Vợ Tôi Là Tin Tặc - Chương 406
Cập nhật lúc: 24/12/2025 21:09
Ông cố gắng hướng sự chú ý của Karen đi nơi khác khi trong mắt bà có sự căm ghét sâu sắc dành cho Nicole.
- Tất cả là do Nicole. Chắc chắn cô ta đã nói gì đó với con trai chúng ta. Nếu không, dù Preston có nổi loạn đến đâu, nó cũng không bao giờ dám cãi lại em!
Khi Dillon nghe thấy tên Nicole, ông cũng hơi cau mày vì tức giận. Ông buông tay Karen ra và rít lên.
- Em nói đúng. Lúc đó, khi anh suýt bị ép quỳ xuống, Preston không hề phản ứng gì cả. Chắc chắn Nicole đã làm gì đó với nó!
Hai vợ chồng bàn tán về Nicole một lúc lâu trước khi Dillon cuối cùng cũng nhớ ra điều gì đó quan trọng và lo lắng nhìn Karen, nói.
- Nếu Preston thực sự thân thiết với Nicole, điều đó có nghĩa là nó sẽ không giúp chúng ta và có thể còn cản trở chúng ta nữa. Em nghĩ chúng ta nên làm gì?
Karen cũng nghĩ vậy, nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo hiện lên.
- Vậy thì chúng ta tự làm đi.
Dillon nhìn bà với vẻ ngạc nhiên. Một lát sau, ông hạ giọng nói.
- Nhưng Nicole lại cảnh giác với chúng ta đến vậy...
Karen liếc nhìn ông và cười khẩy.
- Em không tin cô ta không có điểm yếu!
Sáng sớm hôm sau, Zeke xuất hiện đúng giờ trên sân chạy với hai quầng thâm mắt to tướng.
Nicole đã đứng đó, bình tĩnh nhìn đồng hồ để xác nhận anh không đến muộn rồi thản nhiên nói.
- Nhiệm vụ hôm nay của anh là chạy ba mươi vòng. Đây là số km anh cần chạy mỗi ngày. Khi nào anh quen với ba mươi vòng này, tôi sẽ bổ sung thêm các bài tập khác.
Zeke không buồn nói thêm gì nữa khi bắt đầu ngày chạy mới.
Nicole nhìn khuôn mặt anh, ánh mắt thoáng chút cảm xúc.
- Anh ấy vẫn còn rất, rất xa mới có thể bắt đầu học võ thuật.
Khi Zeke chạy xong, trời đã sáng rõ, và khi ánh bình minh màu cam chiếu rọi lên Nicole, tim Zeke bỗng đập loạn nhịp một cách khó hiểu.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mình chạy nhiều quá nên bị loạn nhịp tim à?
Anh từ từ dừng lại để ngăn trái tim đang đập loạn xạ. Chân anh đau đến mức gần như không thể đứng vững và cần nghỉ ngơi một lúc trước khi có thể đứng vững trở lại.
Thấy anh đã chạy xong, Nicole không nói gì thêm mà quay lại lớp học. Hôm nay đã là thứ Sáu, là ngày tổ chức tiệc gia đình Riddle, và ngày mai cô còn phải tham gia kỳ thi Olympic Toán.
Cô không còn nhiều thời gian nữa, vì kỳ thi tháng sẽ diễn ra vào thứ Hai tuần sau.
- Phiền phức quá.
Nicole thở dài. Cô chưa bao giờ nghiêm túc cố gắng trở thành một học sinh trước đây, và giờ cô nhận ra rằng cố gắng trở thành một học sinh còn khó hơn cả trở thành một hacker hàng đầu.
Rồi cô buồn bã bước về phía tòa nhà lớp học.
Từ xa, cô nhìn thấy Spencer và Samuel.
Nghĩ rằng họ đang đợi mình, Nicole bước về phía họ. Khi đến gần hơn, cô nhận thấy có một bóng người gầy gò đang đứng cạnh họ.
Đó là Norah đang tức giận, người đã không về nhà vài ngày nay.
Hình như Samuel đang cố gắng khuyên bảo cô ta.
- Norah, em giận mấy ngày nay rồi. Mẹ hỏi anh, sao hôm nọ đến nhà ông nội mà em không vào?
Nicole hơi nhíu mày.
“Norah về dinh thự nhà Riddle rồi à?”
Sao cô lại không biết chuyện này chứ?
Lưng Norah quay về phía Nicole, nên đương nhiên cô ta không nhìn thấy cô, cô ta cúi đầu giả vờ ngây thơ như cô ta nói.
- Nghe nói ông nội bị bệnh, nên em muốn về thăm ông… nhưng giờ ai cũng chỉ nghĩ đến Nicole, không còn nghĩ đến em nữa… Em không còn là Riddle nữa. Em xấu hổ khi gặp ông.
“À, thì ra ngày cô ta về cũng là ngày Snow đ.á.n.h mất viên kim cương hồng.” Mắt Nicole nheo lại khi cô cố gắng liên kết một điều gì đó. Rồi cô bước tới, lạnh lùng nói.
- Là vì cô xấu hổ khi gặp ông nội hay vì cô đã lấy mất thứ gì đó ở cửa?
