[vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 93: Trường Trung Học Đức Thạch Số 1 (16.2)

Cập nhật lúc: 04/09/2025 18:53

Sự im lặng của Cố Hề Lịch khiến đồng đội hiểu lầm.

Phương Lôi Lôi xoa xoa cánh tay mình: "Có gì không ổn sao?"

“Không. Có lẽ là tôi nghe nhầm thôi.” – Cố Hề Lịch nói – “Tôi đang nghĩ còn chỗ nào chúng ta chưa đến.”

Với thói quen của cô, nơi đã đến nhất định phải tìm kiếm kỹ lưỡng. Nếu vẫn không phát hiện ra phòng phát thanh, thì hẳn nó nằm ở chỗ họ chưa từng đến.

Trương Tĩnh gợi ý:

“Thư viện tầng một có một cánh cửa sắt khóa mật mã, chúng ta chưa mở được, bên trong chứa gì hoàn toàn không rõ. Ở cuối sân bóng vẫn còn mấy dãy nhà công vụ, chúng ta cũng chưa xem qua.”

Đào Niệm Chân: "Nhắc mới nhớ, chúng ta cũng chưa vào bên trong thư viện."

Tòa thư viện có nhiều tầng. Khi vào tiết học, bọn họ đều trốn ở những phòng ngoài thư viện, mượn hành lang làm chỗ che chắn, giống như chơi trò trốn tìm với đám vong linh. Nếu chẳng may bị phát hiện, vẫn còn đường để chạy. Cửa thư viện phải quẹt thẻ mới có thể vào, cho đến giờ bọn họ thực sự chưa từng đặt chân vào bên trong.

Khóa mật mã không thể phá. Nếu cố tình đập, chẳng khác nào phá hoại tài sản công của trường, mà đó lại là hành vi vi phạm nội quy.

“Đi thư viện trước đã…” – Cố Hề Lịch quyết định.

Thư viện của Trường Trung Học Đức Thạch không hề có quản lý, chỉ cần quẹt thẻ là có thể ra vào. Tuy chỉ là một ngôi trường trung học, nhưng kho sách lại phong phú đến bất ngờ.

Trên đường đi, Cố Hề Lịch kể cho mọi người nghe phát hiện mới của mình. Danh sách học sinh hiện nằm trong tay Đỗ Nhược, nhưng dù không cần lật lại, cô cũng biết rõ ai là người đứng đầu kỳ thi tháng này.

Ba khối đều có thủ khoa riêng, nói chính xác hơn, ai trong số đó cũng có thể được coi là đứng đầu cả khối. Thế nhưng, Cố Hề Lịch lại chỉ nhắm vào khối 12 — bởi vì Người ước nguyện chính là học sinh khối 12.

Người đứng đầu khối 12, lớp 12-2, là Phan Kiệt.

Thân phận của Người ước nguyện đã rõ ràng.

Trước đây, thành tích của Phan Kiệt chỉ ở mức trung bình và dưới trung bình của khối, nhưng trong hai kỳ thi gần đây lại vọt lên hạng nhất. Sự tiến bộ này quá mức bất thường.

Đỗ Nhược tức giận: “Đáng lẽ chúng ta phải sớm nhận ra hắn có vấn đề!”

Làm sao có thể phát hiện sớm được? Thành thật mà nói, những người ở đây vốn dĩ đâu phải học sinh, chuyện thành tích đối với họ chẳng hề nhạy cảm. Danh sách học sinh được lấy ra cũng chỉ vì muốn tìm Tôn Phóng, chứ có ai rảnh rỗi mà đi so từng cái tên trong top 50 của khối đâu.

Vào thư viện, Đào Niệm Chân đi rất chậm. Cố Hề Lịch biết cô ấy có chuyện muốn nói với mình, nên cũng đi chậm lại.

Cố Hề Lịch: "Sao vậy?"

Đào Niệm Chân khẽ nói: "Vừa nãy anh lại cứu tôi một lần nữa. Tôi muốn nói lời cảm ơn."

“Người có thể sống sót trong Ám Xâm Thực đều không dễ dàng. Tôi đứng cạnh cô thì giúp một tay là chuyện nên làm, không cần khách sáo. Nhưng tôi cũng không thể lúc nào cũng ở bên, cô phải sớm học cách tự bảo vệ mình.”

"Tôi sẽ..."

Cố Hề Lịch: “Chỉ vậy thôi sao?”

Muốn nói lời cảm ơn, hoàn toàn có thể nói trước mặt mọi người, cần gì phải lén lút thế này.

“…Không phải.” – Đào Niệm Chân cắn môi – “Trương Tĩnh nhờ Đỗ Nhược giúp anh ta mượn vận. Đỗ Nhược cũng đã giúp. Tôi tận mắt thấy.”

Cố Hề Lịch: “Họ làm gì sau lưng, chỉ cần không ảnh hưởng đến sự an toàn của chúng ta thì không cần thiết phải xen vào. Tôi cũng chẳng quản nổi. Còn về chuyện mượn vận, nếu cô thấy bất an và muốn hỏi ý kiến tôi, thì tôi khuyên cô — không nên.”

Khi Cố Hề Lịch nghĩ rằng cuộc trò chuyện đã kết thúc, Đào Niệm Chân đột nhiên nói: “Cố ca, tôi… có giống em gái anh không?”

"Hả? Đỗ Nhược nói bậy đó, đừng tin, cô và cô nhóc đó không hề giống nhau. Nhưng cũng mong cô hiểu cho tôi… tôi vừa thất lạc em gái, nên thấy cô gái nào cũng nhớ đến. Đây cũng là lý do tôi nói cô không cần cảm ơn,” Cố Hề Lịch khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng mà bi thương: “Tôi làm vậy… chỉ hy vọng khi nó gặp nguy hiểm, bên cạnh nó cũng có ai đó giúp đỡ.”

Khi nhắc đến em gái, ánh mắt Cố Thiện An dịu dàng đến mức như muốn nhấn chìm người ta.

Ngoại hình của Cố Thiện An vốn đã không phải kiểu khiến người khác cảm thấy hiền hòa. Thỉnh thoảng vô tình chạm phải ánh mắt anh ta, sẽ thấy trong đó chỉ toàn sự lạnh lùng, thờ ơ đến mức khiến người ta chột dạ. Đối với các du khách khác, ánh nhìn ấy lại càng xa cách như phủ một tầng băng mỏng. Thế nhưng, chính một người như vậy, khi bỗng nhiên lộ ra chút dịu dàng, hiệu quả lại giống như đêm tối nứt ra một khe sáng — sức lay động càng nhân lên gấp bội.

Dù sao thì trong lòng Đào Niệm Chân vẫn dâng lên một tia ghen tị khó nói thành lời — ghen tị vì em gái của Cố Thiện An lại có được một người anh trai tốt đến thế.

Đào Niệm Chân: “Anh và em gái thất lạc thế nào?”

Vẻ mặt Cố Hề Lịch đông cứng lại, ho khan hai tiếng rồi nói: "Ở khu vực dịch vụ trước, Lịch Lịch chê tôi quản quá nhiều, lại còn lải nhải, nên đã lén chạy đi..."

Đào Niệm Chân: ???

“???” – Đào Niệm Chân tròn mắt.

Trong ấn tượng của cô ta, Cố ca đâu phải người nhiều lời? Ngược lại, anh còn trầm mặc ít nói. Hay là trước mặt em gái, anh lại biến thành “ông bố già lắm lời”? Nghĩ tới thôi đã thấy buồn cười.

Thật lòng mà nói, cô cảm thấy em gái Cố có chút tùy hứng. Lĩnh vực vong linh nguy hiểm đến thế cơ mà! Có thể đùa giỡn được sao? Ở cùng với anh trai, tỷ lệ an toàn cao hơn nhiều. Nhưng cô không dám nói những lời này. Hơn nữa, chính mình cũng đang được hưởng phúc nhờ “cái bóng em gái”, tốt nhất là không nên có suy nghĩ nói xấu đó.

Thật lòng mà nói, cô ta cảm thấy em gái Cố có chút tùy hứng. Lĩnh vực vong linh nguy hiểm đến mức nào chứ, làm sao có thể coi như trò đùa? Ở cạnh anh trai, tỷ lệ sống sót chắc chắn cao hơn nhiều. Nhưng những lời này, cô ta không dám thốt ra. Huống hồ, bản thân cũng đang âm thầm hưởng lợi từ “cái bóng em gái” ấy, tốt nhất là không nên có suy nghĩ xấu này.

“Dù sao Lịch Lịch cũng có năng lực tự bảo vệ.” – Cố Hề Lịch tiếp tục. – “Cho nên tôi không quá lo lắng.”

Đào Niệm Chân: Nói dối. Cả khuôn mặt anh đều viết đầy hai chữ "lo lắng" rành rành!

Cáo đỏ: "Ngươi đang nói dối sao? Ngươi không có em gái, cũng chẳng có người thân ruột thịt."

Sắc mặt Cố Hề Lịch khẽ biến đổi. Cô giả vờ chuyên tâm lật sách trên giá, mượn động tác ấy để che giấu vẻ kinh ngạc thoáng hiện nơi gương mặt.

Cáo Đỏ trông như một đứa trẻ bướng bỉnh, có phần hung hăng: “Quả nhiên, nhân loại toàn kẻ nói dối!”

Xem ra, thứ ẩn sau pho tượng này, tuyệt đối không phải con người.

“Ầm!”

Một tiếng nổ dữ dội vang lên, xé toạc không khí, cắt ngang suy nghĩ của Cố Hề Lịch. Cô theo phản xạ bật người, lao qua lan can thấp.

Ngay sau đó, một cuốn sách dày phóng vọt qua, sượt sát mang tai cô, để lại tiếng gió rít ghê rợn. Đó là Đỗ Nhược ném ra.

Cô giật mình quay đầu. Trước mắt, cuốn sách va thẳng vào một tờ giấy đang lơ lửng. Tờ giấy rách toạc ngay trong không trung.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, một chiếc hộp ở góc phòng bật tung. Hàng trăm tờ giấy ào ạt tràn ra, tung bay loạn xạ, lượn vòng như bầy d.a.o mỏng lao về phía họ.

Cố Hề Lịch chậm rãi dịch chuyển bước chân, điều chỉnh góc đứng, cho đến khi lưng cô áp sát lưng Đỗ Nhược, hình thành thế cảnh giác phòng thủ.

“Trương Tĩnh? Trương Tĩnh?” – Đỗ Nhược gọi.

Không có ai trả lời.

Cố Hề Lịch: "Chuyện gì vậy?"

Đỗ Nhược: "Giấy quá nhiều, kệ sách sập rồi. Không biết Trương Tĩnh có bị đè dưới đó không..."

Trương Tĩnh không trả lời, nhưng Phương Lôi Lôi ở dưới lầu hét lớn: "Có chuyện gì vậy?"

Cố Hề Lịch quát: “Đừng lên!... Chết tiệt, mau chạy đi!"

Một số tờ giấy bay thẳng lên tầng hai, cứ chực dính chặt vào mặt người. Đào Niệm Chân từng bị lừa như thế: khi giấy che kín mũi miệng thì toàn thân mất sức, kéo dài tất nhiên sẽ ngạt thở chết. Hai cô gái không do dự, biết ở lại chỉ vướng víu, rời đi còn có thể dẫn bớt những tờ giấy đi chỗ khác.

Cố Hề Lịch nhanh chóng nhận ra, những tờ giấy này không chỉ dính vào mặt người mà còn vô cùng sắc bén, chỉ cần sượt qua cũng để lại vết cắt sâu. Trong lúc hoảng loạn, cô giật xuống một tờ, thấy trên đó in vài bức ảnh mờ, nhưng vẫn nhận ra nữ sinh mặc váy caro đỏ ở cửa hàng tạp hóa.

Một dòng chữ đập vào mắt -【Giang Đông Linh và Phan Kiệt ở bên nhau. Hoa khôi Giang Đông Linh là bạn gái của Phan Kiệt.】

Bên dưới tờ giấy còn có hình ảnh Giang Đông Linh đang ôm một nam sinh. Có thể đoán người này là Phan Kiệt.

Nữ sinh váy đỏ kia… không, chính là Giang Đông Linh! Không biết từ khi nào, cô ta đã đứng ở cửa thư viện, oán hận nhìn đám giấy đang bay loạn khắp nơi.

Một tia sáng lóe lên trong đầu Cố Hề Lịch.

Một ước nguyện vốn có rất nhiều cách thực hiện. Ví dụ như chuyện nghỉ lễ dài hạn vào một ngày không phải lễ, chỉ cần hiệu trưởng cho nghỉ là được, cần gì phải tạo ra sạt lở?

Muốn Tôn Phóng chết, chỉ cần để hắn tự sát là xong, cớ gì phải biến thành tai nạn phức tạp? Bởi vì vật trung gian thực hiện ước nguyện, căn bản không thể thao túng lòng người!

Phan Kiệt ước nguyện hoa khôi làm bạn gái của mình. Vấn đề là, vật trung gian kia không thể khiến hoa khôi thật sự yêu thích hắn. Vậy phải làm sao? Vẫn cách cũ — biến nó thành một sự thật đã định.

Mọi người đều tin rằng hoa khôi là bạn gái của Phan Kiệt, thế là hoa khôi thật sự trở thành bạn gái của hắn. Loại logic này, trong mắt con người, quả thật đầy rẫy cạm bẫy. Nhưng không thể phủ nhận rằng kết quả cuối cùng vẫn phù hợp với nội dung ước nguyện của hắn.

Giang Đông Linh đã c.h.ế.t như thế nào? Cố Hề Lịch cũng rõ. Nhưng nhìn vẻ mặt của Giang Đông Linh bây giờ, cái c.h.ế.t của cô ta chắc chắn có liên quan đến những tờ giấy bay này. Nghĩ lại, cô ta thật sự là tai bay vạ gió. Tính đến giờ, số người c.h.ế.t vì những ước nguyện của Người ước nguyện quả thực không hề ít.

Cô dần dần xâu chuỗi lại những sự kiện từng xảy ra trong trường, chỉ là vẫn còn thiếu mắt xích cuối cùng.

Cố Hề Lịch siết chặt tượng Cáo nhỏ trong túi.

Giấy tung bay khắp trời. Cô và Đỗ Nhược liều mạng chen qua khe hở, lao thẳng xuống lầu. Tiếng động quá lớn, không biết có thu hút các “giáo viên vong linh” tuần tra không. Nếu họ xuất hiện, thì thật sự nguy to.

Thư viện đã bị phá hoại như thế, nếu là vong linh, cô cũng sẽ trút giận lên du khách. Mà hiện trường chỉ có họ, bị bắt thì coi như xui xẻo.

Cố Hề Lịch tách khỏi Đỗ Nhược khi đang chạy. Không biết vì lý do gì, phần lớn số giấy đều đuổi theo cô. Dù thể lực cô tốt, nhưng cũng gần như cạn sức.

May mắn là khi chỉ có một mình, cô có thể sử dụng năng lực thiên phú của mình. Dụ những tờ giấy này đến một nơi kín đáo, cô dùng lửa đốt cháy phần lớn chúng.

Xong việc, Cố Hề Lịch dựa vào tường ngồi xuống, thở dốc với vẻ mặt nghiêm trọng.

Cáo nhỏ: "Ngươi không vui sao?"

Cố Hề Lịch nghĩ thầm, làm sao có thể vui được — bị đuổi như chó...

"Ngươi phải vui lên chứ! Ta tặng hoa cho ngươi này~"

Ngay bên cạnh chân Cố Hề Lịch có một bụi cỏ non vừa mới nhú. Lúc này, bụi cỏ khẽ rung động, với tốc độ có thể thấy rõ bằng mắt thường, nhanh chóng mọc ra một nụ hoa căng tròn.

“Bụp!”

— Một đóa hoa màu hồng nở rộ.

=……=

【Tiểu Hồ Ly: Ngươi để ý đến ta đi!】

【Ủa thế cái thiết lập ông anh trai cuồng kiểm soát, mê em gái đâu rồi! Không tưởng tượng nổi cảnh Cố ca với gương mặt nghiêm túc này mà lại lải nhải lo cho em gái…】

【Ngược đời thế sao?】

【Nhìn biểu cảm của Cố ca, chắc Tiểu Hồ Ly nói trúng rồi. Chắc chắn Cố ca và Lịch Lịch không có quan hệ huyết thống.】

...

【Tôi đoán Tiểu Hồ Ly chính là Lãnh chúa Vong linh】

【…… Màn này có hơi ấm áp rồi đó.】

------------

Dịch giả: tui cứ thích để là Cáo Đỏ ấy (ngắn gọn, súc tích), hong thích để Tiểu Hồ Ly :))) chịu chịu hong chịu buộc chịu

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.