[trọng Sinh Tn 60] Xưởng Cơ Khí Những Năm 60 - Chương 115
Cập nhật lúc: 25/12/2025 23:46
“Thanh toán.”
Đồ của hai anh em lấy đều là Đỗ Văn trả tiền.
Đỗ Nhị gãi đầu nói: “Đội sản xuất chỗ em phải cuối năm mới chia tiền.” Trên người anh vẫn còn ít tiền, là chỗ anh Ba gửi cho, mua vé tàu đi về xong vẫn còn dư một ít. Nhưng mà khó khăn lắm mới về một chuyến, đương nhiên anh không muốn tiêu tiền của mình rồi.
Đỗ Văn liếc anh một cái: “Không cần trả lại đâu.”
Đỗ Nhị cười hì hì, anh biết ngay là thế nào anh Cả cũng rộng rãi mà.
Ra khỏi hiệu t.h.u.ố.c, trên đường về nhà, Đỗ Văn do dự mãi rồi cũng nói với Đỗ Nhị: “Chị dâu chú có t.h.a.i rồi, tháng còn nhỏ. Trên đơn vị lương tuy cao nhưng không mua được đồ gì bổ béo. Sau này chú xem ở dưới quê có thu mua được ít đồ rừng nào không thì gửi lên cho anh.”
“Được ạ.” Đỗ Nhị nhận lời ngay tắp lự.
Anh Cả chị dâu lấy nhau hơn ba năm rồi mới có mụn con. Hồi trước hai người còn ở chung nhà, mẹ không ít lần vì chuyện con cái mà làm khó làm dễ chị dâu.
“Chị dâu chú bụng dạ còn yếu, chuyện này khoan hãy nói với nhà mình.” Đỗ Văn dặn dò.
Đỗ Nhị gật đầu, lại hỏi: “Em nghe nói có người m.a.n.g t.h.a.i nghén dữ lắm, thích ăn chua ăn cay, để em về nghe ngóng xem sao, rồi kiếm cho anh chị một ít.”
“Được.” Đỗ Văn móc từ trong túi ra ba mươi tệ đưa qua: “Lát nữa anh còn phải đi mua ít vải vóc, tiền này chú cứ cầm lấy, nếu thiếu thì viết thư bảo anh.”
Đỗ Nhị chẳng khách sáo gì mà thu luôn. Có tiền mới dễ làm việc, sau này anh khấm khá rồi thì mua bù đồ ăn thức dùng cho cháu là được. Người một nhà cả, không cần tính toán chi li.
Khu tập thể đường sắt.
Vu Nguyệt Oanh hôm nay siêng năng lạ thường, quần áo đem ngâm rồi giặt sạch, phơi đầy trên dây thép ngoài sân. Thị còn vào bếp đun nước, rót đầy tất cả phích nước trong nhà. Cả buổi sáng không nghỉ tay lúc nào.
Làm xong thị cũng không nghỉ, lại đem đậu que khô mang từ quê lên ngâm nước nóng để chuẩn bị cho bữa trưa. Chuyện này làm bà nội Đỗ ngồi trên xe lăn nhìn mà phát ngốc. Mấy ngày không gặp, cái cô Nguyệt Oanh này thay tính đổi nết rồi à?
“Bà nội Đỗ, bà có khát không để cháu rót trà cho bà uống?” Vu Nguyệt Oanh cười lấy lòng.
Bà nội chỉ tay vào cái ghế ngoài sân: “Cháu bận rộn cả sáng rồi, ngồi xuống nghỉ tí đi.” Dù sao cũng không nỡ, nhìn con bé mồ hôi nhễ nhại thế kia cơ mà. Bất kể Vu Nguyệt Oanh có mục đích gì, nhưng việc thì thị đã làm thật.
Một lát sau, mẹ Đỗ và Đỗ Tư Khổ xách giỏ thức ăn đầy ắp về tới nơi. Anh Ba lúc nãy tách ra ở đầu ngõ, quả táo trong tay cũng giao cho mẹ Đỗ, bảo trưa nay bổ ra chia nhau. Mẹ Đỗ giấu quả táo to xuống dưới đáy giỏ, dùng rau phủ lên trên.
“Bà nội.” “Chị họ.”
Tư Khổ vừa vào đã chào hỏi mọi người, nhìn một vòng không thấy con Năm đâu liền hỏi: “Con Năm đâu rồi ạ?” Xấp vải đỏ còn phải đưa cho nó nữa.
Bà nội Đỗ đáp: “Nó mấy ngày nay mệt rồi, đang ở trong phòng ngủ bù, các con làm việc khẽ thôi đừng làm nó thức giấc.” Hôm qua con Năm chạy đôn chạy đáo tìm xe lăn cho bà cả ngày, tối đến ba đứa chen chúc một phòng chắc cũng chẳng ngủ ngon. Nghĩ mà thương con bé.
Tư Khổ gật gật đầu, đã hiểu. Chỉ là, giờ con Năm đang ngủ ở phòng nào nhỉ?
Vu Nguyệt Oanh khép nép tiến lại gần định đỡ lấy đồ trong tay Tư Khổ: “Tư này, đồ nặng lắm, đưa chị cầm cho.”
Tư Khổ từ chối: “Không cần đâu chị, em đặt lên bàn là được rồi.” Đã về đến nhà rồi còn gì.
Nghe vậy, Vu Nguyệt Oanh cười với Tư Khổ một cái: “Thế chị vào phụ dì đây.” Nói xong liền theo chân mẹ Đỗ vào bếp.
Tư Khổ nhìn theo mấy cái. Cái dáng vẻ này của chị họ thật hiếm thấy. Kiếp trước, sau khi chiếm được công việc chính thức ở xưởng dệt, thị vênh váo lắm, lúc nào cũng ngẩng cao đầu chẳng thèm nhìn thẳng vào những người không có việc làm, ví dụ như ‘Đỗ Tư Khổ’ chẳng hạn.
“Tư này, bạn của cháu không tới à?” Bà nội Đỗ hỏi Tư Khổ, ý bà là Viên Tú Hồng.
Lúc này Tư Khổ mới để ý tới cái xe lăn: “Bà nội, xe lăn này ở đâu ra thế ạ?”
Bà nội cười tít mắt: “Con Năm nó mượn về cho bà đấy.”
Tư Khổ khen: “Con Năm khá thật đấy.” Thời này xe lăn hiếm lắm, cô gần như chưa thấy bao giờ. Thế mà con Năm cũng mượn được về, đúng là có bản lĩnh.
Bà nội khen con Năm một tràng, xong lại hỏi đến Viên Tú Hồng, hỏi Tư Khổ bao giờ thì dẫn cô ấy qua chơi.
“Cậu ấy có công việc, không dễ xin nghỉ đâu ạ.” Tư Khổ nói: “Cháu nghe anh Ba bảo ông nội khỏe rồi mà.” Chắc không cần Tú Hồng phải đích thân tới nữa.
Bà nội chỉ vào chân mình: “Cao dán của cô bé đó tốt lắm, lát nữa cháu cầm tiền đi mua thêm ít nữa.” Tiền bà có sẵn đây, nói rồi bà bảo Tư Khổ đẩy bà vào phòng để lấy tiền.
Tư Khổ bảo: “Bà ơi chuyện đó không gấp, mẹ bảo cháu sang hàng xóm mượn cái nồi đã.” Nhà bếp người ra kẻ vào, cái xe lăn này đẩy vào rồi lại đẩy ra không tiện chút nào. “Bà ơi, con Năm ngủ phòng nào ạ?”
“Phòng mẹ cháu đấy.” Bà nội đáp.
Tư Khổ đặt đồ xuống rồi sang phòng mẹ Đỗ, vừa mở cửa đã thấy con Năm tỉnh rồi, đang xỏ giày.
“Năm này.” Tư Khổ đi tới, lấy xấp vải đỏ đã gói kỹ ra: “Chị có được xấp vải này, hơi lỗi một chút, em xem có lấy không.”
Vải màu đỏ thắm, màu rất đẹp, chỉ là họa tiết thêu bên trên có chỗ không được chuẩn lắm. Nhưng vì là họa tiết chìm nên không nhìn kỹ thì không thấy được. Con Năm vừa tỉnh, người còn hơi mơ màng, nhưng nhìn thấy xấp vải đỏ Tư Khổ mang tới thì mắt sáng rực lên: “Lấy chứ ạ!” Màu này đẹp quá đi mất.
“Chị ơi, chị lấy đâu ra thế?” Con Năm sờ vào xấp vải, yêu không rời tay.
“Ở xưởng dệt đấy.” Tư Khổ đi ra ngoài: “Chị ra ngoài phụ việc đây.”
“Chị ơi, vải này em dùng chung với mấy đứa bạn được không?” Ánh mắt con Năm sáng quắc.
Dùng chung? Thế nào gọi là dùng chung? Tư Khổ quay lại hỏi: “Ý em là sao?”
“Làm cờ này, làm băng đỏ đeo tay này, làm băng rôn tuyên truyền, làm khăn quàng...” Con Năm nhìn xấp vải lớn, sướng rơn cả người. Đến lúc đó cô có thể cùng các bạn mỗi người một món. Cô nhớ có mấy đứa chơi thân trong nhóm vẫn chưa có băng đỏ đeo tay.
Tư Khổ nghe mà tim thót lại một cái. Con Năm... chẳng lẽ nó tham gia vào cái đó...
Tư Khổ nghiêm giọng: “Em nhìn kỹ đi, trên này thêu hình uyên ương, tuy là thêu chìm nhưng vẫn là có họa tiết, làm cờ quạt mấy thứ đó liệu có ổn không?”
Phải dập tắt ý nghĩ này ngay từ đầu mới được. Cô tự nhủ lần sau tuyệt đối không mang vải đỏ thuần về cho con Năm nữa. Tuyệt đối không.
Con Năm nhìn kỹ lại, đúng là thế thật. Haiz.
“Chị ơi, lần sau chị chọn cho em loại đỏ thuần ấy, đừng có họa tiết gì nhé.” Con Năm yêu cầu rõ lắm chuyện.
“Màu đỏ thắm này khó mua lắm, chẳng biết có nữa không đâu, đợi bao giờ chị lĩnh lương rồi tính.” Tư Khổ vội vàng đi ra ngoài, đến cửa còn ngoái lại dặn: “Em ra sân nhóm lửa đi, chị sang hàng xóm mượn cái nồi.”
Cái kiềng ba chân để sẵn ngoài sân rồi, lát nữa mang ra đặt lên đống lửa là xong. Nếu gà chưa làm xong thì đun nước trước để vặt lông gà.
Tư Khổ đi rồi, con Năm thở dài đặt xấp vải lên giường, sao lại không phải đỏ thuần cơ chứ?
Bên cạnh, nhà họ Thẩm.
Tư Khổ lâu rồi không qua đây: “Dì Lưu ạ.”
Lưu Vân đang ở trong nhà thái rau, nghe tiếng thì chạy ra, thấy là Tư Khổ bà mừng rỡ hẳn: “Con Tư đấy à, đến khéo thế, dì vừa mua được ít bánh quẩy thừng, ngọt lắm, con nếm thử đi.” Nói rồi bà vào nhà bốc ra hơn chục chiếc đưa vào tay Tư Khổ: “Cầm về cho mọi người ở nhà nếm thử với.”
“Cháu cảm ơn dì Lưu,” Tư Khổ nhận lấy rồi nói tiếp: “Mẹ cháu bảo sang mượn dì cái nồi, hôm nay nhà đông người, một cái nồi nấu không kịp, dì có cái nào dư không ạ?”
“Có, để dì lấy cho.” Lưu Vân lẩm bẩm: “Trưa nay chúng nó không về, có mình dì ăn cơm nên ăn đại gì cũng được.” Bà trực tiếp đem cái nồi trong nhà cho mượn luôn.
“Anh Thẩm đi làm rồi ạ?” Tư Khổ thuận miệng hỏi một câu.
Lưu Vân bưng nồi ra: “Phải, dạo này tinh thần nó tốt hơn nhiều rồi nên đi làm lại. Chỗ cũ làm không thuận mắt, chú Hai nó mới điều nó sang vị trí khác, toàn đồng chí mới nên cũng hòa hợp lắm.”
Không ai biết chuyện Thẩm Dương bị "cắm sừng" trước đó, nên anh đi làm cũng thấy thoải mái hơn hẳn.
“Cháu cảm ơn dì Lưu.”
Tư Khổ một tay cầm bánh quẩy nên khó cầm nồi. Lưu Vân lấy một cái đĩa ra đựng bánh cho cô, rồi đặt đĩa vào trong lòng nồi để Tư Khổ bưng về.
Tư Khổ vừa định đi thì nghe Lưu Vân nói: “Ông cụ nhà con về rồi đấy.” Bà kiễng chân ngó qua, thấy ông cụ tinh thần vẫn tốt, không giống người vừa ra viện.
Nhà họ Đỗ mấy ngày nay nhiều việc, lại đông người. Bà không dám qua chung vui vì sợ mẹ Đỗ lại giữ lại ăn cơm, bà là người ngoài mà ngồi giữa đám người nhà họ Đỗ thì không tiện chút nào.
Tư Khổ về đến nhà, con Năm đã nhóm lửa xong, kiềng cũng đã đặt sẵn, chỉ chờ cái nồi của cô thôi.
Tư Khổ bảo: “Năm ơi, trong nồi có cái đĩa, em lấy đồ trong đĩa ra đi.”
Con Năm thấy là bánh quẩy thừng liền bốc lấy một chiếc nếm thử. Ngọt lịm, ngon tuyệt.
Bà nội Đỗ thấy vậy bảo: “Năm ơi, đói rồi hả? Trong phòng mẹ có hai hộp sữa mạch nha đấy, con vào lấy ra mà pha một cốc mà uống.” Rồi bà nhìn sang Tư Khổ bên cạnh, bồi thêm một câu: “Pha cho cả chị con một cốc nữa.” Bà còn đang chờ con Tư mua cao dán cho bà mà.
Tư Khổ bưng nồi ra chỗ vòi nước rửa sơ qua, rồi hứng hơn nửa nồi nước, đặt lên kiềng ba chân. Đun nước. Cô tìm một cái ghế đẩu nhỏ ngồi canh trước nồi.
Sực nhớ ra còn măng khô nữa, cô đứng dậy vào nhà lấy măng ra, đi thẳng vào bếp: “Mẹ ơi, măng khô trưa nay có xào không ạ?”
