[trọng Sinh Tn 60] Xưởng Cơ Khí Những Năm 60 - Chương 114
Cập nhật lúc: 25/12/2025 23:46
“Thằng Quách giờ thành cái dạng gì rồi, tại sao tôi lại không được ly hôn? Vết thương ở lưng của mẹ tôi chẳng lẽ không phải là do bà tự ngã sao? Tôi đã làm gì sai nào?” Giọng Đắc Mẫn càng lúc càng lớn, “Tôi bị nhốt ở đồn công an, các người từng người một chẳng ai thèm ngó ngàng đến tôi, không phải các người nợ tôi thì là gì?”
Xung quanh đã bắt đầu có nhiều người hiếu kỳ vây lại xem náo nhiệt.
Đỗ Hữu Quân nói thẳng thừng: “Nợ cái gì mà nợ? Bố mẹ hai ngày nay nằm viện, cô không biết à? Mẹ là vì lo thủ tục ly hôn cho cô, ngã ở chỗ UBND phường nên mới bị thương, còn bố là bị cô làm cho tức đến ngất đi, phải đi bệnh viện cấp cứu, hai chuyện này có sai không?”
Thế mà còn dám giở giọng uất ức.
Chương 57
...
“Mẹ là tự mình ngã!”
“Bố đổ bệnh sao có thể đổ lên đầu tôi, anh có tận mắt nhìn thấy tôi làm ông ấy tức đến phát bệnh không?”
Đắc Mẫn không phục.
Đắc Mẫn lúc này so với người ở đồn công an trước đó quả thực như hai người hoàn toàn khác nhau. Trước đó, khi Tiểu Trình và Lộ Lệ Trân hắt nước bẩn lên người cô, cô chỉ biết tức đến phát khóc, biện bạch cũng chẳng xong. Nếu ở đồn công an mà cô có bản lĩnh thế này, e là các đồng chí dân phòng cũng cho cô về sớm rồi.
Đỗ Hữu Quân nghe Đắc Mẫn nói vậy cũng không thèm nổi giận. Với hạng người này có gì đáng để giận cơ chứ? Giận quá chỉ tổ hại thân mình. Cô em gái này đã bốn mươi tuổi rồi mà chẳng thấy khôn ra tí nào.
Đợi Đắc Mẫn nói xong, Hữu Quân mới bảo: “Cái nỗi oan ức này là do ai bắt cô chịu, cô đi mà tìm kẻ đó mà cãi. Cô dùng cái não mình mà nghĩ đi, bố mẹ đã ngoài bảy mươi cả rồi, tuổi già sức yếu, cô định để hai cụ già ngồi xe lăn, chống gậy đi ra ngoài đòi công bằng cho cô chắc?”
Bốn mươi tuổi đầu rồi, không nói đến chuyện làm chỗ dựa cho cha mẹ, ít nhất cũng đừng có kéo chân người ta chứ. Cái thời buổi này còn sống được thì ai mà chẳng có lúc phải chịu nhục, chịu ức?
“Anh Hai, anh có hiểu gì không thế, cái em cần là sự quan tâm của người nhà!” Đắc Mẫn thấy anh Hai hoàn toàn không hiểu lời mình nói. Cô bị nhốt, bị uất ức, người nhà không ra mặt giúp, cuối cùng lại là người ngoài bảo lãnh cô ra. Chuyện này nghe có lọt tai không?
Đỗ Hữu Quân đã dìu cụ Đỗ đi ra phía ngoài, nghe thấy vậy liền quay đầu lại liếc Đắc Mẫn một cái: “Cô muốn người nhà quan tâm, vậy cô tự sờ lên lương tâm mình mà hỏi xem, cô đã bao giờ quan tâm đến người nhà chưa?”
Chỉ biết một mực đòi hỏi sự quan tâm mà không biết cho đi, ngoài bố mẹ ra thì bên ngoài chẳng ai nuông chiều cô đâu. Như Hữu Quân đây, giờ bố mẹ còn thì anh còn về, sau này hai cụ trăm tuổi già rồi thì cô em gái này với anh cũng coi như người dưng khác họ, đến đời con cháu thì chỉ là họ hàng xa mà thôi.
Đắc Mẫn thấy cụ Đỗ định đi, vội lao tới túm c.h.ặ.t lấy cánh tay cụ: “Bố, bố nói một câu đi chứ, nếu là mẹ ở đây, chắc chắn bà sẽ không đối xử với con như thế này đâu!” Nói đoạn, cô lại nghẹn ngào.
Cụ Đỗ tự đưa tay vỗ vỗ lên n.g.ự.c để thuận khí.
“Bố!”
Hữu Quân hất mạnh tay Đắc Mẫn ra: “Cô không thấy bố đang không khỏe à, vừa mới phải uống t.h.u.ố.c xong đấy. Đỗ Đắc Mẫn, từ giờ trở đi cô câm miệng ngay cho tôi!”
Anh lườm Đắc Mẫn một cái cháy mặt, rồi lại giúp cụ Đỗ vỗ lưng thuận khí. Đắc Mẫn bị hất văng lùi lại mấy bước, không đứng vững được nên ngã bệt xuống đất. Cô sững người mất một giây, sau đó gào lên khóc nấc thành tiếng.
Gân xanh trên trán cụ Đỗ giật liên hồi. Hữu Quân thấy tình hình không ổn, vội vàng dìu cụ Đỗ quay lại trạm xá. Chứng bệnh của cụ là do xúc động mạnh gây ra, có thể dùng t.h.u.ố.c an thần để giảm bớt một chút. Chẳng còn cách nào khác, trạm xá ở đây t.h.u.ố.c men không có nhiều.
Đắc Mẫn quẹt nước mắt lẽo đẽo theo sau. Lúc này cụ Đỗ đã được tiêm t.h.u.ố.c an thần, cảm xúc cũng đã ổn định lại. Hữu Quân nhìn thấy Đắc Mẫn, sắc mặt đanh lại. Lại đến nữa rồi. Bố anh cái bệnh này thực sự không được chịu kích động, anh suy nghĩ một lát rồi hỏi cụ Đỗ: “Bố, hay là bố với mẹ về chỗ con đi? Chỗ đơn vị tuy hơi xa nhưng đồ đạc không thiếu thứ gì, cứ để con với Tam Dung (vợ anh) được tận chút hiếu tâm.”
Cứ để bố ở lại đây, sớm muộn gì cũng bị cô em gái này làm cho tức c.h.ế.t. Đúng là đồ hồ đồ.
Cụ Đỗ lắc đầu, cụ đã sống ở đây hơn nửa đời người rồi, không muốn rời xa quê hương, cụ có c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t ở đây. Lá rụng về cội, không thể c.h.ế.t ở nơi đất khách quê người được.
Ánh mắt Hữu Quân trầm xuống, bố không muốn đi thì chỉ còn cách để Đắc Mẫn đi thôi. Thằng Quách đang ở nông trường phải không? Chỗ đó quả thực là xa tít tắp.
Xe buýt đã đến trạm.
Đỗ Tư Khổ và anh Ba xuống xe, đang đi về nhà thì giữa đường bị gọi giật lại. Nhìn kỹ thì ra là mẹ Đỗ.
“Thằng Ba, con mau đi sang nhà họ Hạ một chuyến đi. Sáng sớm nay mẹ mải đi mua thức ăn nên quên khuấy mất, con nói với dì Tưởng một tiếng là ngày xem mặt đổi sang chiều nay nhé.” Mẹ Đỗ tay trái xách một giỏ đầy ắp thức ăn, tay phải xách một con gà chưa thịt, hai con cá, lại thêm mấy quả dưa chuột, rau xanh, lỉnh kỉnh đủ thứ đồ. Tay bà bị quai giỏ thắt đến đỏ ửng.
“Con Tư, mau lại đây cầm hộ mẹ đồ.” Mẹ Đỗ ấn cả túi đồ lẫn giỏ vào tay Tư Khổ. Nặng thật sự. Tư Khổ tay cũng đang cầm đồ nhưng vẫn phải gồng mình đỡ lấy.
Anh Ba thấy vậy liền đón lấy cái giỏ: “Mẹ, dì Tưởng nào cơ?” Anh nhất thời không nhớ ra.
“Mẹ thằng Hạ Đại Phú ấy, họ Tưởng,” mẹ Đỗ vung vẩy cánh tay đang mỏi nhừ, “Thằng Đại Phú nhà bà ấy hai mươi tám rồi mà chưa có đối tượng. Nhà mình có con Nguyệt Oanh, tức là chị họ con ấy, cũng chưa có nơi có chốn, nhân tiện cho chúng nó gặp nhau luôn.” Nếu thấy hợp thì chốt luôn.
“Chẳng phải trưa nay còn đi chụp ảnh toàn gia phúc sao mẹ, giờ đổi sang chiều thế này liệu có kịp không?” Anh Ba thấy thời gian quá gấp gáp. Không thể dời lại sao?
Mẹ Đỗ cũng hết cách: “Bố con đổi ngày, mẹ biết làm thế nào được, vốn dĩ định ngày 11 cơ. Bố con bảo nhà đông người, bắt chị họ con về quê sớm, vốn định mua vé hôm nay đấy, mẹ phải nói hết lời ông ấy mới chịu lùi sang ngày mai.”
Haiz. Ông Đỗ bình thường khá dễ tính, nhưng lần này Nguyệt Oanh thực sự là lỡ lời quá nhiều, chọc giận ông ấy rồi. Ông ấy nhất quyết đòi tống người đi. Sau này mẹ Đỗ nghĩ lại cái ví dụ mà cha Đỗ đưa ra, nếu là bố mẹ bà mà có người nói năng bừa bãi như thế, bà chắc chắn cũng sẽ cầm gậy đuổi người đi ngay lập tức. Đó không phải là hạng "sao chổi" thì là gì.
Chị họ sắp đi xem mặt à? Giờ chưa có việc làm mà đã lo xem mặt rồi. Hoàn toàn khác với kiếp trước rồi nhé. Kiếp trước, thư giới thiệu việc làm của nhà trường gửi về đã bị Vu Nguyệt Oanh nẫng tay trên, thế chỗ của Tư Khổ vào xưởng dệt, hộ khẩu cũng chuyển đi luôn. Sau đó, Nguyệt Oanh chẳng mấy khi về lại nhà họ Đỗ, chỉ đến lúc kết hôn mới mời người nhà họ Đỗ qua lấy lệ cho sang mặt.
Khi đó cụ Đỗ đã qua đời, bà nội thì nằm liệt giường quanh năm. Anh Ba đi làm ở xưởng than, con Tư thì đi lấy chồng, con Năm đi học, chỉ còn cha Đỗ đi làm gánh vác cả nhà, lại thêm cô Út Đắc Mẫn tiêu xài hoang phí, gia cảnh sa sút, chật vật vô cùng. Trong "ký ức" đó, Tư Khổ sau khi lấy chồng vẫn luôn ở nhà họ Thẩm, không những vậy cô còn chạy đi chạy lại giữa hai nhà, việc nhà cửa không nói, ngay cả việc chăm sóc bà nội cũng có phần của cô. Bà nội bệnh lâu ngày nên tính khí rất thất thường.
“Mẹ, nhà họ Hạ có biết hoàn cảnh nhà chị họ không?” Tư Khổ hỏi.
Mẹ Đỗ liếc cô một cái, thấp giọng nói: “Biết chứ, thằng Đại Phú được cái hiền lành quá mức, tuổi lại lớn. Loại đàn ông này thì yên ổn làm ăn được, nhưng trông chờ vào chuyện có tiền đồ lớn lao thì không đời nào.” Nếu không, người ta cũng chẳng bỏ qua gái bản địa mà chịu tìm người ở nơi khác đến. Gái thành phố t.ử tế chút cũng chẳng ai thèm ngó ngàng đến thằng Đại Phú.
“Anh ta làm nghề gì, có việc làm chính thức không mẹ?” Tư Khổ hỏi tiếp. Chị họ Vu Nguyệt Oanh mắt nhìn cao lắm, không có công việc chính thức thì thị không đời nào chịu đâu.
“Tất nhiên là có, làm ở xưởng than, tuy vất vả một chút nhưng dù sao cũng là công nhân chính thức.” Nói đoạn, mẹ Đỗ lộ vẻ tiếc nuối: “Bố nó vốn làm ở xưởng nước tương, sau khi mất đáng lẽ suất đó là của nó, nhưng bà mẹ lại dành cho đứa em trai.” Thế nên Đại Phú mới phải vào xưởng than, cũng phải nhờ vả mấy cửa mới kiếm được việc đấy.
Xưởng than! Anh ta làm ở xưởng than!
Mắt Tư Khổ sáng lên: “Thế than giá rẻ mùa đông nhà mình mua là nhờ anh ta ạ?”
“Không phải, than nhà mình đều là chỗ chú Vệ giao tới,” anh Ba biết chuyện này, “Dì Chu trước đây còn định giới thiệu việc ở xưởng than cho anh đấy chứ, nhưng mẹ không đồng ý.”
Chú Vệ! Nhà chú Vệ mà bố vẫn hay nhắc tới đây mà. Tư Khổ đã hiểu ra vấn đề. Vậy là mối than giá rẻ cho đồng chí ở phòng bảo vệ xưởng dệt đã có hy vọng rồi. Tư Khổ tâm trạng khá tốt. Lần tới sang xưởng dệt lấy bông, cô có thể hiên ngang đi vào cổng chính mà không sợ bị soi mói nữa.
“Được rồi, được rồi, đừng đứng đây buôn chuyện nữa. Con Tư theo mẹ về nhà phụ nấu cơm.” Mẹ Đỗ phân công nhiệm vụ, “Thằng Ba, con sang nhà họ Hạ nói năng cho hẳn hoi với dì Tưởng nhé.” Mẹ Đỗ ngập ngừng một lát rồi dặn thêm: “Nếu dì Tưởng không đồng ý đổi ngày thì chuyện này coi như thôi vậy.”
Các con đều đã về nhà, mẹ Đỗ trong lòng vui lắm, bà không muốn vì cái chuyện hôn sự chưa đâu vào đâu của Vu Nguyệt Oanh mà cãi nhau với cha Đỗ để con cái nghe thấy không hay.
Anh Ba bảo: “Mẹ, cái giỏ này nặng, để con xách về cho mẹ đã, nhà Hạ Đại Phú cũng tiện đường về nhà mình mà.” Đều cùng một hướng cả. Mẹ Đỗ nghe cũng thấy có lý.
Trên đường về, mẹ Đỗ không nói gì, trong đầu mải tính toán xem sẽ nấu món gì. Không mua được sườn nhưng mua được thịt, lát nữa làm món thịt kho tàu vậy. Hôm nay gặp đội sản xuất lên bán gà vịt, bà may mắn cướp được một con. Làm nồi canh gà, chỉ sợ nồi trong nhà không đủ dùng.
“Con Tư, lát nữa con sang nhà họ Thẩm mượn cái nồi, rồi ra giữa sân nhóm lửa, dùng cái kiềng ba chân đặt nồi lên đó mà hầm canh, nhớ phải trông lửa cho kỹ đấy.” Mẹ Đỗ quyết định để Tư Khổ hầm canh, còn bà vào bếp làm các món khác.
Tư Khổ đáp: “Vâng ạ.” Ra sân hầm canh còn sướng hơn chui vào bếp chật chội thái rau xào nấu đủ thứ. Bếp cũng chẳng rộng rãi gì, hai người chui vào là chật như nêm.
Ba người cùng nhau đi về nhà.
Tại hiệu t.h.u.ố.c.
Đỗ Nhị mua một ít t.h.u.ố.c dạ dày, suy nghĩ một lát anh lại lấy thêm ít t.h.u.ố.c giảm đau. Anh Cả Đỗ Văn thì mua các loại t.h.u.ố.c bổ, vitamin và cả sữa mạch nha (Milo thời xưa), tổng cộng bốn hộp. Đỗ Nhị thấy vậy liền lấy thêm một hộp nữa: “Anh Cả, phần của em anh thanh toán luôn cho em nhé.”
