Vừa Xuyên Không Đã Bị Treo Trên Cây : Ta Trở Thành Tiểu Kiều Thê Nhà Thợ Săn - Chương 2
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:11
Thật Sự Xuyên Không Rồi
Cố Phong bỏ da thỏ vào gùi, đi đến trước mặt Du Kiều ngồi xổm xuống hỏi: “Du cô nương, ta đưa nàng xuống núi nhé! Nàng muốn đi đâu, ta xem đi từ thôn nào sẽ tiện hơn.”
“Cố đại ca, như vậy sẽ quá phiền cho huynh rồi. Gia đình huynh nhất định cũng đang chờ huynh về.”
Cố Phong cười, “Ta chỉ có một mình, mùa đông năm kia nương ta không qua khỏi mà mất rồi, giờ chỉ còn mình ta.”
Du Kiều khá ngạc nhiên, nhìn y có vẻ ngoài ba mươi rồi, “Vậy vợ huynh đâu?”
Cố Phong có chút buồn bã, “Khi còn trẻ nhà nghèo không lấy được vợ, giờ lớn tuổi rồi thì cứ sống một mình ngày nào hay ngày đó thôi!”
Chạm phải nỗi đau của người ta, Du Kiều có chút ngượng ngùng, “Cố đại ca trông cũng không lớn lắm, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Cố Phong xoa xoa sau gáy, cười hì hì, “Hai mươi tám tuổi rồi mà còn không lớn sao, trẻ con ở thôn dưới bằng tuổi này đều đã hơn mười tuổi cả rồi.”
“Thế thì vẫn còn tốt chán!” Du Kiều ngẩng đầu lại nhìn quanh, “Cố đại ca, đây là thuộc quốc gia nào vậy?”
“Đây là Đại Lương Quốc, Du cô nương không phải người Đại Lương Quốc chúng ta sao?”
Du Kiều lúc này hoàn toàn xác định rồi, mình đây là thật sự xuyên không rồi! Các nữ chính trong tiểu thuyết vừa xuyên không đã là công chúa, tiểu thư, vương phi, lại còn có không gian, dị năng, y thuật các thứ, mình đây vừa xuyên đã xuyên đến rừng núi thâm sâu, lại chẳng có cái kim thủ chỉ nào, cũng chẳng biết làm gì, tiêu rồi!
Trong đầu nàng nhanh chóng tìm kiếm Đại Lương Quốc, trong cổ đại có Đại Lương Quốc sao? Chết tiệt, lịch sử không học tốt, đúng là 'sách đến lúc dùng mới hận mình học ít'.
Du Kiều chỉ có thể đánh cược một phen, cược nam nhân trước mặt này là người tốt. Những thứ khác biệt so với thế giới này trên người nàng thì y cũng đã thấy rồi, cuộc đời này lạ nước lạ cái, trước tiên cứ ôm lấy một cái đùi đã, thành thật thân phận, y tin hay không thì tùy, nàng sắp xếp lại lời lẽ, nói: “Cố đại ca, ta nghĩ ta có lẽ là từ thế giới nghìn năm sau xuyên đến đây.”
Cố Phong thấy buồn cười, “Cô nương nếu không tiện nói thì đừng nói, một mình ở ngoài nên cẩn trọng một chút.”
Du Kiều biết lời này nói ra sẽ không ai tin, nàng cười khổ một tiếng, mở ba lô đổ hết đồ bên trong ra.
Một cái đèn pin năng lượng mặt trời, bốn gói bánh mì nhỏ, một cái bật lửa, một chai nước, một cái ô, một cục sạc dự phòng năng lượng mặt trời, một gói giấy rút, năm miếng khăn lau mặt dùng một lần, một cái lược nhựa nhỏ, một cái điện thoại di động. Mặc dù đồ vật không nhiều, nhưng cũng đủ để chứng minh đây không phải là vật của thời đại này.
Du Kiều từng món từng món lấy ra cho y xem, lại mở điện thoại lên giới thiệu cho y các cách dùng của điện thoại. Trên điện thoại còn có mấy đoạn video ngắn tự nàng quay, một đoạn cảnh quảng trường mua sắm ban ngày người người tấp nập, một đoạn cảnh trong phòng khách sạn ban đêm, một đoạn cảnh bạn thân leo núi trên đường lên núi sáng nay.
“Đây chính là thế giới mà ta đang sống, ta là sau khi rơi xuống vách đá thì trực tiếp rơi đến đây. Chỗ chúng ta gọi cái này là xuyên không, làm sao lại xuyên không tới đây thì ta cũng không biết.”
Cố Phong tiêu hóa một chút tất cả những gì Du Kiều nói, qua một lúc lâu mới hỏi: “Vậy nàng phải làm sao để trở về?”
Du Kiều có chút buồn bã, “Không biết, có lẽ vĩnh viễn không thể trở về nữa rồi.”
“Không về được sao? Vậy người nhà nàng hẳn sẽ rất đau lòng.”
“Phải rồi! May mà ta còn có một đệ đệ, phụ mẫu cũng không đến nỗi già mà không nơi nương tựa.” Du Kiều nghĩ đến người nhà cũng khá buồn bã.
“Con cái nàng hẳn còn nhỏ nhỉ?”
Du Kiều nghe hỏi vậy thì bật cười, “Ta mới hai mươi tư tuổi, vừa đi làm được hai năm, còn chưa kết hôn nữa là! Ở chỗ chúng ta, đến hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi kết hôn thì nhiều vô kể.”
Du Kiều lại kể cho y nghe về tình hình hôn nhân và sinh nở trong xã hội hiện đại, khiến Cố Phong nghe mà ngây người ra.
Cố Phong im lặng hồi lâu mới lại lên tiếng: “Nếu nàng tạm thời chưa về được, mà bộ đồ này ra ngoài cũng không tiện, nếu Du cô nương tin tưởng ta, hôm nay cứ đến nhà ta tạm trú một đêm, ngày mai ta sẽ ra trấn mua cho nàng hai bộ quần áo ở đây, sau đó hãy tính tiếp.”
Du Kiều trong lòng mừng rỡ, ít nhất cũng có một nơi để đặt chân, “Cố đại ca, như vậy có quá làm phiền huynh không.”
“Nhà ta cách thôn dưới chân núi còn nửa canh giờ đường, xung quanh không có ai ở, sẽ không ảnh hưởng đến thanh danh của nàng. Những thứ trên người nàng tốt nhất đừng lấy ra trước mặt người khác, kẻo rước họa vào thân.”
“Ừm, ta biết rồi, vậy đa tạ Cố đại ca.” Du Kiều hiện tại không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cầu trời đất chiếu cố mình một chút, đừng để nàng tin nhầm người.
Cố Phong cũng không săn b.ắ.n nữa, đưa Du Kiều quay về. Đi mất một tiếng rưỡi mới đến được nhà Cố Phong.
Nhà Cố Phong được xây dựng trong một hõm núi trên sườn đồi, rộng khoảng hơn một mẫu đất, một mặt là vách núi, ba mặt còn lại được rào bằng hàng rào tre. Ra khỏi cổng rào rẽ trái là đường xuống núi, rẽ phải là một ao nhỏ, được một con suối nhỏ chảy từ trên xuống dưới xuyên qua. Gần vách núi có tổng cộng bốn căn nhà một tầng, đều là nhà gạch xanh. Căn đầu tiên ở phía đông nhất là phòng ngủ của Cố Phong, căn thứ hai vốn là nơi nương của Cố Phong ở, bây giờ treo rất nhiều da thú. Căn thứ ba là phòng bếp, trong sân trước cửa bếp có một bệ đá, bên cạnh bệ đá đặt hai cái chum nước. Căn cuối cùng ở phía tây nhất là kho chứa đồ, phía sau hông nhà là một căn nhà xí. Giữa nhà và vách núi có khoảng cách chừng ba mét, trên vách núi cách mặt đất nửa mét lại có một cái hang núi không nhỏ, bên trong chất đầy củi khô. Dưới đáy vách núi còn đào một con mương nhỏ thông ra con suối bên ngoài, có lẽ là để nước chảy từ vách núi xuống khi trời mưa có thể thoát ra ngoài. Phía trước nhà còn để một khoảng đất trống rất rộng, dài chừng bảy tám mét, còn lại là một mảnh rau nhỏ và một cánh đồng ngô lớn.
Cố Phong đặt cái gùi xuống, cất hết số da thú treo ở căn thứ hai vào căn thứ tư, rồi cầm một miếng giẻ lau và một chậu nước đến nói: “Du cô nương ở căn này đi, ta lau qua một chút.”
Du Kiều vội vàng nhận lấy giẻ lau, “Cố đại ca để ta lau cho, đa tạ huynh đã thu lưu ta.”
Cố Phong đặt chậu nước xuống, “Không cần cảm ơn, vậy nàng lau đi, bây giờ trời còn nắng, ta đem chăn chiếu ra phơi một chút.”
Trong phòng, đồ đạc rất đơn giản, trong cùng đặt một chiếc giường, cuối giường có một cái tiểu nghi. Ngoài cùng gần cửa sổ đặt một cái bàn vuông nhỏ, giữa phòng dựa tường có một tủ gỗ, trên tủ gỗ đặt hai cái rương gỗ đựng quần áo. Chờ Du Kiều lau dọn phòng sạch sẽ xong, Cố Phong đã xử lý xong số săn được buổi sáng, một con gà rừng không quá lớn, một con thỏ cũng nhỏ hơn nhiều so với con đã ăn vào buổi trưa.
Mặt trời còn chưa lặn, Cố Phong bảo Du Kiều nghỉ ngơi, còn mình thì đi ra đồng ngô. Du Kiều ngồi trên ghế đẩu trước cửa nhìn Cố Phong thoăn thoắt giữa đồng ngô, gió núi mùa thu thổi vào người rất dễ chịu, Du Kiều nghĩ không biết mình nên sống sót thế nào ở thế giới khác lạ này.
Cố Phong xách cái gùi đi về, trong gùi có bảy tám bắp ngô non, “Mấy bắp ngô này còn khá non, tối nay ta luộc cho nàng mấy bắp, bây giờ ngô đa phần đều đã già rồi.”
Du Kiều cười, “Được thôi, ta cũng thích ăn ngô. Cố đại ca, sống ở đây có cần hộ tịch không?”
Cố Phong nhìn thấy còn sớm mới đến giờ làm bữa tối, bèn kéo một cái ghế đẩu thấp ngồi xuống bên cạnh Du Kiều nói, “Không có hộ tịch thì không thể vào huyện thành, không thể mua đất mua nhà, ngay cả nhà tự xây cũng không thể làm khế ước nhà đất, lại còn làm thuê cho người khác cũng không ký được khế thư.”
Du Kiều gật đầu, không ngờ chế độ xã hội này cũng khá hoàn thiện, “Chỉ là kẻ vô thân phận, những việc cần hộ tịch đều không làm được. Vậy ta nếu muốn sống ở đây có thể làm hộ tịch được không?”
Cố Phong suy nghĩ một lát mới đáp, “Bây giờ rất khó, làm hộ tịch ở đây thường cần hộ tịch gốc, tương tự như việc chuyển hộ tịch từ nơi khác đến. Cần điền lý do nhập hộ, ví như tai ương, thành thân, mua đất, ta cũng không hiểu biết nhiều.”
Du Kiều có chút thất vọng, “Vậy ta một kẻ vô thân phận chẳng phải khó đi từng bước sao? Trời xanh sợ là không chơi c.h.ế.t ta thì không cam lòng!”
“Làm hộ tịch cũng không phải không có cách, nghe nói năm ngoái phía Bắc Vệ Châu đó xảy ra nạn lụt, có rất nhiều người chạy nạn. Nàng có thể nói mình là người chạy nạn từ Vệ Châu tới, hộ tịch bị mất. Nhưng cũng không dễ lừa gạt qua được, việc làm hộ tịch kiểm tra rất kỹ, phải biết rõ là người làng nào, ở đâu, trong nhà có những ai, người thân ở đâu, và cả giọng nói.” Cố Phong kể lại tất cả những gì chàng biết.
“Vậy nếu ta bị mất trí nhớ thì sao? Chẳng nhớ gì cả không phải cũng rất bình thường sao?”
“Ừm, ngày mai ta sẽ xuống núi tìm người hỏi thăm xem liệu có cách làm hộ tịch bằng cách này không.” Cố Phong cảm thấy lý do mất trí nhớ này khá hay.
Du Kiều nghĩ cũng chỉ có thể làm vậy trước đã, mới đến đây còn chưa hiểu gì về nơi này nên cũng không nghĩ ra được chủ ý hay.
Du Kiều, người không một xu dính túi, xem xét trên người mình có thứ gì có thể xuất hiện ở triều đại này. Một sợi dây chuyền bạch kim mặt đá pha lê, một chuỗi hạt trang trí bằng thủy tinh bảy màu, trên chiếc ba lô còn có một cái móc khóa nhỏ, một con cá nhỏ bằng nhựa.
Du Kiều nhìn chuỗi hạt thủy tinh này có lẽ có thể đổi được chút tiền, liền nghiêng đầu hỏi Cố Phong, “Cố đại ca, bên trấn này có hiệu cầm đồ không?”
“Trấn không có, huyện thành có hiệu cầm đồ. Du cô nương, đồ của nàng tốt nhất đừng lấy ra trước mặt người khác. Nàng có gì muốn mua sao? Ta xem tiền của ta có đủ không.”
Du Kiều tháo chuỗi hạt xuống đưa cho Cố Phong xem, “Chàng xem chuỗi hạt này có thể mang đi được không? Nếu được thì đem cầm nó đi, ta không một xu dính túi thì cũng phải nghĩ cách sống sót.”
Cố Phong cầm trên tay nhìn một lát rồi đưa lại cho Du Kiều, “Cái này mang đi thì được, chỉ là bảo vật tốt như vậy mà đem cầm thì quá đáng tiếc. Nàng cứ cất kỹ đã, nếu thật sự cần cầm thì đợi thêm vài ngày nữa. Vạn nhất tìm được cách trở về, thứ tốt này mà cầm ở đây thì không đáng chút nào.”
“Nếu hiệu cầm đồ có thể nhận thì cứ cầm đi, bất kể cầm được bao nhiêu tiền cũng tốt. Thứ này ở chỗ ta chỉ là món đồ nhỏ không đáng tiền, chỉ đáng giá một cân thịt heo.”
Trong lòng Cố Phong dâng lên sóng gió kinh hoàng, đó rốt cuộc là một nơi giàu có đến thế nào, mà bảo vật đẹp đẽ như vậy lại chỉ đáng giá một cân thịt heo.