Vừa Xuyên Không Đã Bị Treo Trên Cây : Ta Trở Thành Tiểu Kiều Thê Nhà Thợ Săn - Chương 3: Tạm Trú
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:11
Bữa tối, Cố Phong nấu ít bắp ngô luộc, cháo gạo lứt, lại xào một đĩa thịt thỏ, một đĩa cải trắng. Thịt thỏ được nấu rất đơn giản, chỉ cần chần nước sôi rồi phết chút muối đem hấp cách thủy. Hương vị lại ngon bất ngờ.
Trăng sáng sao thưa, gió mát hiu hiu, Du Kiều ngồi trong sân, lòng vạn mối tơ vò. Vách núi nàng rơi xuống rất cao, nếu không phải xuyên không đến đây, rất có thể nàng đã c.h.ế.t rồi. Vì trời đã cho mình một cơ hội sống, vậy thì hãy sống thật tốt. Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, Du Kiều tự an ủi một phen rồi vào nhà ngủ.
Cố Phong vẫn mặc y phục nằm trên giường, tai vẫn luôn lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nghe thấy tiếng Du Kiều về phòng mới yên tâm cởi áo đi ngủ.
Ánh sáng buổi sớm xuyên qua rèm trúc cửa sổ chiếu vào trong phòng, Du Kiều mở mắt ra có một thoáng ngây ngốc, lại nằm thêm một lúc mới tỉnh táo nhận ra mình không phải đang mơ, mà là thật sự xuyên không đến một thời cổ đại mà nàng không hề biết.
Nàng thở dài một tiếng, mặc quần áo rồi bước ra khỏi phòng. Cố Phong đang ngồi trong sân vót tên tre, thấy Du Kiều ra thì liền đặt đồ trong tay xuống.
“Du cô nương, đêm qua nàng ngủ có ngon không?” Chàng lại chỉ vào bệ đá và chum nước nhỏ trước cửa bếp, “Chỗ đó có chậu, khăn mặt là đồ mới, nàng cứ đi rửa mặt đi. Bữa sáng đang ủ ấm trong bếp, nàng tự vào ăn nhé. Bây giờ ta sẽ xuống núi đi trấn, ngoài quần áo giày dép ra nàng còn muốn gì nữa không?”
Du Kiều vội vàng nói, “Cố đại ca, chàng đợi ta một lát.” Nàng nhanh chóng chạy đi rửa mặt, mái tóc bù xù bẩn thỉu mà nói chuyện với người khác có vẻ không lịch sự lắm.
Rửa mặt xong, nàng lại chạy đến trước mặt Cố Phong, “Cố đại ca, từ đây đến huyện thành mất bao lâu?”
“Đi bộ nếu nhanh thì mất hai tiếng rưỡi, đi xe bò thì hai tiếng là đủ rồi.”
“Cố đại ca, có thể làm phiền chàng giúp ta chạy một chuyến đến huyện thành, đem chuỗi hạt này đi cầm cố, cầm c.h.ế.t luôn, cầm được bao nhiêu tiền cũng được. Ta với thân phận này lại chưa có hộ tịch thì không thể tự mình đi được.”
Du Kiều mong đợi nhìn Cố Phong, Cố Phong thấy nàng đeo thứ đẹp đẽ lại quý giá như vậy trên tay, đem cầm cố thật sự đáng tiếc, sau này có tiền cũng chưa chắc đã mua được món trang sức đẹp như thế.
“Du cô nương, nàng còn muốn gì nữa không? Ta vẫn còn mười mấy lượng bạc, nếu đủ dùng thì đừng cầm cố thứ đẹp đẽ này làm gì.”
Một cuộc gặp gỡ tình cờ mà có thể giúp đỡ đến mức này thật sự khiến Du Kiều cảm động, nhưng nàng luôn cần có tiền của mình mới yên tâm, nàng lắc đầu nói: “Cố đại ca, chàng có thể cưu mang ta đã khiến ta rất biết ơn rồi, nếu còn dùng tiền của chàng thì trong lòng ta càng bất an hơn. Ta đến đây cũng chỉ quen biết một mình chàng, ra khỏi ngọn núi này cũng không biết phải sống thế nào, liệu có thể cho ta ở lại nhà chàng thêm vài ngày không, ta sẽ giúp làm việc.”
Cố Phong cũng biết một cô gái như nàng ra ngoài cũng khó mà sinh tồn, dù sao chàng cũng chỉ có một mình, có thêm người cũng có chuyện để nói, liền sảng khoái đồng ý, “Được, chỉ cần nàng không chê nơi đây ta khắc nghiệt, muốn ở bao lâu cũng được.”
Du Kiều với vẻ mặt đầy biết ơn nói: “Đa tạ Cố đại ca. Vậy Cố đại ca khi nào đi huyện thành thì nói cho ta biết nhé, mấy món trang sức này của ta nếu đổi được tiền thì cứ đổi thành tiền, sống sót là quan trọng nhất.”
Cố Phong thấy nàng kiên quyết muốn cầm cố trang sức thì bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Nếu nàng nhất định muốn cầm thì hôm nay ta sẽ đi một chuyến vậy, chỉ là bữa trưa nàng có tự làm được không? Ta đi huyện thành trưa nay không kịp về. Thịt thỏ và gà rừng hôm qua săn được đều đã luộc chín treo trong giỏ bếp rồi, gạo và bột mì thì ở trong thùng gỗ.”
“Được, đa tạ Cố đại ca, vậy làm phiền chàng rồi.” Du Kiều vui vẻ tháo chuỗi hạt và dây chuyền đưa cho Cố Phong, “Cả dây chuyền cũng mang theo nhé, nếu hiệu cầm đồ không nhận chuỗi hạt hoặc nó không đáng giá thì cầm dây chuyền. Sợi dây chuyền này là bạch kim, mặt dây là thạch anh tím. Cũng không biết ở bên chàng có đáng giá không.”
Cố Phong nhận lấy đặt vào lòng bàn tay xem xét, “Sợi dây chuyền này ở chỗ nàng đổi được bao nhiêu thịt heo?”
Du Kiều nghe hỏi thì bật cười, nhanh chóng nhẩm tính trong lòng, “Nó quý hơn nhiều lắm, có thể mua hơn hai trăm cân thịt rồi.”
Cố Phong vừa nghe xong liền muốn trả lại sợi dây chuyền cho Du Kiều, “Vậy cái này chúng ta không cầm nữa, vạn nhất sau này nàng có thể trở về thì thứ này vẫn có thể mang về được.”
“Không sao đâu, nếu thật sự có thể trở về thì tiền lương một tháng của ta, tức là nguyệt ngân, có thể mua được hai sợi dây chuyền như thế này, chẳng có gì mà tiếc nuối cả. Cố đại ca đi nhanh đi, đi sớm về sớm.” Du Kiều xua tay nói.
Cố Phong kinh ngạc, cô gái này gia cảnh tốt đến vậy! Vậy nàng liệu có không quen với cuộc sống thanh khổ trong núi này không?
“Vậy được rồi. Du cô nương, giày của nàng cần cỡ bao nhiêu? Ta cũng chưa từng mua đồ của con gái, y phục nàng thích màu gì?”
Du Kiều bật cười, “Cố đại ca, chàng đợi ta một lát.”
Vừa nói nàng vừa chạy đến cạnh hàng rào bẻ một cọng cỏ, rồi lại chạy vào nhà dùng cọng cỏ đó ướm thử dưới lòng bàn chân, bẻ cọng cỏ thành chiều dài lòng bàn chân.
Bước ra khỏi nhà đưa cọng cỏ cho Cố Phong, “Cố đại ca, lòng bàn chân của ta dài như thế này, cứ theo chiều dài này mua lớn hơn một cỡ, nhỏ quá sợ cộm chân. Y phục thì mua màu đơn giản thôi, phụ nữ trong làng dưới núi mặc thế nào thì cứ mua y như vậy, nếu không ta mặc ra ngoài sẽ trông không hợp với mọi người. Đồ vật nếu hiệu cầm đồ nhận thì cứ cầm, nếu không ai muốn thì ta cũng sẽ tìm cách kiếm tiền trả lại chàng.”
Cố Phong đồng ý, “Được, vậy ta đi đây. Nàng một mình đừng đi lang thang trong núi lung tung, nếu có người lên núi thì nàng cứ trốn trong nhà đừng ra ngoài.”
“Được, chàng cứ yên tâm, làm phiền chàng rồi.”
Cố Phong xuống núi rất nhanh, đến huyện thành thì đã giữa trưa, chàng ăn chiếc bánh rau mang theo từ sáng rồi thẳng tiến đến hiệu cầm đồ.
Huyện thành chỉ có hai hiệu cầm đồ, hiệu Cố Phong tới nghe nói chủ nhà cũng có làm ăn ở Vân Châu thành, hiệu cầm đồ này cũng không lừa gạt người ta khi nhận đồ.
Chưởng quỹ hiệu cầm đồ nhìn thấy chuỗi hạt Cố Phong đưa ra liền sáng mắt, lập tức hỏi: “Vị huynh đệ này muốn cầm sống hay cầm chết?”
Cố Phong: “Cầm sống được bao nhiêu, cầm c.h.ế.t được bao nhiêu?”
Chưởng quỹ lại cầm trên tay xem xét kỹ lưỡng một lúc, “Lưu ly tinh xảo như thế này quả thật hiếm thấy. Thế này đi, cầm sống một trăm lượng, thời hạn ba tháng, lãi mỗi tháng mười lượng. Cầm c.h.ế.t ba trăm lượng.”
Cố Phong chưa từng thấy nhiều bạc đến ba trăm lượng như vậy, trong lòng kinh ngạc không thôi nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, “Cầm chết, nhưng ba trăm lượng thì quá ít.”
Chưởng quỹ cũng rất sảng khoái, “Ba trăm tám mươi lượng, đây là giá cao nhất ta có thể ra.”
Cố Phong gật đầu, “Được, chưởng quỹ đưa cho ta ba trăm năm mươi lượng ngân phiếu, còn ba mươi lượng thì đổi thành bạc lẻ cho ta.”
Chưởng quỹ đồng ý, cất chuỗi hạt cẩn thận rồi đưa ngân phiếu và bạc lẻ cho Cố Phong.
Du Kiều sau khi Cố Phong đi thì đến bếp ăn bữa sáng. Trong nồi lớn Cố Phong ủ ấm có bắp ngô luộc, cháo gạo lứt, và hai cái bánh rau.
Du Kiều uống hết cháo, bắp ngô và bánh rau nàng định để trưa ăn. Sau khi đi một vòng trong sân, nàng lại ra khỏi sân đi dạo quanh đó một chút.
Chiều Cố Phong về, tốc độ không chậm hơn lúc đi là bao, lúc đi thì tay không, lúc về trên người lại đầy ắp đồ đạc.
Chàng mua cho Du Kiều hai bộ áo ngoài, hai bộ nội y, hai đôi giày vải và tất, cùng với yếm và vải vệ sinh. Nghĩ đến những vật dụng cá nhân này, mặt Cố Phong liền nóng bừng. Chưởng quỹ tiệm y phục là nữ, thấy chàng hỏi mua nội y nữ liền giới thiệu yếm và vải vệ sinh. Cố Phong nghĩ những thứ này cũng là đồ dùng cần thiết của phụ nữ nên đỏ mặt mua lấy, còn bị nữ chưởng quỹ trêu ghẹo nói chàng là một nam nhân chu đáo tốt bụng.
Rời khỏi tiệm y phục, Cố Phong lại mua cho Du Kiều hai tấm vải bông mịn, nghĩ rằng hai bộ quần áo chắc chắn không đủ mặc, mua vải về Du Kiều có thể tự may hoặc nhờ phụ nữ trong làng may giúp.
Sợ Du Kiều ăn không quen gạo lứt, mì thô, chàng lại mua hai mươi cân gạo trắng, mười cân bột mì mịn. Lại đến tiệm tạp hóa mua một cân đường đỏ.
Khi Cố Phong về đến nhà thì mặt trời đã lặn, Du Kiều nhìn điện thoại thấy sáu giờ rưỡi, trong lòng âm thầm tính toán, sáng sớm đi lúc chưa đến bảy giờ, đi về huyện thành mất mười một tiếng rưỡi, cũng không quá xa, dù sao cũng là đi bộ bằng đôi chân.
Du Kiều đã nấu xong bữa tối và ủ ấm trong nồi. Cố Phong rửa tay rồi lấy hết đồ đã mua ra. Lại từ trong lòng lấy ra dây chuyền, ngân phiếu và bạc đưa cho Du Kiều.
“Chỉ cầm cố chuỗi hạt lưu ly đó, cầm được ba trăm tám mươi lượng, ba mươi lượng là bạc lẻ đổi cho nàng. Quần áo giày dép mua hai bộ, ta để nữ chưởng quỹ chọn. Còn mua cho nàng hai tấm vải bông mịn, nàng xem có thích không.”
Du Kiều đặt dây chuyền và bạc sang một bên bàn, trải quần áo lên giường xem xét một chút. Một bộ màu xám nhạt có hoa văn vụn màu hồng, một bộ màu xanh nhạt, trông khá đẹp. Hai bộ nội y màu trắng, vải sờ vào cũng rất mềm mại, chắc là vải bông mịn. Hai chiếc yếm một màu hồng nhạt một màu đỏ tươi, vừa mở ra bên trong còn bọc một đống đồ dùng bằng vải bông mịn màu xám. Du Kiều cầm lên xem thì hiểu ngay, đây chắc hẳn là vải vệ sinh.
Mặt Du Kiều đỏ bừng, trong lòng nghĩ nam nhân này quả thật rất chu đáo, nàng quay đầu định cảm ơn chàng, lại thấy mặt Cố Phong đỏ bừng đến tận gốc cổ, chàng quay người nhìn ra ngoài cửa một cách ngượng nghịu nói: “Cái này bên trong ta không chạm vào đâu, là nữ chưởng quỹ tiệm y phục gói sẵn. Nàng ấy nói đây là đồ con gái cần dùng, ta liền tự ý mua về.”
Du Kiều thấy chàng một nam nhân hai mươi tám tuổi mà vẫn vẻ mặt ngây thơ như vậy thì rất muốn cười, nàng cố nhịn cười nói: “Đa tạ Cố đại ca đã chu đáo như vậy, quả thật là vật phẩm thiết yếu.”
Cố Phong sờ sờ gáy, “Sợ nàng ăn không quen lương thực thô, ta còn mua ít gạo trắng bột mì mịn, ngày mai sẽ nấu cho nàng.”
Du Kiều khẽ cười, vừa nói vừa đi đến bàn xem bạc, “Chàng ăn gì ta ăn nấy, không có gì là không quen được cả, chàng có thể cưu mang ta đã khiến ta rất mãn nguyện rồi.”