Vừa Xuyên Không Đã Bị Treo Trên Cây : Ta Trở Thành Tiểu Kiều Thê Nhà Thợ Săn - Chương 60: Dạy Đan Áo Len (ba) ---

Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:16

Trở lại sân, Du Kiều bê một chiếc ghế ra hành lang dài ngồi đan áo len. Đan bằng sợi cotton mảnh chậm hơn nhiều so với lần trước, thêm vào việc hôm nay lại đi dạo khá nhiều thời gian, đến khi mặt trời lặn tổng cộng cũng chỉ đan được một phần tư chiều dài.

Cố Phong đã nói sẽ về muộn, Du Kiều đã có chuẩn bị tâm lý nên cũng không sốt ruột lắm, mãi đến khi trời tối hẳn mới nghe thấy tiếng bước chân của Cố Phong.

Du Kiều đi ra sân thấy Cố Phong mang về một con gà rừng và một con hoẵng trưởng thành.

"Chàng không phải đi tìm trùng thảo sao? Sao còn đi kiểm tra bẫy?"

Cố Phong cười hì hì: "Đi mãi rồi gần đến chỗ đặt bẫy, tiện đường ghé xem một chút, không ngờ lại có một con hoẵng lớn thế này. Hôm nay thu hoạch cũng khá, tìm được năm củ trùng thảo. Lại còn lớn hơn trùng thảo hôm qua một chút, phẩm chất tốt hơn."

Du Kiều giúp y cẩn thận lấy trùng thảo ra khỏi giỏ sau lưng: "Nước nóng đã đun xong rồi, chàng mau đi tắm rửa rồi hãy ăn cơm."

"Được, nương tử đã ăn cơm chưa?" Cố Phong bị đẩy ra khỏi phòng chứa đồ thì hỏi một câu.

Khóe môi Du Kiều khẽ cong lên: "Chưa, chiều ta có ăn bánh đậu xanh rồi, tối đợi chàng về cùng ăn."

Sự chăm sóc tỉ mỉ của Cố Phong dành cho Du Kiều khiến nàng đặc biệt an lòng. Nàng cũng sẽ nhớ đến gia đình ở thời hiện đại vào những lúc đêm khuya vắng lặng, nhưng trong lòng đã vô cùng bình yên, cũng đã quen và yêu thích cuộc sống nơi đây.

Đến ngày hẹn với bốn tú nương, Cố Phong đưa Du Kiều đến Trương phủ từ sáng sớm. Du Kiều bảo y buổi chiều không cần đến đón mình, nàng sẽ nhờ Vu quản gia sai xe đưa nàng về nhà. Cố Phong ban ngày còn phải vào núi tìm trùng thảo, Du Kiều không muốn y phải đi lại vất vả.

Vu quản gia dĩ nhiên là sảng khoái đồng ý: "Cố công tử cứ yên tâm, lão nô nhất định sẽ đưa Cố phu nhân về nhà an toàn."

Cố Phong không tự mình đón thê tử vẫn không yên lòng, lại muốn nói gì đó thì Du Kiều trừng mắt: "Không được phản bác, ta đâu phải trẻ con, có thể tự chăm sóc tốt cho mình. Về nhà có xe ngựa của nhà họ Trương lẽ nào còn có thể bán ta đi được sao. Chàng cứ yên tâm vào núi, không cần bận tâm ta."

Cố Phong bất lực đáp lại, quay đầu nói với Vu quản gia: "Vậy thì làm phiền Vu quản gia rồi, buổi chiều ta sẽ không đến đón nữa."

Đợi Cố Phong đi rồi, Vu quản gia cười nói với Du Kiều: "Hai vị tình cảm thật tốt, Cố phu nhân có phúc thật."

Du Kiều phá lên cười, hoàn toàn không giống vẻ đoan trang của các tiểu thư khuê các: "Y chính là người quấn quýt." Giọng điệu còn mang theo chút kiêu hãnh.

Sau khi xem những gì bốn tú nương đã đan được hôm qua, Du Kiều xem hết một lượt rồi khen ngợi: "Các ngươi đều là cao thủ đó, hôm qua ta mới đan được có chút xíu thôi."

Năm người đan cả ngày, chiếc áo choàng trắng của Sơ Vũ là nhanh nhất, đã đan đến phần tay áo rồi. Khi Du Kiều dạy nàng cách chia mũi, ba người còn lại cũng chăm chú lắng nghe, bốn người cơ bản là nói một lần liền hiểu, điều này giúp Du Kiều đỡ lo hơn rất nhiều. Nghĩ đến lúc bản thân học thì so với bốn người này đúng là một trang sử đẫm máu, tháo ra đan lại, đan rồi lại tháo ra, còn bị mẫu thân mắng là ngốc.

Buổi tối, xe ngựa của nhà họ Trương đưa Du Kiều về nhà, Cố Phong vẫn chưa về. Du Kiều như thường lệ đun sẵn nước nóng, nấu cơm đợi y về, sự chờ đợi này cũng vô cùng ngọt ngào.

Cố Phong lại tối mịt mới về đến nhà: "Hôm nay chỉ tìm được bốn củ, phẩm chất cũng không tốt. Nhưng tìm được năm củ nấm tùng nhung, còn có ít mộc nhĩ vàng."

"Thế đã rất tốt rồi, ba ngày đã được hai mươi hai củ rồi." Du Kiều lấy tùng nhung và mộc nhĩ vàng ra cho vào giỏ tre: "Ngày mai chàng không cần đưa ta đi, xe ngựa của nhà họ Trương sẽ đến đón ta. Chắc Cố Phong ngày mai thêm một ngày là cũng tạm ổn rồi, nhưng ta nghĩ ngày kia sẽ đến xem thành phẩm của các nàng ấy một lần nữa, làm việc gì cũng phải có đầu có cuối."

Du Kiều đoán khá chuẩn, ngày hôm sau bốn người cơ bản đều đã đan xong phần cổ áo, Du Kiều lại dạy hai cách đan tay áo, đan từ trên xuống và đan từ dưới lên.

"Các ngươi tạm thời bỏ dở tay, ta sẽ nói cho các ngươi về cách đan những thứ khác. Ngày mai và ngày kia ta sẽ không qua nữa, các ngươi hẳn là không về sớm như vậy phải không? Ngày kia ta sẽ đến xem, có vấn đề gì đợi ta đến chúng ta lại cùng nhau bàn bạc."

Du Kiều lại kể cho các nàng nghe đủ loại cách đan khăn quàng cổ, găng tay, tất, mũ, có vài thứ thực ra Du Kiều cũng chưa từng đan, ví dụ như tất và mũ, nhưng chuyện suy một ra ba thì Du Kiều rất giỏi.

"Mũ có thể làm thành hai công dụng, miệng trên thắt lại thì là mũ, miệng trên không thắt thì là khăn quàng cổ. Khăn quàng cổ còn có thể làm thêm tua rua ở hai đầu, cũng rất đẹp. Găng tay ngoài việc chia năm ngón như vừa nói, còn có thể đan thành chỉ chia ngón cái và bốn ngón còn lại, hoặc có thể đan thành loại hở nửa ngón tay, như vậy đeo vào làm việc thuận tiện, ngón tay linh hoạt."

Sơ Vũ nghe xong ánh mắt tràn đầy sùng bái: "Cố phu nhân thật lợi hại, người hiểu biết thật nhiều!"

Du Kiều búng nhẹ vào trán nàng: "Đã bảo các ngươi gọi ta bằng tên hoặc gọi ta là Du tỷ đều được mà."

Du Kiều và bốn tú nương cũng rất hợp cạ, cũng thường đùa giỡn.

Hai ngày sau lại đến Trương phủ thì vẫn là Cố Phong đưa đi, Du Kiều đến Trương phủ vào buổi chiều, định xem thành phẩm của các nàng ấy rồi về nhà, Cố Phong cũng đợi ở Trương phủ.

Bốn người trải qua sáu ngày chiến đấu hết mình, mỗi người đều đã đan xong một bộ quần áo hoàn chỉnh. Lại mỗi người đan thêm hai món nhỏ, găng tay, tất, mũ, khăn quàng cổ, đều đan ra đúng như Du Kiều đã nói.

Bốn người này quả nhiên là khéo tay, Du Kiều tự thấy hổ thẹn không bằng: "Các ngươi đan thật đẹp. Còn có thể phối màu vào, còn có thể biến hóa từ hai kiểu đan ra những hoa văn khác nhau. Tuy nhiên, hoa văn ta thấy người khác đan rồi, bản thân thì chưa thử bao giờ, đợi các ngươi về rồi có thể từ từ thử."

Sơ Lộ để lại một ít sợi len chưa dùng hết cho mỗi người, phần còn lại đều đưa cho Du Kiều.

"Lúc đến chủ tử đã dặn dò, sợi len chưa dùng hết đều để lại cho Cố phu nhân. Trên đường về có bốn ngày, chúng nô tỳ muốn đan thêm vài món nhỏ, nên đã tự ý để lại một ít cho cả bốn người."

Du Kiều thấy các nàng không để lại nhiều: "Có đủ không, hay là các ngươi cứ mang hết về, trên đường cũng đỡ buồn chán. Các ngươi mang đến cho ta đã đủ nhiều rồi, ta còn thấy ngại nữa."

Sơ Lộ cười nói: "Đủ rồi, trên xe ngựa xóc nảy, cũng không thể đan nghiêm túc được. Chúng nô tỳ ngày mai sẽ về kinh rồi, Cố phu nhân có dịp đến kinh thành nhất định phải tìm chúng nô tỳ chơi đó. Chủ tử chúng nô tỳ cũng mong phu nhân và công tử có thể đến kinh thành, chủ tử cũng tiện làm tròn bổn phận chủ nhà."

Du Kiều xoa xoa bụng: "Nếu không phải trong này có một tiểu gia hỏa, ta cũng muốn cùng các ngươi đi kinh thành rồi. Bị các ngươi nói mà ta rất muốn đi dạo một chuyến, tiếc quá! Năm sau nếu không có việc gì ta nhất định sẽ đi kinh thành một chuyến, vợ chồng ta cũng chưa từng đi xa, mở mang kiến thức cũng tốt."

Mấy người chào tạm biệt sau đó Du Kiều cũng lên xe ngựa của nhà mình.

Xe ngựa của nhà họ Trương như một chiếc kiệu, bên trong xe dành cho người ngồi. Còn xe ngựa nhà mình thì Du Kiều ngồi bên cạnh Cố Phong, bên trong xe là để chở hàng.

"Chàng nói xem, sau này nếu chúng ta thực sự đi xa, còn phải mua một chiếc xe ngựa để chở người. Xe chở hàng của chúng ta quá lớn chắc không thể chạy nhanh bằng loại chở người." Du Kiều cảm thấy xe ngựa của nhà họ Trương tốc độ nhanh hơn xe của mình.

Cố Phong khẽ cười: "Đó là vì giống ngựa nhà chúng ta quá bình thường. Ngựa của nhà họ Trương tốt nên dĩ nhiên kéo cũng nhanh."

Du Kiều nghi hoặc: "Là vậy sao? Ta cứ tưởng là do khung xe chứ!"

Cố Phong lại cười một tiếng: "Khung xe cũng có liên quan, nhưng ngựa thì liên quan nhiều hơn. Nương tử, nàng rất muốn đi kinh thành sao?"

Du Kiều giải thích: "Ta chỉ khách sáo với các nàng ấy thôi, nhưng sau này khi thuận tiện thì cũng nên đi ra ngoài một chút. Đọc vạn cuốn sách không bằng đi vạn dặm đường, tầm mắt sẽ giới hạn tư duy của con người. Chỉ là có điều kiện đi thì cứ đi, chủ yếu ta vẫn thích cuộc sống hiện tại."

Dừng một chút Du Kiều lại tiếp lời: "Đợi khi con cái chúng ta lớn hơn một chút, cũng sẽ đưa chúng đi ra ngoài mở mang kiến thức. Nếu có điều kiện, chúng ta lên kế hoạch mỗi năm ra ngoài chơi vài ngày, chàng thấy có tốt không?"

Cố Phong cũng bị lời nói của nàng làm cho động lòng: "Tốt, nghe lời nương tử."

Sáng hôm sau, Du Kiều vừa bước ra khỏi phòng đã nghe thấy một trận tiếng chíp chíp: "Tiếng gì vậy? A Phong, A Phong!"

Du Kiều lần theo tiếng động, thấy ở gần vách núi Cố Phong đã dùng hàng rào tre vây một khoảnh đất, bên trong nhốt mười con gà con. Cũng may mà hàng rào tre được vây rất kín, gà con chỉ có thể thò chân ra ngoài.

Tìm một vòng không thấy người, Du Kiều tưởng y lại vào núi tìm trùng thảo rồi. Cháo uống được một nửa thì Cố Phong tìm đến: "Nương tử, có thấy gà con không? Ta sáng sớm đi chợ mua, trong ao cá còn nuôi sáu con vịt nữa."

Du Kiều đặt chiếc muỗng nhỏ xuống: "Chàng vừa nãy ở dưới ruộng sao?"

Cố Phong ngồi xuống bên bàn: "Ừm, mau ăn đi, ăn xong ta đưa nàng đi xem vịt con."

Du Kiều nhanh chóng ăn xong bữa sáng, kéo Cố Phong ra ruộng. Toàn bộ ao cá cũng đã được vây bằng hàng rào tre, bên trong hàng rào ở mép ao cá còn chừa lại một khoảnh đất nhỏ.

Cố Phong nói cho nàng nghe dự định của mình: "Khoảnh đất này ta sẽ dùng gạch xanh để xây một cái chuồng nhỏ, buổi tối vịt sẽ tự vào ngủ, như vậy không cần mỗi ngày phải lùa chúng về nhà. Chỉ cần vài ngày lại đến quét dọn chuồng vịt là được, cái này có thể dùng mãi. Hàng rào vây chặt một chút đỡ cho chúng chạy ra ngoài, vạn nhất không chạy về thì coi như nuôi phí. Chuồng gà kia cũng làm một cái ổ gà, chỉ cần mỗi ngày cho ăn là được."

Ý nghĩ này thật hay, Du Kiều nhìn lũ vịt con lông tơ mềm mại đang bơi lội rất vui vẻ trong nước.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.