[trọng Sinh Tn 60] Xưởng Cơ Khí Những Năm 60 - Chương 198

Cập nhật lúc: 26/12/2025 00:00

"Bố tôi chẳng chịu giúp tôi gì cả," Đinh Uyển bực dọc vô cùng, "Bà tính xem, cứ ở mãi cái khoa Hành chính này thì ai mà chịu cho thấu."

"Chẳng sao đâu, rồi cũng qua nhanh thôi." Nguyễn Tư Vũ an ủi, "Bao Hải Bình dắt đối tượng về ra mắt rồi, đám cưới chắc cũng sắp đến nơi, đến lúc đó thì ai còn nhớ đến chuyện của bà nữa."

Lại còn khuyên Đinh Uyển thêm: "Chỉ tại bà cứ hay để bụng, chứ mẹ bà lúc ấy cũng có nói gì quá đáng đâu." Chỉ là nhắc thêm vài câu thôi mà, chẳng ai để tâm đâu. Đinh Uyển nghe vậy trong lòng càng thêm khó chịu. Cô không muốn nhắc đến chuyện nhà họ Bao nữa, bèn hỏi Tư Vũ: "Anh hai bà về chưa?"

Nguyễn Tư Vũ đáp: "Về rồi, trưa nay ăn cơm thấy có ở nhà." Anh hai cô chiều nay được nghỉ, mai mới đi làm. Đi công tác đúng là vất vả, anh cô gầy sọp cả đi.

Đinh Uyển hỏi tiếp: "Thế mấy người đi cùng đợt công tác ấy cũng về hết rồi à?"

"Cái đó thì tôi chịu." Tư Vũ liếc nhìn Đinh Uyển, vẻ ngập ngừng. Chẳng lẽ bà vẫn còn tơ tưởng đến anh chàng Tống Lương kia sao? Hai người đã náo loạn đến mức ấy, căn bản là chẳng ai ưa ai, can dự vào nhau làm gì cho khổ.

Đúng lúc ấy, Chu An mang cơm đến cho Dư Phượng Mẫn, Nguyễn Tư Vũ bèn thôi không nói nữa.

"Phượng Mẫn, xem tôi mang gì cho bà này!"

Dư Phượng Mẫn vội vàng giấu món đồ đang đan dở đi, liếc mắt nhìn: Lại là thịt. Cô ăn đến phát ngấy rồi.

"Tôi không ăn thịt đâu, ông tự đi mà ăn."

Nghe xem có lạ đời không cơ chứ. Mấy người đang mượn sách ở thư viện xưởng cứ thế ném cái nhìn tò mò về phía này.

"Đồng chí ơi, ở đây không được ăn uống, muốn ăn thì mời sang phòng nghỉ." Nguyễn Tư Vũ bước lại nhắc nhở. Mùi thức ăn nồng nặc quá.

Dư Phượng Mẫn đứng dậy, thu dọn đồ đạc rồi cùng Chu An sang phòng nghỉ. Hai người vừa đi khỏi, Đinh Uyển đã lầm bầm với Tư Vũ: "Hai người này tìm hiểu nhau mà chẳng biết ý tứ, cứ phơi ra cho thiên hạ thấy."

Nguyễn Tư Vũ vặc lại: "Bà nói năng gì lạ thế, người ta tìm hiểu nhau đường đường chính chính, có gì mà phải tránh người. Chỉ có cái thứ khuất tất mới phải lén lút thôi."

Tại Hợp tác xã mua bán.

"Đồng chí ơi, cái ô này bao nhiêu tiền ạ?"

"Cái nhỏ hai đồng, cái lớn năm đồng, còn cái màu đen đằng kia là ba đồng." Cô mậu dịch viên uể oải đáp.

"Có cần phiếu công nghiệp không ạ?"

"Tất nhiên là cần rồi, một chiếc ô một phiếu công nghiệp, không có thì đừng hòng mua." Giọng cô mậu dịch viên bỗng trở nên gắt gỏng vì bị hỏi nhiều, "Thế rốt cuộc có mua không thì bảo?"

"Tôi lấy cái ô đen kia." Tư Khổ móc ra ba đồng bạc lẻ và một tờ phiếu công nghiệp. Đợt mua bông lần trước tốn không bao nhiêu tiền, chỉ có phiếu vải là sạch bách.

Cô mậu dịch viên thu tiền và phiếu rồi đưa chiếc ô đen cho Tư Khổ. Chiếc ô này rất rộng, che được hẳn hai người. Tư Khổ ưng nhất điểm này mới quyết định mua, chứ cái ô hai đồng hơi bé, tay xách nách mang đồ đạc là người sẽ bị ướt ngay.

Lúc ra về, cô còn thấy mấy đôi ủng cao su: "Đồng chí ơi, ủng này bán thế nào ạ?"

"Cỡ nhỏ hai đồng, cỡ lớn năm đồng, loại có màu đằng kia là sáu đồng. Ủng nhỏ một phiếu công nghiệp, ủng lớn hai phiếu."

Thấy thời tiết giờ cũng chưa lạnh lắm, mưa chưa to, Tư Khổ quyết định đợi đến ngày 15 này phát lương rồi mới mua ủng. Đang trên đường về xưởng thì trời đổ mưa thật. May mà mua ô kịp lúc. Cô che ô rảo bước trong mưa, hạt mưa bắt đầu dày lên, Tư Khổ càng bước nhanh hơn.

Nhà ăn Đường sắt.

Buổi trưa lại là một đống bát đũa ngồn ngộn, toàn là đĩa đựng món xào nên mỡ màng bám đầy. Phải dùng nước sôi tráng qua rồi mới rửa được. Vu Nguyệt Oanh nhìn đôi bàn tay mình bị ngâm nước đến bợt bạt, phát trương lên, cuối cùng không chịu nổi nữa. Cô quyết định tìm bác Chu nói chuyện. Cô không muốn rửa bát nữa! Cô cũng chẳng thiết tha gì cái chân rửa bát này!

Nguyệt Oanh dọn đến đây từ mùng 1, sáng mùng 2 trời còn chưa hửng đã phải bắt tay vào làm, mãi đến hơn chín giờ tối mới được nghỉ ngơi. Hôm nay lại dậy sớm, người cứ như con cù quay, chẳng lúc nào được ngơi tay. Vừa cực nhọc lại vừa hại tay. Nguyệt Oanh muốn bỏ việc. Dẫu sao cũng chỉ là lao động thời vụ, có phải bát cơm sắt chính quy gì đâu.

Nghĩ đoạn, cô đ.á.n.h bạo vào bếp tìm bác Chu – lúc này đang chuẩn bị thực đơn cho bữa tối. Bác Chu thấy Nguyệt Oanh liền bảo: "Cháu đến đúng lúc lắm, lát nữa xong việc bác dẫn cháu ra đồn công an làm thủ tục tạm trú."

Việc buổi trưa đã xong, buổi chiều được nghỉ một lúc, đến ba bốn giờ mới bắt đầu chuẩn bị cơm tối. Nguyệt Oanh ngẩn người ra một lát rồi gật đầu: "Vâng ạ." Có cái hộ khẩu tạm trú này cô mới có thể ở lại thành phố lâu dài, không lo bị tống về quê. Thôi thì c.ắ.n răng làm thêm vài ngày nữa vậy.

Kho xưởng Cơ khí.

Viên Tú Hồng lại phát hiện thấy vũng nước bên cạnh thùng dầu. Ngoài trời đang mưa, người vào kho lấy đồ giày dép dính nước là chuyện thường. Thế nhưng vũng nước lớn thế này thì thật bất thường. Hôm nay có những ai vào đây?

Tú Hồng đi kiểm tra lại hóa đơn nhập xuất kho trong ngày, đối soát kỹ lưỡng theo thời gian. Hôm nay người của phân xưởng 3 vào đây nhiều nhất, sau đó là mấy anh bốc vác, nhưng họ đều là người cũ của xưởng cả.

Đang mải suy nghĩ thì Quản đốc Chung bước tới. Bên kho số 2 đang kiểm kê hàng hóa mà thiếu người, ông bảo Tú Hồng sang hỗ trợ. Lại là kho số 2. Tú Hồng sắp xếp đồ đạc bên mình gọn gàng, khóa cửa kho cẩn thận rồi mới theo Quản đốc Chung sang bên kia. Có mấy đồng chí nhà máy Máy móc sang lấy linh kiện, phải đối soát sổ sách cho thật chuẩn xác.

Đoạn Văn Mạn – người giữ kho số 2 – vốn tính cẩu thả trong việc tính toán sổ sách, nên mấy lần rồi đều phải nhờ Tú Hồng sang "cứu viện". Văn Mạn thấy Tú Hồng đến thì vồn vã lắm: "Tú Hồng đấy à, lần này lại phải phiền đến cô rồi."

Tú Hồng thản nhiên: "Tôi làm theo sắp xếp của Quản đốc thôi, kiểm xong số lượng là tôi về ngay." Lần này cô nhất quyết không để chị Mạn giữ lại làm nốt đống sổ sách lộn xộn của cả kho như mấy lần trước đâu.

Văn Mạn nhìn Quản đốc Chung cầu cứu. Quản đốc bảo: "Lần này bên Máy móc họ cần hàng gấp nên tôi mới gọi Tú Hồng sang giúp. Này Mạn, cô làm kho mà cứ lúng túng thế này không ổn, hay là để tôi điều cô sang bộ phận khác nhé?"

Bố chồng Văn Mạn trước đây là lãnh đạo phân xưởng 2, nhưng giờ đã về hưu, cái bóng ngày xưa cũng mờ dần rồi. Quản đốc Chung thấy Văn Mạn ở lại kho số 2 có vẻ không còn thích hợp nữa. Văn Mạn gượng cười: "Quản đốc ạ, dạo này tôi đang theo học lớp xóa mù chữ mà, sau này chắc chắn sổ sách sẽ không sai sót đâu." Cô lầm bầm trong bụng: Mấy thầy cô lớp xóa mù dạy dỗ kiểu gì không biết, mấy ngày nay dạy cái gì đâu không, tính toán cơ bản chẳng thấy dạy gì cả!

Phòng thường trực xưởng Cơ khí.

"Mấy đồng chí đi công tác nhà máy hóa chất về rồi." "Người đâu? Bên hóa chất người ta đang đợi điện thoại đấy."

Người thường trực đi tìm một vòng thì thấy mấy đồng chí ấy đều chưa vào ca, nghe đâu mai mới chính thức đi làm. Vậy thôi, để mai họ đi làm rồi báo cho bên hóa chất vậy.

Trong khi đó, bên nhà máy hóa chất Giang Nguyên cứ đứng ngồi không yên. Đã đợi cả ngày trời mà chẳng thấy hồi âm. Hay là trên đường về xảy ra chuyện gì? Sốt ruột quá, đến giờ tan tầm, họ lại gọi điện sang lần nữa.

"Đồng chí Tống với đồng chí Nguyễn về rồi, nhưng mai mới vào ca, để mai tôi báo lại." Người trực bên Cơ khí trả lời. Đầu dây bên kia hỏi tiếp: "Xưởng trưởng các anh có ở đấy không?" "Các anh tìm Xưởng trưởng có việc gì ạ?" "Nhà máy hóa chất chúng tôi định cử mấy đồng chí sang xưởng Cơ khí để bàn chuyện hợp tác dự án mới."

Lúc này Xưởng trưởng đã tan làm. Người trực quyết định sáng sớm mai sẽ lên văn phòng báo cáo tin này ngay.

Đồn công an.

Bác Chu dẫn Nguyệt Oanh từ đồn công an bước ra thì trời đổ mưa to như trút nước, tiếng mưa rơi lộp bộp, người đi đường ai nấy quần ống thấp ống cao, giày dép ướt sũng. Bác Chu lúc đi có mang theo ô, nãy mưa nhỏ nên chưa dùng đến. Bác bung ô ra: "Nguyệt Oanh, về nhà ăn thôi."

Nguyệt Oanh ngần ngại: "Mưa to thế này, hay mình đợi thêm tí nữa cho tạnh bớt hãy đi ạ." Đứng dưới hiên này còn đỡ, chứ bước ra kia là ướt hết cả ống quần.

"Có ô rồi sợ gì." Bác Chu nhíu mày, "Sáu giờ nhà ăn mở bát rồi, giờ cũng không còn sớm đâu, phải về mau mà chuẩn bị." Nếu muộn công nhân không có cơm ăn thì sao? Ướt chút quần áo có là gì. Bác Chu đi lên từ chân tạp vụ lên đến đầu bếp chính cũng nhờ vào cái đức tính chịu thương chịu khó này.

Bác Chu đã bước hẳn ra màn mưa, Nguyệt Oanh vẫn đứng chôn chân dưới hiên. "Nguyệt Oanh, còn đứng đấy làm gì nữa!" Tính bác Chu vốn hiền mà lúc này cũng thấy bực mình. Nguyệt Oanh nhìn lại đồn công an sau lưng, nghĩ bụng hồ sơ mới nộp chứ hộ khẩu đã xong đâu, cô đành nghiến răng lao vào dưới tán ô của bác Chu, phân bua: "Cháu người nhiều hàn khí, sợ lạnh, chỉ sợ dầm mưa về lại đổ bệnh ra đấy ạ."

Nghe vậy bác Chu mới dịu mặt lại, lúc che ô còn cố ý nghiêng hẳn về phía Nguyệt Oanh. Về đến nhà ăn, Nguyệt Oanh chỉ bị ướt giày và gấu quần, còn bác Chu thì ướt đẫm nửa bên vai.

Về đến nơi, bác Chu thay ngay bộ đồ công tác. Nguyệt Oanh trở về cái ký túc xá ẩm thấp, lạnh lẽo, thay đôi giày khác rồi lề mề mãi đến khi có người gọi mới chậm chạp bước ra bếp làm việc.

Đêm đến, mưa càng nặng hạt. Tư Khổ ngồi trong ký túc xá đan áo len, cô dùng kiểu đan cốt trơn đơn giản nhất cho nhanh. Theo lời bác Trương dặn, cô cứ đan xong phần thân áo trước đã, còn hai ống tay thì để sau cùng.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.