Vừa Xuyên Không Đã Bị Treo Trên Cây : Ta Trở Thành Tiểu Kiều Thê Nhà Thợ Săn - Chương 12: Coi Như Đoạn Tuyệt Với Quá Khứ ---
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:12
Làm bữa trưa còn sớm, hai người quay về sân. Du Kiều bảo Cố Phong cùng nàng khiêng cái bàn trong phòng nàng ra sân, lấy bộ quần áo hôm qua chưa làm xong ra tiếp tục làm.
“Cố đại ca, chàng thử xem, y phục có vừa người không, chỉ còn thiếu khuy chưa khâu lên. Y phục là do Quế Hoa tẩu tử may, tay nghề thêu thùa may vá của ta hôm qua mới học nên không tốt, khuy cũng là do Quế Hoa tẩu tử thắt đó.” Du Kiều xách bộ y phục vừa may xong hôm qua cho Cố Phong xem.
Cố Phong ngây người, “Sao lại làm cho ta rồi, vải vóc đều mua cho nàng mà, ta đường đường là một nam nhân mặc loại vải tốt như vậy làm gì chứ.”
“Nhanh lên, mặc thử xem. Màu này chàng mặc nhất định sẽ đẹp thôi, hôm qua chẳng phải lại mua nhiều vải như vậy sao? Quần áo của hai chúng ta đủ làm không ít rồi.”
Cố Phong cởi áo ngoài ra mặc áo mới vào, trong lòng ấm áp không tả xiết.
Du Kiều đi quanh hắn một vòng, “Ta thấy không tệ, chàng có thích không?”
“Thích, đa tạ Giao Giao.” Cố Phong thay lại y phục, “Giao Giao nàng tự làm thêm đi, ta có quần áo rồi.”
Du Kiều lấy khuy ra, khuy mà Quế Hoa tẩu tử thắt rất đẹp, “Cố đại ca, quần dài phải đợi lát nữa ta mới may cho chàng được. Ta may quần áo của ta trước, đợi khi may thuần thục hơn rồi sẽ may cho chàng, như vậy mũi kim sẽ đẹp hơn. Đợi ta làm quen rồi sẽ làm cho chàng hai bộ trung y nữa.”
Du Kiều muốn làm y phục cho hắn, Cố Phong vui sướng không tả xiết. Ở thời đại này, nữ nhân may y phục cho nam nhân hoặc là người nhà của mình, hoặc là nam nhân chưa thành thân của mình. Cố Phong nghĩ Du Kiều có phải cũng coi mình là nam nhân của nàng rồi không, vậy bản thân mình là một nam nhân có nên tỏ tình trước không?
Du Kiều khâu xong hết khuy rồi mà Cố Phong vẫn đứng một bên ngẩn người, liền tiện miệng hỏi, “Cố đại ca, chàng sao vậy?”
Cố Phong đang ngẩn người nghe tiếng gọi, miệng nói nhanh hơn não, “Giao Giao, ta rất thích nàng, nàng có bằng lòng làm thê tử của ta không?”
Vừa nói xong, Cố Phong tự mình sững sờ, sau đó mặt hắn đỏ bừng, sợ Du Kiều giận nên lại lắp bắp nói: “Không, không muốn cũng không sao, ta, ta sẽ không ép buộc nàng đâu. Ta đi hái ngô đây!”
Du Kiều quả thật chưa từng thấy một nam nhân cao lớn lại đỏ mặt đến vậy, nàng khúc khích cười, gọi hắn lại: “Cố đại ca, chàng không muốn nghe câu trả lời của ta sao?”
Cố Phong quay người nhìn về phía nàng, trong mắt vừa mừng rỡ lại vừa thấp thỏm.
Du Kiều cười, dịu giọng nói: “Cố đại ca, ta vô duyên vô cớ đến thế giới này, ở đây không có thân phận hộ tịch, cũng không biết liệu có ngày nào đó lại vô duyên vô cớ trở về không. Như vậy chàng còn muốn sao?”
Cố Phong không chút do dự: “Muốn, ta muốn nàng! Kiều Kiều, chỉ cần nàng đồng ý, ta sẽ cưới nàng làm tức phụ của ta, ta sẽ đối xử tốt với nàng. Nếu, nếu, có ngày nào nàng có thể trở về, liệu có thể mang theo ta không?”
Du Kiều nghiêm túc gật đầu: “Được!” Ở thế giới này, một nữ tử độc thân không có hộ tịch rất khó sống một mình, nếu nhất định phải gả cho một nam nhân thì người trước mắt này không nghi ngờ gì là lựa chọn tốt nhất. Nàng cũng không hề phản cảm với hắn!
Cố Phong nghe thấy chữ “được” liền nhất thời luống cuống tay chân, dường như chữ “được” ấy cứ văng vẳng bên tai hắn. Hắn ngây ngốc đứng tại chỗ, mặt mày ngây ngô cười. Mãi lâu sau mới phản ứng lại, kích động nói: “Kiều Kiều, nàng đồng ý ta rồi, thật sự đồng ý ta rồi! Ta, ta vui mừng quá! Ta đi hái ngô đây.”
“Vậy sau này ta gọi tên chàng nhé!” Du Kiều bật cười, quả đúng là một kẻ khờ khạo.
Cố Phong cắm đầu vào nương ngô, không như lần trước chỉ hái mười mấy trái. Du Kiều thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên, không lâu sau Cố Phong đã xách một chiếc gùi trở về.
“Sao lại hái nhiều thế này?” Du Kiều khó hiểu hỏi, chẳng lẽ hắn bị kích động rồi sao.
“Những thứ này đều là ngô già.” Cố Phong vừa nói vừa vào gian chứa đồ lấy ra một cuộn mành tre làm bằng tre nhỏ, trải ra khoảng sân trống. “Số ngô già này phơi khô, đợi khô hẳn thì tuốt hạt ngô xuống, sau này nghiền thành bột ngô.”
Thì ra là vậy, Du Kiều thấy hắn đổ hết bắp ngô lên tấm mành tre trải ra, cũng không bóc lớp lá ngô bên ngoài. Nàng đặt việc đang làm xuống rồi đi tới.
“Để ta bóc lá ngô cho!”
Cố Phong không hiểu “lá ngô” là gì, thấy Du Kiều bóc lớp vỏ ngoài bọc lấy bắp ngô mới hiểu ra. “Kiều Kiều, cái này cứ để đó ta lát nữa cùng bóc, ta đi hái thêm mấy gùi nữa, nàng đừng ngồi xổm, kẻo mỏi chân.”
Cũng phải, ngồi xổm lâu sẽ mỏi chân, Du Kiều liền mang chiếc ghế đẩu thấp mà Cố Phong hay ngồi khi vót tên tre đến bên tấm mành tre, ngồi xuống bóc lá ngô.
“Vậy nàng bóc một lát thôi, mệt thì nghỉ ngơi. À, còn những bắp ngô non thế này, nàng nhặt riêng ra một bên để ta luộc ăn, lá ngô non thì giữ lại, lúc luộc rồi bóc.” Cố Phong thấy nàng kiên trì cũng chiều theo nàng, dặn dò xong lại tiếp tục đi hái.
Cố Phong động tác rất nhanh, khi hắn xách gùi trở về thì Du Kiều mới bóc được một phần tư. Đến trưa, khoảng nửa mẫu đất trồng ngô đã được hái xong xuôi, chỉ còn lại những thân cây đứng trơ trụi.
Buổi chiều có Cố Phong cùng bóc lá ngô nên tốc độ nhanh hơn nhiều. Du Kiều theo bản năng muốn xem mấy giờ rồi, chợt nhớ ra điện thoại đã tắt nguồn, đặt trong túi xách và còn giấu dưới tấm đá. Nàng chống cằm suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
“Cố Phong, chàng giúp ta lấy cái túi ra, ta muốn xử lý đồ bên trong một chút.”
Cố Phong cũng không hỏi nàng muốn xử lý thế nào, tức phụ nói gì thì làm nấy, cứ thế mà làm thôi.
Đèn pin năng lượng mặt trời và sạc dự phòng năng lượng mặt trời chỉ cần không hỏng thì có thể dùng mãi, Du Kiều định giữ lại dùng. Điện thoại cũng phải giữ lại, lát nữa nàng sẽ may túi cho mấy bộ trung y để có thể đựng điện thoại. Cái bật lửa nhỏ thế này thì nhét vào túi tay áo, đợi dùng hết khí thì xử lý sau. Giấy rút bỏ bao bì vẫn có thể dùng, ngành làm giấy ở thời đại này đã rất phát triển, nhà bách tính bình thường cũng đều dùng giấy chùi, mặc dù giấy chùi ở đây rất thô ráp. Nội y và áo phông dài tay dù sao cũng mặc bên trong, người khác không nhìn thấy, vậy thì cứ mặc đến khi rách rồi xử lý. Những thứ còn lại thật ra cũng không nhiều nhặn gì, một cái áo khoác, một chiếc quần jean, ô, chai nước khoáng, khăn rửa mặt dùng một lần và một chiếc lược nhựa nhỏ đều nhét lại vào túi.
“Cố Phong, đốt hết những thứ này cùng với cả cái túi luôn nhé?”
Cố Phong cầm cái túi lên, lòng không nỡ, đây là số ít đồ còn lại của Kiều Kiều từ thế giới của nàng.
“Thật sự muốn đốt hết sao?”
Du Kiều đã quyết định sống tốt ở đây thì không do dự nữa. “Đốt đi thôi, giữ lại lỡ gây ra họa thì không đáng. Những thứ quan trọng, hữu ích thì vẫn giữ, những thứ này có hay không cũng được thì đốt hết đi.” Đây coi như là từ biệt quá khứ, nàng muốn bắt đầu một cuộc sống mới.
Thời gian trên điện thoại cũng gần giống với ở đây, điều này đã được xác nhận từ ngày đầu tiên nàng xuyên qua. Du Kiều để kéo dài tuổi thọ điện thoại nên đã xóa bớt một số ứng dụng không dùng đến, chỉ dùng nó như một chiếc đồng hồ để xem giờ. Cái kiểu ngẩng đầu nhìn sắc trời để xác định giờ giấc thì Du Kiều thật sự học không nổi.
Đèn pin và sạc dự phòng thì Du Kiều định dùng hằng ngày, vậy thì không thể giấu dưới tấm đá được, nhưng nàng lại không yên tâm đặt tùy tiện, dù sao cũng không phải đồ của thời đại này, để người khác thấy sẽ khó giải thích.
Cố Phong dường như biết suy nghĩ của nàng, kéo nàng về phòng, chỉ vào bức tường trong phòng nói: “Ta sẽ khoét một cái hốc ở đây cho nàng để hai thứ này, bên ngoài còn dùng gạch che lại, nàng lấy cũng tiện, lại không sợ người khác nhìn thấy.”
Du Kiều mắt sáng lên: “Đây đúng là một cách hay, vậy thì làm phiền chàng rồi.”
Nhìn điện thoại thấy hơn ba giờ, Du Kiều lại ngồi về bàn may quần áo. Hôm nay bận làm ngô nên cũng chưa may được bao nhiêu. Thấy Cố Phong cũng ngồi xuống cạnh bàn, Du Kiều nghĩ, đã quyết định cùng hắn sống qua ngày thì điều kiện chỗ ở cũng nên cải thiện một chút.
“Cố Phong, bên cạnh nhà chúng ta còn chỗ rộng thế này, liệu có thể xây thêm hai gian phòng nữa không?”
Cố Phong nhìn về phía bên cạnh ngôi nhà: “Được, nàng muốn xây thế nào cũng được.”
“Chúng ta cứ tắm trong bếp mãi cũng bất tiện, như vậy một người tắm thì người kia muốn dùng bếp cũng không được. Ta muốn sửa lại phòng của ta một chút, mở một cánh cửa giữa phòng ta và bếp, ngăn ra nửa gian nhỏ phía sau để làm phòng tắm. Như vậy mang nước nóng vào phòng tắm cũng tiện, không gian nhỏ thì mùa đông tắm cũng ấm áp hơn.” Du Kiều đại khái hình dung trong đầu.
Cố Phong nghe xong thấy cũng được, chỉ cần Kiều Kiều thấy tốt thì hắn không ý kiến gì. “Ừm, nàng cứ nghĩ kỹ xem sửa thế nào. Xây thêm hai gian phòng bên cạnh thì phải đợi một thời gian nữa, bây giờ đúng là lúc trồng lúa mì đông. Có lẽ khoảng mười ngày nữa, ta sẽ đi mời người trong làng đến xây.”
“Cũng không vội, ta cũng chỉ là một ý nghĩ thôi. Ngô của chúng ta thu hoạch xong có phải cũng phải trồng lúa mì không?” Du Kiều đối với việc trồng trọt các loại cây nông nghiệp này cũng không hiểu, duy nhất loại rau xanh từng trồng là trồng trong chậu hoa ở ban công.
Cố Phong gật đầu: “Đúng vậy, ngày mai ta đi xem bẫy thú, ngày kia nhổ thân ngô dọn dẹp đất đai, sau đó là có thể trồng lúa mì rồi.”
Lẽ ra hôm nay hắn có thể nhổ trước một phần thân ngô, nhưng Kiều Kiều vừa đồng ý làm tức phụ của hắn, hắn muốn ở bên nàng.
Đến khi mặt trời xuống núi, Du Kiều cuối cùng cũng may xong bộ quần áo hôm qua chưa hoàn thiện, chỉ còn thiếu vài cái khuy là có thể mặc. Nàng cởi ngoại sam, hớn hở mặc thử tác phẩm đầu tay của mình, tự thấy cũng ổn, liền xoay một vòng trước mặt Cố Phong hỏi: “A Phong, chàng thấy ta may được không? Đây là lần đầu tiên ta may quần áo đấy!”
Cố Phong bị cái xưng hô “A Phong” làm cho giật mình, rồi niềm vui dâng trào trong lòng hắn đều hiện rõ trên khuôn mặt. “Đẹp lắm, làm tốt lắm! Kiều Kiều, nàng vừa gọi ta là gì?”
Du Kiều thay lại ngoại sam nói: “Gọi chàng là A Phong ấy mà, gọi cả họ lẫn tên thì có vẻ xa cách phải không? Nếu chàng không thích thì ta vẫn gọi tên đầy đủ của chàng vậy.”
Cố Phong kích động ôm nàng vào lòng: “Thích, Kiều Kiều, khi nào chúng ta thành thân? Ta muốn nhanh hơn một chút, ta muốn Kiều Kiều sớm làm tức phụ của ta.”
Du Kiều để mặc hắn ôm một lát mới vỗ vỗ lưng hắn: “A Phong, chúng ta phải ở bên nhau một thời gian mới biết hai người có hợp nhau hay không. Nếu đến cuối năm ý định của chúng ta không thay đổi, vậy thì hai ta sẽ thành thân.”
Giọng Cố Phong nghẹn lại: “Được, ta đợi nàng.”