[vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 94: Trường Trung Học Đức Thạch (17.1)

Cập nhật lúc: 04/09/2025 18:53

Đây là bông hoa duy nhất trong trường.

Một bông hoa đẹp có thể làm người ta cảm thấy vui vẻ.

Cố Hề Lịch ngửi thấy hương thơm trong không khí, đó là mùi hương của hoa. Nhưng cô không nhìn bông hoa lâu, cũng không cố tiến lại gần để ngửi, càng không hái nó đi.

Điều quan trọng nhất là cô hoàn toàn phớt lờ sự lấy lòng của con cáo nhỏ, như một khúc gỗ, một tảng đá, hay một người điếc không nghe thấy gì. Cô không định trả lời, cũng không hề tò mò — như một cỗ máy vượt ải không cảm xúc.

"Ngươi có vui hơn chút nào không?"

Con cáo nhỏ không nản lòng. Dường như nó đã rất vui khi có một người để lải nhải, ngay cả khi Cố Hề Lịch không đáp lại.

Tất nhiên, Cố Hề Lịch cũng không hề trả lời.

Con cáo nhỏ khẳng định chắc chắn: "Ngươi có vui hơn một chút."

Đôi mắt Cố Hề Lịch hơi híp lại, cô phát hiện ra rằng dù đang ở trong túi, nó vẫn có thể quan sát bên mọi thứ ngoài, nghe thấy được đối thoại của cô với người khác. Bây giờ còn kinh khủng hơn, nó còn có thể cảm nhận được cảm xúc của cô.

Cô có thể đảm bảo rằng ít nhất lúc này, không ai có thể nhìn thấy cảm xúc trên khuôn mặt cô. Vì vậy, chỉ có thể giải thích bằng việc nó cảm nhận được. Hơn nữa, thứ này dường như có thể nhìn thấy quá khứ, hay nói cách khác là nó có khả năng bói toán.

Cố Hề Lịch là một đứa trẻ mồ côi. Khi cô ra đời, Ám Xâm Thực đã bùng phát tại địa phương — lúc Ám Xâm Thực mới bắt đầu xâm nhập Trái Đất, trật tự xã hội vẫn chưa hoàn toàn hỗn loạn. Cô được đội cứu hộ đưa ra khỏi khu vực nguy hiểm, vì lúc đó rất ít người sống sót. Nếu cô có người thân, có lẽ họ cũng đã c.h.ế.t trong Ám Xâm Thực bao trùm toàn thành phố.

Cố Hề Lịch có thể sống sót, thực sự là vì mệnh quá cứng.

Khi đó, thậm chí trại trẻ mồ côi vẫn còn tồn tại. Mẹ viện trưởng rất quan tâm đến cô, nhờ đó cô mới có thể lớn lên khỏe mạnh cho đến năm tuổi.

Cô không biết “người thân ruột thịt” phải tính lên mấy đời, cũng không rõ còn ai không. Nhưng con cáo nhỏ quả quyết rằng cô không có — điều này lại hoàn toàn đúng với thực tế. Không thể nói nó bịa đặt, vậy chỉ còn cách thừa nhận nó có chút thần thông.

Nghỉ ngơi đủ, Cố Hề Lịch quay lại thư viện, nhưng chỉ đứng từ xa quan sát, chưa bước vào ngay. Không nghe thấy động tĩnh gì bất thường, cô quan sát thêm một lúc rồi mới tiến vào. Cô nhận thấy cửa vào đã được phục hồi nguyên trạng. Trước đó, khi bị giấy truy đuổi, cô đã làm hỏng hàng rào thấp, nhưng giờ mọi thứ đã được khôi phục.

Xe đẩy mà Đỗ Nhược từng dùng để chặn giấy bay, khiến sách rơi khắp sàn, giờ cũng đã trở về vị trí ban đầu… mọi thứ đều đã được khôi phục.

Cố Hề Lịch lên tầng ba tìm Trương Tĩnh, tất nhiên không thấy gì. Nếu Trương Tĩnh đã chết, t.h.i t.h.ể chắc đã biến mất, nếu chưa chết, lẽ ra đã rời thư viện.

Giang Đông Linh đứng gần cửa cũng biến mất, lúc đó khi họ chạy ra khỏi thư viện, cô ta cũng không có ý định ngăn cản. Cả quá trình cô ta cứ nhìn chằm chằm vào những tờ giấy đang bay lượn, ngay cả biểu cảm cũng không thay đổi, sự chú ý hoàn toàn không đặt vào các du khách.

Cố Hề Lịch thử đứng tại vị trí Giang Đông Linh xuất hiện, bỗng chú ý chậu cây xanh trên bàn… chủ yếu là vì bông hoa kia. Nghĩ kỹ, cô nhận ra trong Lĩnh vực Vong linh này rất ít cây xanh; sân bóng bằng cỏ nhân tạo, văn phòng cũng không trồng bất kỳ loại hoa hay cây nào.

Chậu hoa hơi khô, cô nhấc lên, thấy bên dưới có một mảnh giấy — [7380382].

Rất dễ khiến người ta liên tưởng tới mã khóa tầng dưới. Cô đặt chậu cây trở lại vị trí cũ, xuống tầng một. Khi đi qua hành lang, nghe thấy giọng nói quen thuộc:

“Anh em!”

Giọng nói phát ra từ phòng in ấn, một cái đầu áp vào kính, cô nhận ra đó là khuôn mặt Trương Tĩnh.

"Anh không sao chứ?"

Trương Tĩnh mở cửa cho cô vào, nhỏ giọng nói:

“Tôi bị giá sách đè ngất, bị một đống sách vùi lấp nhưng không sao, khi tỉnh dậy thì không thấy các cậu đâu.”

Khi đó mọi thứ đã trở lại nguyên trạng, anh ta bò dậy từ dưới đất, không thấy bóng dáng đồng đội. Khi phát hiện đã đến giờ lên lớp, liền vội vã trốn đi.

Cố Hề Lịch: "May mắn đấy."

Trương Tĩnh: “Không phải may mắn, tôi đã nhờ Đỗ Nhược mượn vận.”

Anh ta lấy ra một nắm tro từ trong túi cho Cố Hề Lịch xem... “Tôi nhờ Đỗ Nhược mượn vận từ tương lai. Anh ta gấp tờ giấy thành hình tam giác cho tôi, khi tôi tỉnh dậy thì bùa đã cháy thành tro. Năng lực thiên phú thật sự quá thần kỳ…”

Trương Tĩnh tin rằng vận may đã mượn được đã giúp anh ta thoát khỏi kiếp nạn c.h.ế.t người.

“Khả năng thiên phú thật sự rất thần kỳ,” Cố Hề Lịch nói. “Ví dụ năng lực của tôi, luôn cảnh báo tôi — đừng mượn vận.”

Nụ cười trên khuôn mặt Trương Tĩnh cứng lại: "Nếu không mượn vận, có lẽ tôi đã c.h.ế.t rồi. Tôi không giỏi như cậu, tôi chỉ là tân binh.”

Cố Hề Lịch: "Vậy nên sau này anh vẫn sẽ nhờ Đỗ Nhược mượn vận giúp đúng không?"

Trương Tĩnh: "..."

Đúng vậy, vừa nhìn thấy Đỗ Nhược, việc đầu tiên anh ta sẽ làm là nhờ Đỗ Nhược mượn vận lần nữa.

Cố Hề Lịch: "Tôi đã tìm thấy mật khẩu của cánh cửa sắt. Anh ở đây chờ họ, tôi vào trước xem sao.”

Trương Tĩnh đồng ý, và ghi nhớ mật khẩu mà Cố Hề Lịch đã nói. Nếu là Trương Tĩnh vừa mới vào lĩnh vực vong linh, chắc chắn sẽ yêu cầu hành động cùng Cố Hề Lịch. Anh ta là một nam tử hán đại trượng phu, vốn không sợ hãi. Nhưng giờ đây, anh ta lại cảm thấy có mượn vận làm đảm bảo thì mới có thêm sự tự tin. Thực ra, suy nghĩ hiện tại của anh ta lý trí hơn. Nhưng Cố Hề Lịch nhìn thấy, anh ta đang theo xu hướng thỏa hiệp...

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.