[trọng Sinh Tn 60] Xưởng Cơ Khí Những Năm 60 - Chương 109

Cập nhật lúc: 25/12/2025 23:45

Anh Tiêu chê mấy con uyên ương thêu trên đó xấu, chẳng thèm lấy mảnh nào.

Mảnh vải của anh Tiêu đã được gửi sang nhà anh Bằng rồi sao? Anh Bằng hoàn toàn không biết gì, vợ anh cũng chưa từng nhắc tới. Anh Bằng khẽ chau mày.

Đỗ Tư Khổ thấy thần sắc anh không ổn nhưng không hỏi nhiều. Tuy nhiên, cô vẫn lỡ miệng dặn thêm một câu: "Anh Bằng, chuyện suất tập huấn máy cày này anh đừng nói ra vội nhé. Đợi bao giờ mọi chuyện ngã ngũ, anh vào học trong lớp rồi hãy hay, được không ạ?"

Anh Bằng nặng trĩu tâm tư gật đầu. Tư Khổ lại nhấn mạnh lần nữa: "Người nhà cũng không được nói, kể cả là vợ anh, cũng phải giữ bí mật, anh nhớ chưa?"

Qua mấy chuyện này cô đã tính toán ra được, vợ anh Bằng là người không mấy đáng tin.

"Được!"

Tại bệnh viện.

Cha Đỗ nhìn thấy Vu Nguyệt Oanh trong phòng bệnh thì vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu. Cái cô Nguyệt Oanh này rất hay nói năng lung tung, không biết trước mặt mẹ mình thị đã nhắc gì đến chuyện của Đắc Mẫn chưa.

Rất nhanh sau đó cha Đỗ đã có câu trả lời.

"Thằng Cả, em gái anh thế nào rồi, đã ra khỏi đồn công an chưa?" Bà nội Đỗ nắm tay cha Đỗ hỏi dồn.

Cha Đỗ trừng mắt nhìn Vu Nguyệt Oanh một cái cháy mặt. Cái miệng mắm muối này, đúng là chỉ giỏi đi rêu rao khắp nơi. Nguyệt Oanh cúi gằm mặt xuống. Chuyện là do thị nói thật, nhưng đó là từ hôm qua, còn hôm nay thị tuyệt nhiên chẳng hé răng nửa lời.

"Thằng Cả, anh có nghe tôi hỏi không?" Bà nội Đỗ sốt sắng.

Cha Đỗ đáp: "Mẹ, chú Hữu Quân về rồi, đang ở nhà ạ."

Trong mắt bà nội Đỗ bỗng lóe lên tia sáng kinh ngạc: "Hữu Quân về rồi à! Tôi phải về nhà ngay, bác sĩ bảo tôi được ra viện rồi. Đã bao nhiêu năm rồi tôi chưa được gặp thằng Hữu Quân!"

Nói rồi bà định xuống giường tìm giày để đòi về ngay.

"Mẹ, mẹ đợi tí đã, để con đi hỏi bác sĩ xem sao." Cha Đỗ không tin lời bà cụ nói, bố ông trước đó cũng bảo thế, nhưng bác sĩ nào có cho về, là do cụ khăng khăng đòi xuất viện thôi.

Cha Đỗ đi hỏi bác sĩ, đúng là cụ đã có thể về nhà. Tuy nhiên, bệnh nhân không thể tự đi bộ về, tốt nhất là dùng xe xích lô hoặc xe ba gác để đưa về. Nếu không được thì phải cõng về, tuyệt đối không được đi bộ quãng đường xa như vậy.

Cha Đỗ cúi người xuống bảo mẹ Đỗ tựa vào lưng để ông cõng cụ về nhà. Bà nội Đỗ vốn đang vội về, nhưng thấy con cả làm vậy thì lại không nỡ đi: "Thằng Cả, không gấp đâu. Vợ anh về tìm anh rồi, chắc là chưa gặp được nhau. Chị ấy biết anh không kéo xe qua đây, chắc chắn sẽ sang nhà chú Vệ mượn xe thôi."

Cha Đỗ cũng là con trai bà, đường xá thì xa, bà không đành lòng để con phải chịu khổ.

Đợi một lúc, không thấy mẹ Đỗ đâu, ngược lại lại đợi được Đỗ Hữu Quân tới.

"Con trai tôi ơi!" Bà nội Đỗ nhìn thấy con trai thì không kìm nén nổi cảm xúc, bà sờ mặt Hữu Quân, vừa khóc vừa cười: "Con xem con gầy đến mức này rồi, vợ con không nấu cơm cho con ăn à?" Lại còn bảo Hữu Quân đen đi nữa.

Nhân lúc này, cha Đỗ bước tới bên cạnh Vu Nguyệt Oanh, móc từ túi ra tờ vé tàu đã mua sẵn: "Chín giờ sáng mai tàu chạy, đồ đạc thu dọn xong rồi chứ? Sáng sớm mai cháu đi luôn."

Chú Hai đã về, nhà càng thêm chật chội không có chỗ ở. Sắc mặt Nguyệt Oanh trắng bệch, đôi bàn tay run rẩy không dám nhận lấy tờ vé.

Xưởng cơ khí.

Vừa quá sáu giờ, phòng sinh hoạt công nhân đã bắt đầu có người kéo đến. Từng tốp năm tốp ba. Những người đến sớm đã nhanh chân chiếm chỗ ở hàng ghế đầu.

Đỗ Tư Khổ ăn cơm ở nhà ăn xong mới tới, phía trước chẳng còn chỗ trống, chỉ còn mấy ghế phía sau. Tư Khổ chọn ngồi ở hàng cuối cùng. Cô muốn xem thử ngồi xa thế này có nghe rõ phía trước nói gì không, để lát nữa đến lượt mình giảng bài còn biết điều chỉnh âm lượng.

Nói thật, phòng sinh hoạt này khá rộng, ít nhất cũng ngồi được hai trăm người. Lúc này phòng gần như đã kín chỗ, chỉ còn lác đác vài ghế trống. Nhìn thấy "anh đầu trọc" ngồi hàng trên chắn hết tầm mắt, Tư Khổ thầm ghi nhớ một việc: sau này lớp của cô phải sắp xếp chỗ ngồi theo chiều cao. Ai thấp ngồi trước, ai cao ngồi sau, tránh để người sau không nhìn thấy bảng đen.

Ghi lại đã.

Chương 55: Đều đã về rồi! (Chuyện của người nhà)

Bệnh viện.

Bà nội Đỗ đã xuất viện. Cụ ngồi trên chiếc xe ba gác, bên dưới lót chăn đệm mềm mại, chẳng thấy xóc chút nào. Hai người con trai đi bên cạnh tháp tùng, suốt dọc đường nụ cười không lúc nào dứt trên môi cụ. Những đồ đạc mang vào viện trước đó đều được xếp gọn trên xe, chẳng cần ai phải xách. Đỗ Hữu Quân và cha Đỗ thay phiên nhau đẩy xe, Vu Nguyệt Oanh lủi thủi đi theo sau.

Cuối cùng cũng về đến nhà họ Đỗ. Cụ Đỗ vẫn ngồi trong sân, thi thoảng lại đứng dậy ngó ra ngoài cổng. Về rồi! Cụ Đỗ đứng dậy bước những bước lớn ra đón, niềm vui lộ rõ trên khuôn mặt.

"Về rồi đấy à." Cụ Đỗ thấy xe ba gác khó vào sân nên kéo rộng cánh cửa sắt ra.

"Bố, để con làm cho." Đỗ Hữu Quân không dám để ông cụ phải gắng sức. Lúc này cha Đỗ cầm lái, kéo xe vào hẳn trong sân, đỗ sát cửa nhà để tiện cõng bà cụ vào. Hữu Quân hơi khom lưng để bà nội Đỗ tựa vào, quàng tay qua cổ mình cho dễ cõng. Quãng đường ngắn thế này chẳng thấm tháp gì với anh.

Bà nội Đỗ hớn hở để con trai thứ cõng vào phòng, cụ Đỗ đi bên cạnh cùng vào. Cha Đỗ thu dọn chăn đệm, cuộn lại mang vào nhà. Cái xe này lát nữa còn phải mang đi trả cho lão Vệ. Vu Nguyệt Oanh đứng nép một bên vẻ khép nép, cha Đỗ liếc nhìn một cái nhưng không nói gì, bế chăn vào nhà luôn.

Mẹ Đỗ đang bận rộn trong bếp. Mấy đứa nhỏ trong nhà chẳng biết đi đâu hết, không thấy đứa nào ở nhà. Đứa Năm (Tư Khổ) không biết có phải đi học không, cả ngày nay chẳng thấy bóng dáng. Thằng Ba cũng không có nhà.

Mẹ Đỗ bận đến tối mắt tối mũi, bên cạnh chẳng có ai phụ giúp một tay. Đã vậy chú Hữu Quân lại mới về, bữa tối kiểu gì cũng phải làm món gì đó ra hồn, chứ cứ ăn mãi củ cải với bắp cải thì sao mà được? Khổ nỗi là món mặn bây giờ khó kiếm quá. Phiếu thịt đã dùng hết sạch rồi, lúc này có đi mượn cũng khó. Huống hồ bà từ viện về đã là buổi chiều, bưu điện hay phản thịt thì người ta đã bán hết từ đời nào.

Sau đó mẹ Đỗ nghĩ ra một cách. Bà muối mặt sang hàng xóm mượn ít đồ ăn ngon. Như nhà lão Vệ, Tết nhất họ ướp nhiều thịt, chắc giờ trong nhà vẫn còn thịt hun khói (lạp nhục). Còn nhà bà Trương, nghe nói con rể bà làm ở xưởng nào đó có quan hệ với xưởng thực phẩm.

Cả hai nhà mẹ Đỗ đều ghé qua, và đúng là mượn được thật. Nhà lão Vệ cắt cho một cân lạp nhục, bà Trương thì cho mấy cây xúc xích, những bốn cây liền, đủ xào một đĩa lớn. Thêm quả trứng làm món xúc xích xào trứng cũng gọi là món ngon rồi.

Lúc mẹ Đỗ xách đồ về thì gặp anh Lý, nghe tin chú Hai nhà bà về, anh liền mang sang nửa chai rượu uống dở từ đợt Quốc khánh. Có mồi mà không có rượu thì sao được? Mẹ Đỗ cảm ơn rối rít: "Anh Lý, cảm ơn anh nhiều quá, đợi bao giờ lão Đỗ nhà tôi lĩnh lương sẽ mời anh một bữa."

Nhà họ Đỗ lúc này đúng là chẳng còn giọt rượu nào. Trước đây dưới gầm giường cụ Đỗ chắc vẫn giấu rượu và t.h.u.ố.c lá, nhưng giờ chẳng phải đã bị trộm sạch rồi sao. Thật là cái đứa phá gia!

Mẹ Đỗ về nhà, xách giỏ đi chợ nông sản. Bà mua thêm ít lạc (đậu phộng), đậu phụ, hành lá, khoai tây. Đồ chẳng còn lại mấy, chậm chân tí nữa là đến đậu phụ cũng chẳng mua nổi. Bà còn mua thêm ít đậu khô (đậu hũ khô). Về đến nhà là mẹ Đỗ lao vào rửa rau nấu cơm ngay lập tức, làm quần quật từ nãy đến giờ chưa được nghỉ tay.

Dầu trong chảo đã nóng già, mẹ Đỗ đổ khoai tây đã thái sẵn vào, tiếng "xèo" vang lên, bà lùi lại nửa bước.

"Dì ơi."

Vu Nguyệt Oanh về thấy không ai màng đến mình bèn tự mò vào bếp. Mẹ Đỗ đang mải mê xào nấu, căn bản không nghe thấy tiếng gọi.

"Dì ơi," giọng Nguyệt Oanh lớn hơn một chút, gọi thêm hai tiếng nữa mẹ Đỗ mới thấy thị: "Mau lại đây giúp một tay, cháu lau cái bàn ngoài kia đi, rồi mang bát ra vòi nước ngoài sân tráng lại cho sạch."

Nguyệt Oanh móc tờ vé tàu ra đưa cho mẹ Đỗ: "Dì ơi, dượng mua vé xong rồi ạ." Bảo thị ngày mai phải đi ngay.

Mẹ Đỗ liếc nhìn: "Đợi ăn cơm xong dì sẽ nói chuyện hẳn hoi với dượng cháu." Sao lại mua vé ngày mai cơ chứ, tầm này trả vé thì đâu có được hoàn tiền đủ đâu. Lại thiệt mất một khoản tiền nhỏ, mẹ Đỗ xót đứt ruột. Nguyệt Oanh gật đầu. Chẳng biết sao nữa, từ lúc dượng bảo thị đi, thị cảm thấy ở nhà họ Đỗ này chỗ nào cũng thấy không thoải mái.

Tại nhà ga.

Tám giờ tối. Chuyến tàu hỏa màu xanh lá chạy từ huyện Hồng Quang đến thành phố Dương đã vào ga.

Đỗ Nhị (con trai thứ hai nhà họ Đỗ - Đỗ Tư Toàn) xách hành lý bước xuống tàu. Ra khỏi ga, anh không vội về nhà ngay mà đi đến nhà một người bạn cũ. Trên tàu đầy mùi khói t.h.u.ố.c, anh phải đi tắm rửa thay bộ quần áo khác rồi mới về nhà được. Nếu ông nội không khỏe, có khi còn phải vào viện.

Người bạn này của Đỗ Nhị tên là Mạnh Đinh. Anh ta cao dỏng, người gầy nhom, chân tay khẳng khiu như ống trúc nên có biệt danh là "Cẳng Cò" (Tế Can). Anh ta sống một mình, nhà chỉ có mỗi mụn con trai, cha mẹ mất sớm. Trước đây căn nhà này bị ông bác chiếm mất từ hồi anh ta còn học cấp hai. Sau đó không có tiền học tiếp, sống ở nhà ông bác lại chẳng ra gì, thường xuyên bị ăn đòn. Lúc đầu bị đ.á.n.h nhiều, sau này anh ta học được cách chạy trốn. Càng chạy càng nhanh, ông bác chẳng tài nào đuổi kịp để đ.á.n.h nữa.

Năm mười bảy tuổi anh ta gặp Đỗ Nhị, từ đó đi theo Đỗ Nhị lăn lộn. Sau khi thân thiết, anh ta mới kể chuyện của mình cho nhóm Đỗ Nhị nghe về việc nhà cửa bị ông bác chiếm đoạt. Nhóm Đỗ Nhị biết chuyện liền giúp Cẳng Cò đòi lại căn nhà, đuổi cổ gia đình ông bác ra ngoài. Từ đó, căn nhà này trở thành căn cứ của năm anh em họ.

Cẳng Cò nghe tiếng gõ cửa, cứ ngỡ hai thằng con ông bác lại đến đòi nhà. Anh ta không muốn mở cửa.

"Cẳng Cò, mở cửa đi." Đỗ Nhị ở ngoài gọi vọng vào.

Cẳng Cò cứ ngỡ mình vì nhớ Đỗ Nhị quá mà sinh ra ảo giác, nhưng dù vậy, anh ta vẫn vội vàng kéo tung cánh cửa ra.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.