[vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 205: Nhà Máy Nguyên Dã Số 2 (13.1)

Cập nhật lúc: 21/09/2025 06:26

Ngoài việc công bố luật chơi, Thượng Đế hiếm khi chủ động bắt chuyện với người chơi. Lần này lại khác, hắn thậm chí còn hỏi một câu mang tính riêng tư. Cố Hề Lịch cảm thấy không thể để sự nhiệt tình của Thượng Đế tiêu tan được, liền lập tức đáp lại:

“Chưa từng chơi bao giờ. Đó là trò gì vậy?”

Chưa chơi thì tốt rồi.

Quá tuyệt vời!

Thượng Đế: "Bây giờ sẽ giải thích luật chơi cho người chơi..."

Có thể nghe ra, giọng Thượng Đế mang theo chút hưng phấn lâng lâng.

Nhưng Cố Hề Lịch có để Thượng Đế lâng lâng không? Không!

“Khoan đã! Lần này không phải thay quần áo nữa chứ?”

Câu hỏi của cô khiến Thượng Đế thoáng bực bội. Người này lúc nào cũng chệch khỏi trọng tâm, khiến hắn có cảm giác như tung một cú đ.ấ.m vào bông, chẳng có chút lực nào. Thế nhưng, càng nghĩ lại càng thấy buồn cười. Cái kẻ đáng ghét này hỏi như vậy, chứng tỏ cô thực sự chưa từng chơi qua ma sói.

Trọng tâm của ma sói là ẩn danh, đương nhiên không cần thay quần áo.

Thượng Đế: “…Người tham gia sẽ được chia thành hai phe: phe Sói và phe Người tốt ngoài Sói. Một ván có tổng cộng tám người, phân chia vai trò như sau: 3 Sói, 2 Dân làng, 1 Tiên tri, 1 Thợ săn và 1 Phù thủy.”

“Giới thiệu vai trò: Sói — ban đêm có thể g.i.ế.c người, ban ngày giả dạng người tốt để đánh lạc hướng.

Dân làng — ban đêm chỉ ngủ, không có kỹ năng, nhưng ban ngày có quyền bỏ phiếu trục xuất Sói.

Tiên tri — mỗi đêm có thể điều tra một người, biết rõ đó là Sói hay Người tốt.

Phù thủy — có hai bình thuốc, một thuốc giải cứu người, một thuốc độc để g.i.ế.c người; mỗi loại chỉ được dùng một lần trong cả ván.

Thợ săn — khi c.h.ế.t có thể kéo theo một người cùng chết, trừ khi bị đầu độc thì không thể dùng kỹ năng.”

Tám người?

"Năm vai trò..."

Cố Hề Lịch: “Những vai trò này chênh lệch rất lớn. Anh có biết trước thân phận của tôi không?”

Thượng Đế im lặng. Đó không phải điều hắn cần trả lời.

Cố Hề Lịch cười lạnh: “Tôi nghi ngờ anh không ưa tôi, muốn tìm cách g.i.ế.c tôi.”

Thượng Đế suýt nghẹn — Cô ta lại đoán trúng sao?!

Ngay sau đó, hắn lập tức ý thức được, Cố Hề Lịch không phải thực sự nhìn thấu suy nghĩ của mình, mà là cố tình nghi ngờ Thượng Đế lợi dụng quyền lực, để tình cảm cá nhân xen vào kết quả trò chơi. Mọi thứ đều có thể bị nghi ngờ, riêng điểm này thì không.

Thượng Đế: "Trong trò chơi, Thượng Đế là tuyệt đối công bằng."

…Chỉ là, hắn cũng không phủ nhận chuyện bản thân ghét cô.

Cố Hề Lịch nhướng mày: “Công bằng hay không thì tôi không rõ. Nhưng có gì cứ nói thẳng đi. Có phải tôi rút được vai nào hoàn toàn là do anh quyết định không?”

Thượng Đế nghẹn một thoáng, rồi bật ra hai chữ: “…Không!”

Cố Hề Lịch im lặng giây lát, sau đó thẳng lưng, ánh mắt chăm chú nhìn vào khoảng không tối đen trước mặt. Đến cuối cùng, cô bực bội hạ giọng: “Thôi được… tôi tin anh.”

Thượng Đế: "..."

Cảm ơn cô nhé!

“Kết quả phán xét: Khi toàn bộ người chơi của một phe bị tiêu diệt, trò chơi kết thúc. Người c.h.ế.t thuộc phe chiến thắng sẽ được hồi sinh và có thể trực tiếp rời khỏi tòa nhà B. Khi đó, con đường dẫn đến hai tòa nhà C và D sẽ mở ra. Trò chơi ‘ma sói’ chỉ có duy nhất một ván, tổng điểm tối đa một trăm. Trong suốt quá trình, Thượng Đế sẽ tính điểm cho từng người.”

Cố Hề Lịch khẽ nhíu mày. Luật lệ quá tàn nhẫn. Kẻ thắng được sống, kẻ thua chỉ còn con đường ở lại… mà ở lại nơi này, chẳng khác nào đợi chết.

Những người từng kề vai sát cánh, nay bỗng trở thành đối thủ phải loại trừ. Không một ai có thể kháng cự lại định mệnh khắc nghiệt kia, chỉ có thể bước tiếp, cố gắng đi xa hơn. Nhưng kẻ đã đi quá xa trên con đường ấy… thường chẳng dám ngoái đầu nhìn lại nữa.

Cố Hề Lịch: "Tiêu chuẩn chấm điểm?"

Thượng Đế: “Chỉ cần giành chiến thắng sẽ có 60 điểm cơ bản. Ngoài ra, còn 40 điểm đánh giá tổng hợp, cộng lại tối đa 100 điểm.”

Chỉ cần sống sót là đủ 60 điểm, phần còn lại thì mơ hồ khó nắm bắt. Nhất là khi so với những trò chơi trước, cách chấm lần này lại càng khó đoán.

Cố Hề Lịch cau mày:

“Điểm tổng hợp cái gì chứ, dù là tổng hợp cũng phải có tiêu chí chứ! Chẳng lẽ anh muốn cho bao nhiêu thì cho? Tôi không hiểu. Tôi vốn rộng lượng, thân thiện, dễ nói chuyện. Từ khi bước vào nhà máy Nguyên Dã số hai, tôi luôn nhiệt tình muốn làm bạn với anh. Anh không thích tôi thì thôi, tại sao lại ghét tôi chứ? Haizz… Những vong linh như các anh, quả thật khó lấy lòng.”

Bạn thử tưởng tượng, đặt một trăm con vịt bên cạnh người thích yên tĩnh — đó có thể gọi là “lấy lòng” sao?

Thượng Đế, tất nhiên, chẳng thấy chút “lấy lòng” nào. Trong mắt hắn, Cố Hề Lịch chỉ đang cố tình khiêu khích, từng câu từng chữ như đang cố tình chọc tức hắn.

Thượng Đế: “Mời người chơi số 3 tiến lên, lật thẻ thân phận.”

Cố Hề Lịch nhận lấy thẻ, bình thản hỏi:

“Sau khi người chơi chết, có bắt buộc phải lật thẻ không?”

Thượng Đế: “Trừ phi là thân phận đặc biệt, còn lại thì không cần.”

...

Ánh sáng quanh chiếc bàn tròn mờ tối, lay lắt như bị bóng đêm nuốt chửng. Bảy đôi mắt cùng lúc dồn về phía người thứ tám vừa xuất hiện.

Người thứ tám không phải vong linh, mà là một người chơi.

Mười tám người đã cùng bước vào nhà máy Nguyên Dã số hai. Họ có thể không biết tên nhau, nhưng gương mặt thì khó mà quên được. Người này từng khiến Cố Hề Lịch chú ý ngay từ cổng vào, khi cô nhiều lần quay sang dò xét chú Hải Khôn. Không rõ vì sao giờ đây lại một thân một mình, và bằng cách nào trở thành người thứ tám trong ván ma sói này.

Nhưng lúc này không phải là thời điểm để chất vấn hay tìm hiểu. Thượng Đế sẽ chẳng bao giờ để họ có dư dả thời gian cho những chuyện đó.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.