Vừa Xuyên Không Đã Bị Treo Trên Cây : Ta Trở Thành Tiểu Kiều Thê Nhà Thợ Săn - Chương 59: Dạy Đan Áo Len (hai) ---
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:16
Cả bốn người đều nói mỗi người học một trong ba loại kia, còn lại một người sẽ đan loại gì thì xin Du Kiều định đoạt. Du Kiều nhìn sợi len thô nhất nói: "Hay là còn một người nữa sẽ đan áo khoác dài quá gối?" Du Kiều sai tỳ nữ đứng ngoài cửa lấy giấy bút, phác thảo một chiếc áo khoác. Vẽ ra toàn bộ chiếc áo thì không thể nào, vì Du Kiều không biết vẽ.
"Sợi len thô màu vàng gạo này đan thành áo khoác kiểu đó ắt hẳn rất đẹp, ta thấy sợi này có bốn cân, chắc chắn đủ dùng. Ta chưa từng đan áo khoác kiểu này, ước chừng ba cân hẳn là có thể đan xong. Đến lúc đó, trên chiếc áo khoác này cũng có thể thêm một chiếc cổ lông, ắt hẳn cũng rất đẹp. Chúng ta hãy cuộn sợi thành cuộn trước, sau đó ta sẽ dạy các ngươi cách đan."
Chọn xong màu sắc và độ dày của sợi len, năm người chia thành hai nhóm để cuộn sợi, Du Kiều bèn chẳng có việc gì làm, chỉ đành nhìn ngó.
Áo chui đầu Du Kiều chọn loại sợi mảnh màu trắng gạo, đan ra sẽ mềm mại hơn. Quần áo trẻ sơ sinh cũng chọn sợi mảnh, dùng màu hồng nhạt. Chiếc áo choàng của Du Kiều vẫn dùng sợi trung bình màu trắng gạo, vì chiếc áo khoác ngắn này mà dùng sợi quá thô sẽ trông nặng nề. Du Kiều thì tự chọn sợi mảnh màu đen, đan cho Cố Phong trước, của bản thân thì đan sau, dù sao thì thời gian đan vẫn còn nhiều.
Kim đan là do các nàng tự mang tới, cũng làm thành bốn bộ với bốn loại độ dày khác nhau. Sau khi cuộn sợi xong, Du Kiều dạy các nàng cách chọn kim phù hợp, rồi mới bắt đầu dạy cách lên mũi. Du Kiều cũng chỉ biết hai cách lên mũi, bảo các nàng đều dùng sợi trung bình để thử trước cách cầm kim và cảm giác khi lên mũi đan áo. Bốn tú nương đều rất khéo tay, ước chừng chỉ nửa canh giờ đã cơ bản nắm vững được kỹ thuật đan áo len.
Du Kiều nhìn bốn người học nhanh đến vậy mà cảm thán vô cùng, bản thân nàng ngày trước phải mất nửa ngày trời mới học được cách đan xiêu vẹo, mũi đan lúc lỏng lúc chặt. Bốn người này chỉ mất nửa ngày đã đan ra dáng ra hình rồi, hơn nữa mũi đan cũng đều tăm tắp, chỉ có điều tốc độ chậm hơn một chút mà thôi.
Mấy người vừa đan vừa trò chuyện, bốn người tuổi tác đều xấp xỉ nhau, Sơ Lộ lớn nhất năm nay mười tám tuổi, Sơ Tuyết nhỏ nhất mười sáu tuổi, hai người còn lại đều mười bảy tuổi. Sơ Vũ là người hoạt bát nhất, cũng nói nhiều nhất. Bốn người đều là tỳ nữ c.h.ế.t khế của nhà Trương Văn Tùng, Sơ Lộ đã thành thân, gả cho chấp sự quản sự trong viện của Trương Văn Tùng.
Từ lời kể của bốn người, Du Kiều đại khái hiểu được về các gia đình quyền quý thời đại này. Các gia đình thường có nhiều con trai, chỉ cần cha mẹ còn sống thì cũng không phân gia. Như nhà họ Trương có hai đích tử, ba thứ tử, một đích nữ, một thứ nữ, trong đó hai đích tử và một thứ tử đã thành thân. Mỗi viện đều có chấp sự quản sự, tiểu tư, tỳ nữ, gia đinh riêng, cuộc sống thường ngày của mỗi người đều riêng biệt. Con cái chưa thành thân thì trong viện chỉ có tiểu tư hoặc tỳ nữ, thường ngày thì dùng bữa trong viện riêng hoặc cùng mẫu thân. Đầu tháng, gia đình sẽ chi tiền lệ ngân cố định từ công quỹ cho mỗi viện, con cái tham gia quản lý sản nghiệp gia đình cũng sẽ có thêm nguyệt bổng.
Bốn người quả không hổ là người do Trương Văn Tùng chọn, vừa nói vừa cười trò chuyện rất nhiều, nhưng tuyệt nhiên không tiết lộ chút nào về thân phận của Trương Văn Tùng và tam gia. Du Kiều đương nhiên cũng sẽ không hỏi, biết quá nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt. Dù nàng đoán hai vị gia này thân phận rất cao quý, nhưng chỉ cần không nói toạc ra, hai vị gia này trong mắt Du Kiều vẫn chỉ là những thương nhân vô cùng giàu có.
Bốn người đều rất thông minh, thỉnh thoảng lại léo lái câu chuyện sang quá khứ của Du Kiều. Du Kiều cũng không phải kẻ ngốc, nàng hiểu rằng họ đang dò hỏi lai lịch của mình. Nàng bất động thanh sắc lái câu chuyện trở lại, còn kể cho họ nghe đủ thứ chuyện thú vị trong cuộc sống ở thôn núi.
Bốn cô nương từ bốn năm tuổi đã được mua vào nhà họ Trương, vẫn luôn sống ở kinh thành, nên nghe những gì Du Kiều kể đều rất thích thú.
Chỉ nửa ngày, tốc độ đan của cả bốn người đã ngang bằng với Du Kiều. Du Kiều thực sự quá khâm phục mấy cô nương này, đôi tay này sao mà khéo léo đến thế chứ!
Bữa trưa do Vu quản gia chuẩn bị rất chu đáo, đều là những món thanh đạm phù hợp cho phụ nữ mang thai. Du Kiều vốn không kiểu cách đến vậy, ăn cơm cũng không thong thả như những tiểu thư khuê các, nàng ăn uống rất ngon miệng.
Buổi chiều, bốn người vẫn chưa đan đến phần cần chia hay giảm mũi, Du Kiều cũng tạm thời không có gì để dạy. Sơ Vũ hỏi Du Kiều có muốn ngủ trưa một chút không, Du Kiều cười lắc đầu: "Ta không có thói quen ngủ trưa, không sao cả, ta cùng các ngươi đan áo len còn có thể trò chuyện."
Cả một buổi chiều năm người đan hăng say, đến tối đã đan được khá nhiều. Bốn người nhìn thành phẩm dở dang trong tay cũng đầy cảm giác thành tựu. Khi Cố Phong đến đón, Vu quản gia đã sai tỳ nữ vào báo. Bốn người giúp Du Kiều cùng mang sợi len ra sân ngoài.
Du Kiều lên xe ngựa liền kể cho Cố Phong nghe chuyện ở Trương phủ hôm nay: "Bốn người này đều học cực nhanh, ngày mai hẳn là vẫn chưa đan đến phần chia mũi. Ta đã nói với các nàng là ngày kia sẽ qua lại, ta đoán chỉ cần đến khoảng ba ngày là các nàng ấy có thể học rất tốt rồi."
Cố Phong hôm nay vào núi cũng có thu hoạch rất đáng mừng, trên đường y bảo Du Kiều đoán xem hôm nay y đã tìm thấy gì trong núi. Du Kiều đoán hết lượt những thứ tốt trước đây đã từng tìm thấy, nào là nhân sâm, linh chi, nhung hươu đều bị y phủ định. Vừa về đến nhà, Du Kiều đã kéo Cố Phong cho nàng xem thu hoạch hôm nay.
Cố Phong thấy nàng sốt ruột muốn xem cũng không câu kéo nữa, trải đồ ra bàn, Du Kiều thực sự kinh ngạc: "Đông trùng hạ thảo? Ở đây lại có đông trùng hạ thảo sao! Thứ này ở chỗ ta giá cực kỳ cao, ở đây có quý giá lắm không?"
"Ừm, thứ này giá còn đắt hơn nhân sâm. Chủ yếu là quá hiếm gặp, ta tìm cả ngày cũng chỉ tìm được mười hai củ. Những loại dược liệu tốt này chúng ta đều không bán, để dành sau này bồi bổ thân thể cho nàng." Cố Phong thu lại trùng thảo cẩn thận cất đi.
Du Kiều cũng cười đáp: "Được, vậy thì để dành." Nàng nghĩ Cố Phong ngày thường vất vả như vậy, mùa đông bồi bổ cho y cũng tốt.
Du Kiều lại tò mò hỏi: "Trùng thảo này có thể bán được giá bao nhiêu? Mấy năm trước chàng có hái được không?"
Cố Phong vừa xào rau vừa nói: "Mỗi năm ít nhiều đều có một chút, vào mùa này người vào núi tìm trùng thảo cũng nhiều. Ta đi sâu hơn người khác nên tìm được cũng nhiều hơn. Nhưng hôm nay may mắn tìm được nhiều như vậy, trước đây chưa từng có ngày nào tìm được nhiều thế. Năm ngoái loại tốt nhất được thu mua với giá một lạng bạc một củ, loại kém hơn cũng bán được năm trăm văn một củ, loại tệ nhất hai trăm văn một củ. Nhà chúng ta hiện giờ bạc đủ dùng rồi, những thứ tốt này cứ giữ lại không bán nữa."
"Trùng thảo này có theo mùa hay là quanh năm đều có thể hái?"
Cố Phong: "Cơ bản là trong tháng này thôi, năm nay khí hậu ấm hơn mọi năm, trùng thảo cũng mọc sớm hơn vài ngày. Mấy năm trước nếu trời lạnh thì phải đến giữa hoặc cuối tháng ba mới bắt đầu có, hôm nay mới mùng bảy tháng ba đã nhú lên rồi. Năm ngoái tổng cộng chỉ tìm được mười củ, năm nay một ngày đã mười hai củ rồi."
Du Kiều cảm thấy mình như đã bỏ lỡ mấy triệu bạc, nếu không phải mang thai nàng cũng có thể cùng đi tìm trùng thảo, đành phải đợi đến năm sau vậy.
Cố Phong biết nàng lại nóng lòng muốn làm, cười xoa đầu nàng: "Năm nay chắc chắn không thể dẫn nàng vào núi, nàng đừng nghĩ nữa, sau này nhất định sẽ có cơ hội. Ngày mai nàng không đi huyện thành ở nhà phải nghỉ ngơi cho tốt, ngày kia lại phải vất vả rồi. Ta ngày mai sẽ dậy sớm lên đường, có thể tối về hơi muộn một chút. Nàng đừng lo cho ta, ta rất quen thuộc với núi này, cũng sẽ không đi đến những nơi nguy hiểm. Khoảng mười ngày tới sẽ là thời điểm trùng thảo mọc rộ nhất, ta sẽ đi lại nhiều hơn trong núi, nói không chừng còn có thể tìm được nhiều như vậy nữa."
Du Kiều biết tính y nên cũng không khuyên y về sớm, chỉ dặn dò y phải cẩn thận: "Chàng phải nhớ ta đang đợi chàng về nhà, đừng để bản thân gặp nguy hiểm là được."
Sáng hôm sau, Cố Phong quả nhiên đã ra ngoài rất sớm, Du Kiều căn bản không biết y đã thức dậy từ khi nào, chắc lại là giờ Dần rồi!
Bữa trưa Du Kiều một mình cũng không muốn làm phức tạp, sáng sớm Cố Phong để lại một chiếc bánh hành dầu chưa ăn hết, Du Kiều chỉ chiên một con cá, hấp một bát trứng chưng, ăn tạm với bánh hành dầu là xong bữa.
Buổi chiều Du Kiều ra sân đi dạo một vòng, những hạt giống gieo ở vườn rau đều đã nhú mầm, lúa mì đông đã cao đến đầu gối rồi. Lần đầu tiên Du Kiều trồng lúa mì cũng không biết lớn lên sẽ như thế nào, nhìn màu xanh tươi tốt thấy rất dễ chịu.
Kiểm tra xong sân lại đi dạo quanh ruộng đất, cá trong ao cá vẫn còn rất nhiều. Nuôi dày đặc như vậy mà lại không c.h.ế.t một con nào, có lẽ là vì ao cá và suối nhỏ thông với nhau, hẳn là nước chảy rồi! Nếu có thêm củ ấu, củ sen gì đó để nuôi thì sẽ càng hoàn hảo hơn.
Du Kiều nghĩ chuyện này còn phải hỏi Cố Phong, xem ở đây rốt cuộc có những loại thực vật thủy sinh đó không.
Khoai lang ở ruộng cũng đã ra mầm, sau này khi dây khoai lang mọc nhiều hơn còn có thể ngắt lá khoai lang xào ăn. Ớt đều được trồng dưới gốc cây, cũng không chiếm thêm vị trí trong ruộng.
Bắp cải và củ cải được trồng gần ao cá, ở cuối có nửa mẫu đất sát đường được trồng một hàng ngô, còn phía gần suối bây giờ đều trồng rau xanh, hẹ và các loại khác. Đến khi trồng đậu nành thì rau cũng vừa kịp lớn, đến lúc đó thu hoạch hết Du Kiều định làm thành rau vạn niên thanh. Vạn niên thanh là loại rau được trụng qua nước sôi rồi phơi khô trong bóng râm, loại rau khô phơi trong bóng râm này vẫn có màu xanh biếc, khi ăn chỉ cần ngâm nước sôi rồi trộn ăn cũng ngon, nấu canh cũng rất tốt.
Du Kiều khoanh tay như một lão cán bộ đi thị sát một lượt, sau đó mãn nguyện trở về sân.