[trọng Sinh Tn 60] Xưởng Cơ Khí Những Năm 60 - Chương 197

Cập nhật lúc: 26/12/2025 00:00

Thầy Chử kiểm tra tiến độ luyện tập của Đỗ Tư Khổ, tỏ vẻ khá hài lòng. Hôm nay thầy lại giao cho cô một nhiệm vụ mới: cạo nạo trên giấy báo.

Dùng d.a.o cạo thực hiện kỹ thuật đẩy nạo ngay trên những trang báo cũ.

Thầy Chử làm mẫu cho Tư Khổ xem một lượt: "Làm như thế này này, dùng loại d.a.o nạo phẳng lưỡi rộng." Chỉ thấy thầy Chử cầm chắc cán d.a.o, hơi nghiêng một góc tinh tế, lưỡi d.a.o hình vòng cung khẽ lướt đi.

Liên tiếp mấy đường d.a.o.

Khoảng cách giữa mỗi đường d.a.o đều tăm tắp như dùng thước đo, tất cả đều là những vết cắt song song tuyệt đối.

"Xong rồi, con bóc lớp giấy ra xem đi." Thầy Chử thu d.a.o.

Tư Khổ nhẹ tay lột tờ báo ra, chỉ có lớp giấy bên trên bị rạch, lớp dưới vẫn nguyên vẹn không mảy may trầy xước. Hơn nữa, tờ báo lớp trên không hề bị rách nát, khoảng cách giữa mỗi đường d.a.o đều đều tăm tắp.

"Con thử đi." Thầy Chử đưa d.a.o cho Tư Khổ, lại thay cho cô một lớp báo cũ mới.

Tư Khổ cầm d.a.o, hít sâu một hơi, hồi tưởng lại từng động tác của thầy Chử ban nãy. Chuẩn bị xong xuôi, cô cầm d.a.o khẽ gạch lên tờ báo cũ, cũng làm năm đường y như thầy.

Thầy Chử nhìn cô: "Bóc báo ra đi."

Tư Khổ đặt d.a.o xuống, lột tờ báo ra. Lực lưỡi d.a.o quá mạnh nên đã đ.â.m thủng xuống tận lớp giấy bên dưới. Không chỉ thế, khoảng cách giữa năm đường d.a.o đều bị lệch, có sai số thấy rõ.

Thầy Chử cầm tờ báo Tư Khổ vừa rạch lên xem xét kỹ lưỡng. Không tồi, lần đầu làm được thế này đã là rất cừ rồi. Nhưng tiểu Đỗ tiến bộ nhanh quá, lúc này tuyệt đối chưa được khen.

Thầy bảo: "Còn kém xa lắm. Lát nữa con tự chuẩn bị d.a.o nạo, nhớ mài lưỡi d.a.o sao cho bóng lộn như gương ấy." Sau đó thầy lại dạy Tư Khổ cách phân lớp báo cũ, cách luyện tập ra sao.

Tư Khổ ghi nhớ từng lời. Dạy xong, thầy Chử cất d.a.o của mình vào túi: "Chăm chỉ mà luyện tập." Rồi thầy chắp tay sau lưng lững thững ra về.

Tư Khổ tập xong bài cơ bản rồi ra kho lĩnh một con d.a.o nạo lưỡi rộng cho riêng mình, lại tìm thêm một viên đá mài. Cả buổi sáng cứ thế trôi qua trong tiếng mài d.a.o. Lưỡi d.a.o này phải mài sao cho nhẵn thín như gương soi mới đạt. Cứ mài được nửa tiếng, cô lại đưa lưỡi d.a.o lên soi mặt, bao giờ nhìn thấy rõ mồn một khuôn mặt mình trong đó thì mới coi là hoàn thành.

Mài d.a.o, lại mài d.a.o.

Gần đến giờ tan tầm, Tư Khổ thu dọn d.a.o kéo đi tìm anh Bằng. Cô đã hỏi từ hôm qua, phân xưởng 2 hôm nay không đi công tác ngoại tỉnh, anh Bằng sẽ trực ở xưởng. Tìm anh Bằng là phải đi sớm, cứ hễ đến giờ tan làm là anh ấy lại hớt hải chạy về nấu cơm cho vợ ngay.

Tư Khổ tìm được người, cũng may mà đến kịp, anh Bằng đã dọn dẹp xong hòm đồ nghề rồi, chậm một bước chân nữa thôi là anh ấy đã vọt mất.

"Anh Bằng ơi, anh có biết anh Tiêu đi đâu không ạ?" Hôm qua cô đã tìm khắp xưởng mà chẳng thấy bóng dáng anh Tiêu đâu.

Anh Bằng bảo: "Nó sang nhà máy Máy kéo rồi."

Anh Tiêu sang nhà máy Máy kéo? Tư Khổ đầy vẻ thắc mắc: "Đi diện biệt phái ạ?"

Anh Bằng đáp: "Không phải, cụ Cát dắt nó đi theo đấy, sang bên đó để mở mang tầm mắt." Lúc đầu thằng Tiêu còn chẳng muốn đi, sau chẳng biết cụ Cát nói gì mà nó mới đồng ý.

Cụ Cát là thợ bậc 8 đấy nhé! Tư Khổ tò mò: "Thế anh Tiêu có quan hệ gì với cụ Cát ạ?"

"Cái đó thì anh chịu." Anh Bằng lắc đầu, chưa nghe ai nhắc đến chuyện đó bao giờ.

Chuông tan tầm vang lên, anh Bằng bước nhanh ra ngoài: "Thôi anh không nói chuyện với cô nữa, anh phải về đây." Vợ anh ở nhà không để đói được.

"Nhà ăn múc cơm nhanh thế cơ mà." Tư Khổ vói theo. Về nhà nấu nướng cách rách ra. Thời buổi này đồ ăn nhà ăn toàn đồ tươi sạch, đầu bếp tay nghề lại cao, cơm dẻo canh ngọt, mang về nhà là chén thôi.

Anh Bằng bảo: "Nhà anh nhà tôi lại thấy nấu ở nhà nó kinh tế hơn." Bảo là ăn cơm nhà ăn đắt đỏ, tốn kém tiền nong. Anh Bằng cũng thấy vợ nói chí lý, còn phải chắt bóp tiền nuôi con, rồi lại còn phải lo cho cả đàn em vợ nữa. Đáng tiếc năm nay tay bị thương nên anh chưa lên được thợ bậc 4.

Anh Bằng về nhà rồi, Tư Khổ bước ra khỏi phân xưởng. Nhìn trời u ám, gió thổi l.ồ.ng lộng, chiều nay chắc mẩm là mưa to. Phải mua lấy cái ô thôi. Đợi ăn cơm trưa xong cô sẽ ra Hợp tác xã mua bán xem sao, chẳng biết ô có đắt không.

Buổi trưa, tại nhà ăn. Tống Lương đứng đợi ở ngoài một lát mới thấy Đỗ Tư Khổ xuất hiện.

"Đồng chí Đỗ."

Tư Khổ nhìn thấy Tống Lương từ xa đã đứng đợi ở cổng nhà ăn rồi. Cô vừa đi đến gần, Tống Lương đã bước lại đón.

"Hộ khẩu của anh tôi lấy được rồi, lát nữa anh cùng tôi sang ký túc xá nữ tôi đưa cho." Tư Khổ cất sổ hộ khẩu của Tống Lương trong phòng ở ký túc xá.

"Được."

Tống Lương đưa ra một cuốn sách: "Cái này tặng đồng chí." Cuốn sách có tựa đề Gia công nguội cho công nhân cơ khí, đây là sách mới xuất bản năm nay, bên trong có rất nhiều kiến thức chuyên môn mà công nhân trong xưởng đều cần dùng tới. Sách mới không hề rẻ, tận tám đồng bạc đấy.

Tự dưng lại tặng sách? Tư Khổ nhìn anh: "Không cần thiết đâu, anh cứ giữ lấy mà xem, trên thư viện cũng có sách chuyên môn mà."

Tống Lương phân bua: "Đây là sách mới xuất bản năm nay đấy." Sợ Tư Khổ không nhận, anh bồi thêm: "Đây là sách cho công nhân bậc trung, tôi không dùng đến nữa."

Công nhân bậc trung? Kiến thức chuyên môn của Tống Lương vượt xa những gì ghi trong sách này, nên anh bảo không dùng đến cũng phải. Tư Khổ đành nhận lấy: "Thế thì tôi chẳng khách khí nữa đâu nhé."

Hai người cùng vào nhà ăn múc cơm, tìm được một chỗ trống liền ngồi xuống cùng nhau. Lát nữa còn phải cùng sang ký túc xá lấy sổ hộ khẩu, giờ mà tản ra lát nữa tìm nhau lại mất công.

Tư Khổ ăn được một lúc, thấy cái bàn bốn người này vẫn chẳng có ai sán lại ngồi cùng, chỉ còn cô với Tống Lương, chung quanh không ít công nhân cứ liếc mắt nhìn sang. Đúng lúc đó, Tư Khổ thấy Chu An.

"Chu An, đằng này!" Tư Khổ gọi khá to, "Lớp xóa mù chữ định in tập mẫu chữ, ông lại đây mấy anh em mình bàn bạc chút."

À, hóa ra là bàn chuyện lớp xóa mù chữ, việc công cả. Mọi người chung quanh nhìn lại, đúng là mấy vị này đều là giáo viên lớp xóa mù, đợt trước cô giáo Dư đau tay nên cô giáo Đỗ mới dạy thay. Thảo nào lại ngồi ăn cùng nhau. Ánh mắt đám đông lập tức trở lại bình thường.

Chu An hôm nay đến muộn, đang lúc không có chỗ ngồi, nghe Tư Khổ gọi liền chạy lại ngay. Ngồi xuống rồi, anh mới ngơ ngác hỏi: "Tập mẫu chữ gì cơ?" Lớp xóa mù định ra mẫu chữ từ bao giờ mà anh là người trong cuộc lại chẳng hay biết gì thế này? Tống Lương ngồi cạnh cũng một bụng thắc mắc.

Tư Khổ bèn kể lại chuyện ở lớp tối qua: "Mấy học viên lớp mình căn bản còn yếu, chữ viết chưa được đẹp nên muốn luyện thêm. Tôi mới đề xuất là mấy giáo viên lớp mình ai chữ đẹp thì viết vài bản mẫu, rồi nhờ bên Tổng vụ in ra cho học viên đồ theo."

"Ý kiến này hay đấy." Tống Lương gật đầu tán thành. Học viên lớp xóa mù đa phần nền tảng rất kém, bảo lên bảng viết chữ là ai nấy đều run cầm cập.

Chu An vừa ăn vừa bảo: "Thế bà đứng ra tổ chức đi." Chuyện này là Tư Khổ khởi xướng mà.

Nghe thế Tư Khổ lại thấy đau đầu: "Tôi bận tối mắt tối mũi ra ấy chứ." Ở xưởng thì phải học thầy Chử, nghề nguội này cái gì cũng phải luyện đi luyện lại, rồi còn phải gánh thêm một hai tiết bên lớp xóa mù vì Dư Phượng Mẫn cứ khăng khăng bảo tay chưa khỏi. Tư Khổ chẳng buồn nói, tay chưa khỏi mà tối nào cũng thấy đan len thoăn thoắt. Thôi bỏ đi.

Chu An cũng thoái thác: "Tôi cũng chịu. Bên phòng Thu mua tuy không bận lắm nhưng dạo này tôi đang tìm hiểu đối tượng, sắp thành công đến nơi rồi, không thể để lỡ dở việc trọng đại được." Nhắc đến đây anh cũng thấy lạ, hôm nay rủ Phượng Mẫn đi ăn cơm mà cô ấy bảo không đói, lại còn giấu giấu giếm giếm cái gì sau lưng không biết có chuyện gì.

Chu An quyết định ăn xong sẽ ra thư viện xưởng tìm Phượng Mẫn nói chuyện, dĩ nhiên là phải mua một suất cơm mang theo. Không ăn cơm thì sống làm sao được?

Tống Lương lên tiếng: "Dạo này tôi không bận mấy, để tôi lo cho." Bản thiết kế động cơ diesel hạng nhẹ lúc ở nhà máy hóa chất anh đã phác thảo xong rồi, chiều nay hoàn thiện nốt bản vẽ, mai giao cho trưởng khoa là xong. Sau đó chắc cũng chẳng có việc gì mấy.

"Thế thì quyết định vậy nhé!" Việc này giao cả cho Tống Lương.

Ăn xong, Tư Khổ đợi Chu An ăn nốt để ba người cùng đi, như vậy sẽ bớt điều ra tiếng vào. Tuy cô cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, nhưng cũng chẳng muốn lần nào cũng phải bày trò ra giải thích, phiền phức lắm.

"Đợi tí tôi đi mua suất cơm đã." Chu An còn phải mang đồ ăn cho Phượng Mẫn. "Nhanh lên đấy."

Chu An mua cơm xong, ba người cùng rời nhà ăn. Đến ký túc xá nữ, Tư Khổ bảo Tống Lương đợi ở dưới, mình lên lầu cất cuốn sách Tống Lương vừa tặng. Rồi cô lục tủ lấy sổ hộ khẩu của anh, tiện tay mang luôn cả xấp phiếu công nghiệp xuống lầu.

"Sổ hộ khẩu của anh đây."

Tống Lương đón lấy, lật xem kỹ từng trang. Trang chủ hộ đề tên anh, tên tuổi, địa chỉ đều chính xác cả. Trên đó còn đóng dấu đỏ ch.ót của đồn công an. Thật là tốt quá.

Tư Khổ bảo: "Tôi có việc, đi trước đây." Đi được vài bước cô lại quay lại dặn: "Tháng trước anh chưa có hộ khẩu chắc là chưa nhận lương thực đâu nhỉ, tí nữa bên Tổng vụ làm việc anh qua đó mà nhận." Chắc chắn là nhận được thôi. Tống Lương gật đầu ghi nhớ. Tư Khổ nói xong liền rảo bước ra Hợp tác xã mua bán.

Thư viện xưởng. Dư Phượng Mẫn đang cắm cúi đan len, cái khăn này dễ đan thật, chắc tối nay là xong thôi, cô hỉ hả nghĩ thầm. Cô mải mê đan lát đến nỗi quên cả ăn trưa. Mấy hôm nay ăn uống tươm tất quá rồi, giờ phải nhịn một bữa cho tiêu bớt.

Đang đan dở thì cô nhân viên cũ của thư viện là Nguyễn Tư Vũ ăn cơm xong quay về, đi cùng cô ấy còn có một người nữa, chính là Đinh Uyển.

Dạo này Đinh Uyển sống chẳng mấy dễ chịu. Lần trước mẹ cô sang nhà họ Bao làm một vố mất mặt, về nhà thì cáu bẳn gắt gỏng suốt, làm cô ở nhà thấy ngột ngạt vô cùng. Không chỉ ở nhà, đi làm cũng thế, Bao Hải Bình và cô đều ở khoa Hành chính, ngày nào cũng chạm mặt nhau. Cứ nhìn thấy Hải Bình là Đinh Uyển lại nghĩ đến chuyện mẹ mình đơn phương tình nguyện bêu riếu người ta, thấy xấu hổ không để đâu cho hết. Cô đang tính chuyện xin chuyển công tác sang bộ phận khác.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.