, nhưng là lại giống như trong lòng có một con quỷ trú ngụ.

Chung Văn Thanh mệt mỏi không muốn nói chuyện, phất tay: “Ngươi đi đi.”

Chu Bắc Khuynh quỳ gối bò tới trước mặt Chung Văn Thanh mấy bước: “Mẹ, mẹ đừng đuổi con đi, sau này con không như vậy nữa…”

Lời cầu xin nói năng lộn xộn, nhưng là thật sự hoảng sợ, cảm thấy lần này Chung Văn Thanh có sự quyết tuyệt muốn đoạn tuyệt quan hệ.

Chu Bắc Khuynh khóc hồi lâu, thấy Chung Văn Thanh vẫn luôn lạnh mặt, lau nước mắt, xoay người bò dậy đi tìm Thịnh An Ninh: “Chị dâu, tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, tha thứ cho tôi một lần có được hay không?”

Thịnh An Ninh vẫn còn c.ắ.n nửa cái bánh bao, kinh ngạc nhìn Chu Bắc Khuynh đột nhiên xoay người tới tìm tôi, lời cầu xin này một chút thành ý cũng không có.

Thịnh Thừa An nheo mắt nhìn Chu Bắc Khuynh, lại nhắc nhở Thịnh An Ninh: “Cô đã ăn ba cái bánh bao, rất nhiều món ăn rồi, cô cẩn thận làm đứa nhỏ căng ra.”

Thịnh An Ninh trợn mắt, vừa định nuốt xuống bánh bao mở miệng, liền cảm thấy bụng một trận căng cứng, theo một trận đau nhức kéo tới, trong nháy mắt cảm thấy có dòng nước nóng tuôn ra.

Đưa tay nắm c.h.ặ.t Thịnh Thừa An bên cạnh: “Anh, không tốt, tôi muốn sinh rồi.”

Thịnh Thừa An giật mình đứng lên, còn làm đổ chén trà bên cạnh: “Muốn sinh rồi?”

Chung Văn Thanh nghe xong nhanh ch.óng chạy tới: “An Ninh, khó chịu ở đâu?”

Ba người Chu Thời Huân trong thư phòng, nghe thấy tiếng cũng xông ra.

Chu Nam Quang đi gọi điện thoại kêu xe tới đưa Thịnh An Ninh đi bệnh viện, Chu Thời Huân đã đi qua ôm Thịnh An Ninh lên, xoay vòng vòng không biết muốn làm gì.

Thịnh Thừa An còn xem như tĩnh táo một chút: “Trước tiên mặc quần áo cho An Ninh, đồ đạc, đúng rồi đồ đạc.”

Chung Văn Thanh đã hoảng loạn chạy đi lấy đồ đạc chuẩn bị cho đứa nhỏ.

Không ai ngờ đứa nhỏ lại tới góp vui vào đêm 30 Tết, trong lúc nhất thời nhà cửa loạn thành một nắm, còn kinh động đến hàng xóm láng giềng, mới coi như đưa Thịnh An Ninh bình an đến bệnh viện.

Ngay cả một nhà Trình Minh Trung ở phía sau cũng biết Thịnh An Ninh bên này sắp sinh, là do mấy đứa nhỏ trong nhà đang đốt pháo trên đường lớn, vừa vặn nhìn thấy cảnh Chu gia đưa Thịnh An Ninh đi bệnh viện sinh con, trở về kể cho người lớn nghe như một trò vui.

Trình Minh Trung nghe vậy, gọi Trình Minh Nguyệt: "An Ninh sinh con, em thế nào cũng phải qua xem một chút, xem có chỗ nào cần giúp đỡ không."

Tuy anh ấy cảm thấy em gái vẫn luôn rất quá đáng, nhưng nói thế nào đi nữa thì cũng là mẹ ruột của Thịnh An Ninh, mẹ con hai người không thể nào cả đời thành cừu nhân, đây vừa hay là một cơ hội tốt để hóa giải thù hận.

Trình Minh Nguyệt nghe xong có chút do dự, hình như cô đã đắc tội Thịnh Thừa An rồi, mà Thịnh An Ninh bây giờ tính tình cổ quái, nhìn cô sớm đã như kẻ thù, cô qua đó chẳng phải tự chuốc lấy nhục sao?

Trình Minh Trung thở dài: "Dù sao hai người cũng là mẹ con ruột, lẽ nào thật sự muốn cả đời không đi lại? Sự tình trước kia qua rồi thì cứ để nó qua đi, bây giờ em đối xử với An Ninh tốt một chút, sau này quan hệ cũng sẽ hòa hoãn hơn một chút."

Trình Minh Nguyệt cũng đi theo thở dài: "Không phải tôi không muốn, mà là An Ninh hiểu lầm tôi cũng rất sâu, tôi cũng có chỗ khó khăn mà."

Vương Đạt không thể chịu được kiểu Trình Minh Nguyệt rõ ràng là lỗi của cô ta, còn đẩy hết lên người con gái, hắn ta cười giả lả một cái: "Minh Nguyệt, em nên nghe lời anh cả, không nói cái gì khác, An Ninh bây giờ thân phận gì, nếu em làm tốt quan hệ rồi, sau này còn lo Đại Long tiền đồ không tốt? Đúng là đưa đường cho em, em cũng không biết đi."

Trình Minh Trung lập tức nhíu mày, bất mãn nhìn Vương Đạt: "Anh nói năng kiểu gì đấy! Đó là con gái cô ấy, không phải đối tượng dùng để tính toán, cũng không phải đá lót đường cho nhân sinh của Đại Long! Nếu hai người nghĩ như vậy, vậy không cần đi nhìn An Ninh nữa, miễn cho làm người ta thêm phiền phức."

Nói rồi anh ấy ném đũa xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

Anh ấy không tiện đi bệnh viện thăm Thịnh An Ninh lúc này, nếu không thì anh ấy đã tự mình qua nhìn một chuyến rồi.

Vương Đạt nhìn chồng đi ra ngoài, có chút oán trách nhìn Trình Minh Nguyệt: "Mục đích em đến Kinh Thị là gì, chính em không rõ sao? Bây giờ em còn làm bộ làm tịch cái gì? Sao, em còn trông mong Thịnh An Ninh quay đầu lại bợ đỡ em à! Cả đời này em đừng hòng nghĩ tới. Có người thân tốt như vậy em không nắm lấy, quay đầu nhìn An Ninh sống cuộc sống tốt đẹp, em liền cam tâm rồi, phải không?"

Trình Minh Nguyệt không lên tiếng nữa, cô biết Vương Đạt nói đều là thật, chỉ là nhất thời có chút không kéo xuống được mặt mũi, vạn nhất qua đó lại bị mẹ chồng Thịnh An Ninh kia châm chọc một trận, cô biết giấu cái mặt già này vào đâu?

Cuối cùng, vẫn là tiền đồ của con trai chiến thắng mặt mũi, cô quyết định đi bệnh viện nhìn một cái.

Thịnh Đại Long và Thịnh Hồng Anh cũng nhất định đòi đi theo, một nhà ba người hỏi địa chỉ bệnh viện từ Vương Đạt, dọc đường lần mò tìm tới.

Đến khi nhanh đến bệnh viện, đã là nửa đêm.

Trên đường lại có không ít người đi bộ, cơ bản đều là đi sớm để đi chúc Tết.

Ba người Trình Minh Nguyệt chỉ tập trung đi về phía bệnh viện, cũng không chú ý phía sau còn có người đi theo, mãi đến khi vào bệnh viện, phát hiện người kia cũng đi theo vào bệnh viện.

Người kia đi mau hai bước, kề bên Thịnh Đại Long, còn vỗ vỗ vai Thịnh Đại Long: "Các người biết khoa sản đi đường nào không?"

Thịnh Đại Long quay đầu kinh ngạc liếc mắt một cái nhìn người kia, lắc đầu: "Chúng tôi cũng không biết, đang định hỏi đây."

Người đàn ông cười cười: "Các người là người nơi khác đến phải không? Có một vụ làm ăn, các người có làm hay không làm, sau khi sự việc thành công, các người đưa ra yêu cầu gì cũng có thể thỏa mãn các người!"

--------------------

Thịnh An Ninh biết sinh con rất đau, nhưng không ngờ lại đau đến thế, đau đến mức cô giống như một con cá sắp c.h.ế.t, phải thở dốc mới được, mồ hôi và nước mắt cùng nhau chảy xuống, làm mắt cô cay xè.

Nhưng cố tình lại chẳng có chút dấu hiệu sắp sinh nào.

Bác sĩ kiểm tra bằng tay vài lần, đều bảo cô đi dạo trong hành lang, phải đi nhiều, đợi cổ t.ử cung mở hết mới có thể lên bàn sinh.

Chu Thời Huân đỡ Thịnh An Ninh, nhìn cô sắc mặt trắng bệch, đau đến mức không ngừng thở ra hít vào sâu, vừa sốt ruột vừa đau lòng, nhưng lại bất lực, thậm chí còn nói một câu rất ngây thơ: "Hay là, chúng ta không sinh nữa."

Thịnh An Ninh bật cười khanh khách, hít thở sâu để giảm bớt cơn đau một chút, rồi nói: "Đến giờ này rồi, chúng ta nói không tính đâu, chỉ hy vọng ba tiểu oa nhi nghịch ngợm này, một hồi có thể bớt hành hạ tôi một ít."

Nói xong, cô còn nói những lời trấn an Chu Thời Huân: "May mắn là tối nay tôi ăn nhiều, lúc các anh nói chuyện, tôi đã ăn ba cái bánh bao, còn ăn cả sủi cảo và cơm nữa, ôi trời, đau c.h.ế.t tôi rồi..."

Vịn eo, đứng tại chỗ lấy lại một hơi: "Tôi còn ăn thịt kho tàu và viên chiên nữa, Dì làm món thịt kho tàu thật ngon, ngọt ngọt dẻo dẻo, tiếc là anh không được ăn."

Chu Thời Huân đỡ cánh tay cô, đưa tay lau mồ hôi trên trán và mặt cô: "Nếu em thích ăn, sau này chúng ta mỗi ngày đều ăn."

Thịnh An Ninh ha hả cười, vừa thở dốc vừa nói: "Không được đâu, ăn mỗi ngày, nhà chúng ta có bao nhiêu tiền chứ, anh đừng quên, đến lúc đó còn có ba cái miệng nhỏ nhắn gào khóc chờ ăn nữa."

Đi được hai vòng, thật sự không đi nổi nữa, cô dựa vào người Chu Thời Huân, để anh kéo mình đi, cơn đau co thắt dường như không còn mạnh mẽ như vậy, cũng có thể là đau đến mức tê dại rồi.

Nhưng thời gian đau lại dày đặc hơn rất nhiều.

Thịnh An Ninh thở dài một hơi: "Anh nói xem con của chúng ta vội vàng chui ra như vậy, có phải là biết hôm nay là Tết, cho nên phải nhanh ch.óng ra ngoài ăn chút đồ ăn ngon không? Xem ra là ba tiểu oa nhi có phúc khí."

"Đúng rồi, tên của chúng ta vẫn chưa đặt xong đâu, một hồi tôi vào phòng sinh, anh phải nghiêm túc suy nghĩ đấy, lúc tôi ra, tôi phải biết tên của con, nếu không nghĩ ra, tôi sẽ không thèm để ý đến anh nữa."

Cô nói như vậy, cũng là sợ cô ở bên trong sinh con, Chu Thời Huân ở bên ngoài sợ đến mức tay chân mềm nhũn.

Tìm cho anh một chút việc để làm, luôn luôn có thể phân tán sự chú ý một chút.

Vẫn đi thẳng tuốt đến gần hai giờ, Thịnh An Ninh cảm giác có thứ gì đó rơi xuống, mới bị đẩy vào phòng sinh.

Để bảo tồn thể lực, Thịnh An Ninh vẫn c.ắ.n răng không hô lên tiếng, nhưng đứa trẻ nghịch ngợm vẫn không chịu đi ra.

Người chờ ở bên ngoài cũng lòng nóng như lửa đốt, Chung Văn Thanh không ngừng đi đi lại lại ở cửa phòng bệnh, thỉnh thoảng còn chắp tay trước n.g.ự.c, cầu xin ông trời phù hộ.

Chu Thời Huân luôn luôn đứng cứng ngắc ở cửa phòng sinh, nắm c.h.ặ.t nắm đ.ấ.m, ánh mắt đáng sợ, giống như ngay sau đó sẽ xông vào phòng sinh cướp người.

Thịnh Thừa An cũng căng thẳng, chỉ là thấy Chu Thời Huân như vậy, bèn đi qua vỗ vỗ vai hắn: "Yên tâm đi, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, ở đây không phải có bác sĩ phụ khoa tốt nhất toàn Kinh thị sao? Chắc chắn không sao đâu."

Câu nói này là an ủi Chu Thời Huân, cũng là an ủi chính hắn.

Sự chờ đợi quá dài, bên trong phòng sinh vẫn luôn không có chút động tĩnh nào, cũng không nghe thấy tiếng Thịnh An Ninh kêu đau đớn, khiến người ta càng không đoán ra được bên trong là tình huống gì.

Chu Nam Quang vội vàng chạy tới, bên cạnh còn đi theo một người trẻ tuổi xa lạ, một thân quân phục, thần sắc nghiêm túc.

"Thời Huân, điện báo triệu con nhanh ch.óng trở về, tình hình bên đó hơi nghiêm trọng."

Nhiều hơn nữa ông không thể nói, nhưng cũng biết không phải tình huống khẩn cấp, sẽ không phát ra lệnh điều động như vậy.

Chu Thời Huân sửng sốt một chút, nhìn về phía người trẻ tuổi vừa tới.

Người trẻ tuổi cũng là sau khi đến Chu gia, mới biết vợ Chu Thời Huân đang sinh con, do dự một chút, đưa túi hồ sơ đựng lệnh điều động cho Chu Thời Huân: "Bên trong có nhiệm vụ lần này của các anh, tình huống khẩn cấp, máy bay đang chờ ở sân bay Nam Giao."

Chu Thời Huân im lặng mở túi hồ sơ, sau khi đọc xong văn kiện thì cất lại. Khóe mắt anh ấy hơi đỏ, giọng nói khi mở lời nghẹn ngào: "Mấy giờ xuất phát."

"Ba giờ mười lăm."

Thịnh Thừa An tuy không biết Chu Thời Huân nhận được nhiệm vụ gì, nhưng dựa vào hồi ức của mình, anh ấy có thể đoán được đại sự kiện năm nay.

Năm Bảy Tám là năm quan hệ biên giới Ấn Độ căng thẳng nhất, còn xảy ra chiến tranh quy mô nhỏ đầy gian khổ.

Nếu anh ấy không đoán sai, Chu Thời Huân đã giải ngũ lại bị triệu hồi về đơn vị cũ.

Nói cách khác, Chu Thời Huân phải ra tiền tuyến vào lúc này!

Muốn oán trách, nhưng há miệng ra lại không biết nên nói thế nào.

Chung Văn Thanh đột nhiên khóc: "Tại sao lại đi vào lúc này, không thể đợi An Ninh sinh con xong sao?"

Chu Nam Quang im lặng, ông biết điều đó là không thể, càng biết thế cục hiện tại là cái dạng gì. Chu Thời Huân bị triệu hồi về, điều đang chờ đợi anh ấy là sự nguy hiểm không ai tưởng tượng được.

Chu Thời Huân nắm c.h.ặ.t nắm đ.ấ.m, khi quay đầu nhìn cánh cửa phòng sinh, đáy mắt dâng lên một cỗ hơi nước, khiến anh ấy không thấy rõ hai chữ "Phòng Sinh" được sơn đỏ trên cửa.

Chu Nam Quang tiến lên vỗ vỗ vai Chu Thời Huân: "Đi thôi, mọi người đều đang chờ con đấy, nhớ bình an trở về."

Chung Văn Thanh cũng biết căn bản không ngăn cản không được, bà ấy ôm miệng khóc, sợ sẽ nhịn không được khóc thành tiếng.

Thịnh Thừa An thầm mắng trong lòng một tiếng c.h.ế.t tiệt, anh ấy hận không thể đi thay Chu Thời Huân cho xong. Nếu em gái sinh con xong mà không thấy Chu Thời Huân, cô ấy sẽ đau lòng biết bao.

Anh ấy cũng rõ, Chu Thời Huân không thể không đi, quốc gia đại nghĩa ở phía trước.

Tiến lên vỗ vỗ vai Chu Thời Huân: "Anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho An Ninh và con."

Chu Thời Huân gật đầu, xoay người quỳ xuống trước mặt Chu Nam Quang và Chung Văn Thanh: "Bố mẹ, An Ninh và con, xin nhờ cả vào hai người."

Đây là lần đầu tiên Chu Thời Huân gọi Bố Mẹ, nhưng lại khiến Chu Nam Quang và Chung Văn Thanh chẳng vui vẻ nổi chút nào.

Chung Văn Thanh ôm miệng cố nén tiếng khóc đang dâng lên đến cổ họng, Chu Nam Quang ngậm nước mắt gật đầu: "Đi đi, bình an trở về."

Chu Thời Huân đứng dậy, lại liếc mắt một cái nhìn cánh cửa phòng sinh, xoay người cùng người thanh niên kia rời đi, vẫn biến mất ở cuối hành lang, không hề quay đầu lại.

Thịnh Thừa An cũng nhịn không được đỏ mắt, mắng một câu c.h.ế.t tiệt.

Chung Văn Thanh đã không kìm nén được tiếng khóc, ôm c.h.ặ.t Chu Nam Quang: "Tại sao, không thể đợi An Ninh sinh con xong sao?"

Chu Nam Quang cũng đau lòng, bền bỉ an ủi Chung Văn Thanh: "Bà phải tĩnh táo, An Ninh bây giờ cần chúng ta."

Chung Văn Thanh khóc: "Nếu An Ninh biết Thời Huân đã đi rồi, con bé sẽ đau lòng c.h.ế.t mất."

Thịnh An Ninh bên trong không biết gì cả, vẫn đang nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ rặn, thả lỏng và hô hấp sâu.

Không biết đã qua bao lâu, cảm giác cơ thể như bị d.a.o c.h.é.m ra, đau đến mức trước mắt lóe lên ánh sáng trắng, ngay sau đó nghe thấy bác sĩ hô: "Rặn đi, đầu đã ra rồi."

Thịnh An Ninh lại hít sâu một hơi, rặn.

Một trận trẻ sơ sinh khóc nỉ non, khiến Thịnh An Ninh thở phào một hơi, nhưng lại không dám thả lỏng.

Liền nghe bác sĩ hô: "Là một bé trai, chúng ta tiếp tục cố lên, duy trì trạng thái hô hấp vừa rồi."

Chung Văn Thanh khi nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc nỉ non, mắt hoa lên, trực tiếp ngất xỉu...

【Tác giả có lời muốn nói】

Các bảo bối, ngày mai chúng ta tiếp tục năm canh nhé, trong nhà có một đứa nhóc thật sự quá phiền.

--------------------

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.