[trọng Sinh Tn 60] Xưởng Cơ Khí Những Năm 60 - Chương 110

Cập nhật lúc: 25/12/2025 23:46

Một Đỗ Nhị bằng xương bằng thịt đang đứng ngay trước cửa nhà anh ta.

Cẳng Cò phấn khích đến phát điên: "Anh Đỗ, anh đã về rồi!" Anh ta suýt chút nữa là nhào tới ôm chầm lấy.

Đỗ Nhị gạt anh ta ra: "Đừng có dính lấy tôi, người tôi toàn mùi xe cộ, lát nữa còn phải vào viện. Tôi tắm nhờ chỗ cậu một cái rồi đi ngay."

"Anh Đỗ, anh khó khăn lắm mới về được, để em gọi bọn thằng Tề qua đây, anh em mình tụ tập một bữa, uống chén rượu." Cẳng Cò vui quá, đám anh em bọn họ lâu lắm rồi mới đông đủ thế này.

Đỗ Nhị đáp: "Nhà tôi có việc, phải về ngay. Chuyện tụ tập để sau hãy hay."

Anh phải về xem lão già đã "thăng" chưa. Nếu lão chưa c.h.ế.t, chắc bố anh sẽ nói lão đang ở bệnh viện nào. Đỗ Nhị vốn khắc khẩu với ông nội, nhưng cứ hễ nghĩ đến cảnh lão không còn nữa, lòng anh lại thấy thắt lại khó tả.

Tại bệnh viện.

"Xuất viện rồi? Xuất viện lúc nào cơ?"

Con Năm (Tư Vũ) tất tả chạy đến viện trước khi trời tối, nhưng lên lầu thì thấy bà nội đã đi rồi, xuống lầu hỏi thì ông nội cũng đã xuất viện nốt. Hai cái người già này thật là, bệnh đã khỏi hẳn đâu mà đã đòi về hết rồi?

Năm Vũ càu nhàu với anh Ba đi bên cạnh: "Em còn định mượn cái xe lăn này cho bà dùng cơ đấy." Kết quả là người đã về nhà cả rồi. Cái xe lăn này đúng là mượn công cốc, làm cô bở hơi tai chạy vạy cả ngày, lại còn phiền anh Ba đi đón.

"Mượn thì cũng mượn rồi, bà giờ cũng chưa đi lại ngay được, mang về nhà vẫn dùng tốt." Anh Ba đẩy chiếc xe lăn ra ngoài, "Em mượn mấy ngày?"

"Em mượn hai tuần. Sáng nay đến viện em gặp Chung Tiểu Thanh, mới biết bố cậu ấy làm ở viện điều dưỡng, bên đó có xe lăn." Nếu không có Tiểu Thanh bắc cầu, cô cũng chẳng mượn nổi cái xe này. Nhưng Năm Vũ là học sinh, mượn xe phải đặt tiền cọc, không thì người ta sợ mình lấy luôn không trả thì sao. Cô làm gì có tiền, đành phải nhờ anh Ba giúp một tay. May mà trong túi anh Ba còn ít tiền.

Chung Tiểu Thanh bảo một cái xe lăn giá tận một trăm tệ, đặt cọc năm mươi là nể mặt lắm rồi. Năm Vũ nói: "Em với Tiểu Thanh chơi thân, cậu ấy nói với bố rồi, chỉ cần đặt cọc thôi, dùng xong trả lại là họ trả lại tiền cọc cho mình." Không mất thêm phí thuê, đúng là Tiểu Thanh sống rất nghĩa khí.

Anh Ba bảo: "Thôi được rồi, mệt cả ngày rồi, mau về nhà đi." Chẳng biết ở nhà có gì ăn không nữa. Nói xong, anh liếc nhìn ra sau: "Văn Tú, anh đã bảo em ở nhà đi, cứ theo bọn anh chạy vạy làm gì cho mệt."

Văn Tú đáp: "Em cứ tưởng anh định ra xưởng kem." Mẹ thị chắc chắn hôm nay đã về xưởng kem rồi, thị cũng muốn về theo.

Khu tập thể ngành đường sắt.

Mẹ Đỗ đang làm món cuối cùng là canh trứng. Bà giục cha Đỗ: "Ông ra ngoài tìm xem, xem con Năm có sang nhà bạn học nào không? Cả ngày rồi, con gái con lứa đi đâu không biết." Trường học vừa báo là hôm nay nó không đi học.

Cha Đỗ bảo: "Chắc là đi cùng thằng Ba rồi, để tôi ra sân xem sao."

Đỗ Hữu Quân đang ở trong phòng trò chuyện với cụ Đỗ. Năm sáu năm không gặp, bà nội Đỗ có cả đời chuyện muốn nói với con trai thứ, nào là các cháu có khỏe không, Tết này có về không?

Cha Đỗ từ trong nhà ra sân, đứng ở cổng ngó nghiêng. Bên trái, không có ai. Bên phải, có người đang đi tới. Ông nhìn kỹ lại, cái vóc dáng ấy, bộ quân phục ấy, chẳng lẽ là con cả về rồi sao! Cha Đỗ vội bước tới gần để nhìn cho rõ.

"Bố." Người tới nhận ra cha Đỗ, gọi một tiếng.

Đúng là con cả Đỗ Văn đã về! Cha Đỗ mừng rỡ khôn xiết, tay vỗ mạnh lên vai con: "Có phải thằng Ba đ.á.n.h điện tín cho con không?"

"Thằng Ba gọi điện đến phòng thông tin ạ." Đỗ Văn nói, "Vợ con (Dương Lợi) người không được khỏe, đường xá lại xa xôi nên con không cho cô ấy về cùng." Nói đoạn, Đỗ Văn vội hỏi: "Ông nội thế nào rồi ạ?"

"Ở nhà cả rồi, đi, vào nhà thôi!" Cha Đỗ đưa tay xách hộ hành lý cho con, cũng không có gì nhiều, chỉ một cái túi vải cầm tay. Thấy con cả về, cha Đỗ bỗng nói nhiều hẳn lên: "Ông nội thấy con chắc chắn sẽ mừng lắm, chú Hai con cũng về rồi đấy."

Cả nhà sắp đông đủ đến nơi rồi.

"Thằng Hai chưa về ạ?" Đỗ Văn hỏi. Lúc nãy xuống tàu ra khỏi ga, anh thấy một dáng người rất giống em trai mình, nhưng người đó đi nhanh quá, lúc anh đuổi theo thì đã mất dấu.

Cha Đỗ thở dài: "Cái thằng ấy còn đang dỗi ông nội nó." Nhắc mới nhớ, "Cũng chẳng biết thằng Hai bị phân về vùng nào, muốn báo tin cũng chẳng biết báo đi đâu." Lại còn là vùng nông thôn, điện thoại không có, mà đến điện lưới đã thông chưa cũng chẳng rõ.

Đỗ Văn theo cha vào nhà. Vừa vào cửa, cha Đỗ đã gọi vọng vào bếp: "Thái Nguyệt, A Văn về rồi này!"

Một lát sau, mẹ Đỗ cầm theo cái xẻng nấu ăn chạy ra, thấy con trai cả là sống mũi bà cay cay, cứ đưa tay sờ nắn mãi, đúng là con bà về thật rồi! Không phải mơ!

C.h.ế.t dở, cơm nước làm thế này có khi thiếu mất? Mẹ Đỗ vội cởi tạp dề: "Ông đổ canh trong nồi ra bát hộ tôi, tôi ra nhà ăn xem còn món gì không." Chắc Tiểu Chu (bà béo ở nhà ăn đường sắt) vẫn còn ở đó. Con trai về, mấy miếng lạp nhục với xúc xích sao mà đủ ăn, nếu có sườn thì tốt quá. Tiểu Chu có người nhà làm ở xưởng liên hiệp thịt, không biết có còn miếng thịt nào không.

Cha Đỗ vội kéo bà lại: "Để mai hãy đi, trời tối mịt rồi, thức ăn trong nhà đủ rồi mà. Nếu không bà sang hàng xóm mượn mấy quả trứng về chiên cho nó ăn."

Tầm này thì tìm đâu ra thức ăn nữa. Mẹ Đỗ nghe cũng thấy đúng, bèn chạy sang nhà họ Thẩm. Lúc ra, trên tay bà bê hai cái bát lớn, một bát có gà và nước canh gà, đây là Lưu Vân nhà bên cạnh nấu cho con trai Thẩm Dương tẩm bổ, vừa mới ra lò xong. Bát lớn kia là cơm trắng, nhà họ Thẩm nấu nhiều cơm mà ít người ăn nên san bớt cho bà.

Mẹ Đỗ đi đúng lúc thật. Bà hớn hở quay về: "Cũng may có thằng Thẩm Dương ở nhà, không thì A Văn nhà mình chẳng được uống bát canh gà này đâu."

Ơ kìa, thằng Ba với con Năm cũng về rồi. Mẹ Đỗ đặt hai cái bát xuống mới thấy có gì đó lạ lạ. Bên cạnh con Năm là Văn Tú, còn cái người đứng sau thằng Ba là ai thế kia?

"Thằng Hai!" Mẹ Đỗ hét lên suýt lạc cả giọng. Thằng Hai nhà bà cũng về rồi!

Trong nhà, tiếng mẹ Đỗ to quá làm cụ Đỗ cũng nghe thấy. Hình như là bảo thằng Hai về rồi. Cụ nghe không rõ, quay sang hỏi Đỗ Hữu Quân: "Nãy chị dâu anh bảo thằng Hai về rồi phải không?"

Hữu Quân đứng dậy mở cửa nhìn ra: "Đúng là thằng Hai về rồi bố ạ."

Cụ Đỗ bật dậy như lò xo, rảo bước đi ra ngoài ngay lập tức. "Bố, bố đi chậm thôi." Hữu Quân lẳng lặng đi theo sau. Anh đã năm sáu năm không về, căn bản chẳng biết chuyện hai năm trước Đỗ Nhị và cụ Đỗ cãi nhau một trận long trời lở đất rồi bỏ nhà đi.

Cụ Đỗ vừa ra khỏi phòng thì gặp con Năm đang đẩy xe lăn đi tới. Hữu Quân thấy cái xe lăn thì dừng bước: "Tiểu Vũ, cái này ở đâu ra thế?" Lại còn kiếm được cả xe lăn cơ đấy. Thứ này bệnh viện nào cũng có đâu, nói gì đến nhà dân thường.

"Bạn học của con có bố là viện trưởng viện điều dưỡng, con nhờ cậu ấy mượn hộ đấy ạ," Năm Vũ vừa đẩy xe lăn vào phòng bà nội vừa nói, "Tiền đặt cọc tận năm mươi tệ cơ, tiền này là anh Ba đi mượn của người ta đấy."

Hữu Quân nghe xong liền rút ví ra, lấy năm tờ "Đại đoàn kết" (tờ 10 tệ) đưa cho Năm Vũ: "Cầm lấy."

"Chú Hai, chú tốt quá, thế thì cháu nhận nhé!" Cái miệng Năm Vũ ngọt xớt, "Cháu biết chú là thương bà nội nhất mà, lần này chú cũng là người về sớm nhất." Tiền này cô nhận, lát đưa cho anh Ba mang đi trả người ta. Còn tiền đặt cọc thì khi nào trả xe hãy hay. Hữu Quân cười: "Được rồi, khách sáo với chú làm gì."

Anh quay đầu nhìn cụ Đỗ đang định nói gì đó với Đỗ Nhị. Cái thằng Tiểu Võ (Đỗ Nhị/Đỗ Võ) này từ nhỏ đã bướng, lớn lên vẫn thế. Hữu Quân lại thấy đứa trẻ như thế cũng tốt, ra ngoài xã hội không sợ bị bắt nạt.

"Bà nội, bà xem con mang gì về cho bà này!" Năm Vũ đẩy xe lăn vào "khoe báu vật" với bà nội. Cô còn gọi cả chú Hai vào đỡ bà lên xe, rồi đẩy bà ra khỏi phòng. Bà nội Đỗ ôm lấy Năm Vũ: "Cháu ngoan của bà, đúng là chỉ có cháu thương bà nhất, cả ngày chạy vạy mệt rồi đúng không." Bà ghé tai nói nhỏ: "Lát bà cho tiền tiêu vặt." Bà đã bảo mà, con Năm đúng là không bõ công bà chiều, lúc quan trọng vẫn là nó đáng tin nhất.

"Hữu Quân, đẩy mẹ ra bàn ăn, mẹ muốn ngồi đó ăn cùng cả nhà." Bà nội Đỗ được ra ngoài thì vui lắm. Các con các cháu đều về cả rồi, cảnh náo nhiệt thế này đã bao nhiêu năm không thấy.

Bên ngoài, tóc Đỗ Nhị bị mẹ Đỗ vò cho rối tung, vừa mới vuốt lại thì cụ Đỗ đã chắp tay sau lưng bước tới.

"Xem cái đầu tóc anh kìa, sao không đi cắt đi?" Cụ Đỗ lại soi đến quần áo của Đỗ Nhị, "Anh đi xuống nông thôn rồi mà vẫn mặc quần áo diện thế kia, có xuống ruộng làm việc nổi không?" Cụ đã quen thói giáo huấn rồi.

Đỗ Nhị nhìn cụ Đỗ từ trên xuống dưới một lượt. Trong điện báo anh Ba bảo ông nội ốm nặng, mà trông thế này rõ là vẫn khỏe chán. Anh bắt đầu nghi ngờ có phải anh Ba phối hợp với ông nội lừa anh về không. Nhưng thấy cả chú Hai và anh Cả đều có mặt, anh lại nghĩ chắc không phải.

Cụ Đỗ thấy Đỗ Nhị không thèm tiếp lời mình thì trong lòng thấy bứt rứt. Hai năm không gặp mà đã sinh ra xa cách thế này rồi. Chẳng qua là cãi nhau một trận thôi mà, cái thằng này thù dai thật.

Cụ Đỗ thực ra cũng đã suy nghĩ kỹ: "Thằng Hai, nếu anh thực sự muốn làm công an, lát tôi nói với thằng Tiểu Tiêu một tiếng, ngày mai anh đi gặp nó, chúng ta sắp xếp việc này cho xong."

Đây coi như là cụ đã xuống nước làm hòa trước rồi. Đỗ Nhị nghi ngờ không biết cái lão già trước mặt này có phải bị ai tráo đổi rồi không. Lão già vừa nói cái gì cơ? Sắp xếp công việc cho anh á?

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.