Vợ Tôi Là Tin Tặc - Chương 407
Cập nhật lúc: 24/12/2025 21:09
Lời Nicole nói khiến Norah cứng đờ người. Cô quay lại, mắt mở to.
“Nicole?”
“Sao cô ta lại ở đây?”
Cô đã cố tình đợi Samuel và Spencer ở đây và cuối cùng cũng tìm được cơ hội để họ thuyết phục cô về nhà. Bất ngờ, cô lại đụng phải Nicole.
“Chẳng phải giờ này cô ta đang ở lớp sao?” Norah tự hỏi.
- Sao cô lại nhìn tôi ngạc nhiên thế? Giờ lại thấy tội lỗi à? - Nicole nhướn mày. Cô cảm thấy thật kỳ lạ khi Snow đột nhiên mất viên kim cương hồng, vậy mà tối hôm đó chỉ có cô và các anh trai trở về nhà.
Snow và Raine đâu có ngốc đến mức tự ý ăn cắp đồ của mình. Nicole không khỏi nghĩ: “Vậy thì nghi phạm duy nhất ở đây là…”
Norah lập tức hoảng loạn.
- Cô đang nói nhảm gì vậy? Sao tôi lại thấy tội lỗi chứ? Tôi biết cô không muốn tôi về nhà nên tôi sẽ không về, nhưng đừng hòng gài bẫy tôi. - Cô nhanh chóng tỏ ra ngây thơ.
Nicole nhướn mày.
- Tôi còn chưa nói cô cảm thấy tội lỗi vì điều gì, vậy sao cô lại nói tôi đang gài bẫy cô? Trừ khi… cô biết Snow đã mất gì?
Khi cô nói vậy, Samuel và Spencer nhìn nhau.
- Em đang muốn nói gì vậy, Nicole?
- Snow mất gì sao? Sao chúng ta lại không biết? - Anh em nhà Riddle thắc mắc.
Nicole nhìn hai người và lạnh lùng nói.
- Snow mất viên kim cương hồng vào cái ngày chúng ta về thăm ông nội.
Mặt Norah lập tức đỏ bừng.
- Mất viên kim cương hồng thì liên quan gì đến tôi? Tôi được lợi gì từ chuyện này?
Nicole hơi cau mày.
- Có thể điều đó chẳng ích gì cho cô, nhưng người đầu tiên cô ta nghi ngờ là tôi khi cô ta mất viên kim cương. Có lẽ là, cô biết đấy, “gài bẫy” tôi.
Tim Norah hẫng một nhịp. Cô không ngờ Nicole lại đoán ra.
Nhưng dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể thừa nhận!
- Tôi không làm vậy! Đừng có buộc tội tôi mà không có bằng chứng!
- Cáo buộc cô mà không có bằng chứng? - Nicole cười.
- Vậy tại sao cô lại đứng ngoài cửa mà không vào?
- ... Tôi đã nói rồi. Là vì tôi thấy xấu hổ.
- Thật sao? - Ánh mắt Nicole trở nên sắc bén hơn.
- Nếu cô không muốn thừa nhận, vậy thì chúng tôi lục soát phòng ký túc xá của cô nhé?
Lần này, Norah thực sự choáng váng. Mấy ngày nay cô không về nhà, nên viên kim cương hồng chỉ có thể được cất giữ trong phòng ký túc xá. Cô nghĩ sẽ không ai nghi ngờ mình nên đã giữ nó ở đó. Suy cho cùng, viên kim cương hồng đó trông rất có giá trị ngay từ đầu.
Nhưng Norah không ngờ Nicole lại muốn lục soát phòng ký túc xá của mình. Cô lập tức hơi hoảng.
- Vậy thì, nói ra đi. Cô có ăn cắp viên kim cương hồng hay không? - Nicole không muốn đẩy Norah đến bờ vực thẳm và muốn cho cô ta cơ hội tự mình thừa nhận.
Khi Norah bị dồn vào chân tường, các anh trai cô không còn yêu cầu cô về nhà nữa, dường như họ tin vào những gì Nicole nói và nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.
Norah không thể chịu đựng thêm được nữa, cô chỉ biết khóc.
- Nicole, tôi biết cô không thích tôi, nhưng cô không thể vu khống tôi như thế này! Hồi đó, bố mẹ và các anh trai tôi đều cưng chiều tôi, mà họ chẳng cho tôi cái gì cả.
- Tôi không quan tâm đến viên kim cương hồng đó! Giờ thì bố mẹ và các anh trai tôi đều cưng chiều cô… Mọi thứ giờ là của cô rồi. Tôi đã không về nhà nữa rồi, cô còn muốn gì nữa? Đuổi tôi ra khỏi nhà chưa đủ sao? Cô chỉ thỏa mãn khi tôi ngồi tù sao? - Norah khóc lóc như thể Nicole mới là người bắt nạt mình.
Samuel và Spencer nhìn nhau không biết phải nói gì.
Samuel ngây thơ quá, không thể không tin cô em gái nhỏ mà mình đã sống cùng bao nhiêu năm.
- Nicole, chúng ta đừng nghi ngờ Norah. Snow và Raine đã nói dối trắng trợn. Biết đâu chính bọn họ đang cố gài bẫy em đấy!
