Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con - Chương 385
Cập nhật lúc: 06/09/2025 23:45
"Oa! Con thỏ nhỏ!" Tiểu Bao Tử nhìn con thỏ trên cửa mà kinh ngạc reo lên.
Đoàn Đoàn vội lấy chìa khóa của mình mở cửa, kéo đệ đệ vào phòng: "Đệ nhìn xem! Phòng của ca ca có phải rất đẹp không?"
Đoàn Đoàn ôm búp bê lên giường: "Đệ xem, đây chính là búp bê thỏ nhỏ mà nãi nãi của ta đã làm! Còn có búp bê heo nhỏ!"
Sau đó lại hớn hở bước tới bàn đọc sách, chỉ vào những hình người đất sét trên giá sách, khoe khoang rằng: "Đệ xem cái này, có phải đặc biệt đáng yêu không? Đây là ta đó! Là tiểu thúc thúc của ta cố ý làm quà sinh thần tặng cho ta đó mà..."
Tiểu Bao Tử ngơ ngẩn nhìn ngắm mọi vật trước mắt, nói: "Đoàn Đoàn ca ca, phòng ngủ của ca ca thật là đẹp đẽ!"
Nói xong cậu bé nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé, giọng nói mềm mại: "Về nhà đệ cũng phải bảo nương và ngoại tổ mẫu giúp đệ làm cho bằng được!"
Đoàn Đoàn mỉm cười, kéo tay nhỏ của đệ đệ đến bên giường, trước tiên cởi giày, rồi sau đó nhảy vọt lên giường: "Tiểu Bao Tử, đệ mau lên đây! Giường của ca ca êm ái vô cùng!"
Chờ Tiểu Bao Tử trèo lên giường, Đoàn Đoàn lập tức nhét búp bê heo nhỏ cho đệ đệ: "Đệ có thể ôm chú heo nhỏ này mà ngủ đó!"
Tiểu Bao Tử lăn lóc trên giường, nghe vậy, liền vội ôm lấy chú heo nhỏ: "Hi hi hi... Được ạ!"
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì dọn dẹp xong xuôi hạ lầu, rồi mới lên xem xét hai tiểu tử.
Đoàn Đoàn nghe thấy có tiếng gõ cửa, cất giọng giòn tan nói: "Vào đi ạ!"
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì bước vào, nhìn thấy hai tiểu tử đã nằm gọn trong chăn, được đắp kín đến tận cằm, hài lòng gật đầu, lại cẩn thận dém chăn cho chúng, kiểm tra xem cửa sổ đã khép chưa, rồi mới chậm rãi bước đến bên giường ngồi xuống, dịu dàng nói: "Hai con mau ngủ đi, đợi khi các con đã chìm vào giấc ngủ, cha nương sẽ rời đi."
Đoàn Đoàn và Tiểu Bao Tử nghe xong, ngoan ngoãn dạ một tiếng, lập tức nhắm chặt mắt lại.
Chẳng bao lâu sau, tiếng thở đều đặn của hai tiểu tử đã khẽ vang lên, thỉnh thoảng còn chóp chép miệng nhỏ.
Tần Tĩnh Trì nhẹ giọng nói: "Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi."
Đợi Giang Oản Oản đến ngưỡng cửa phòng, Tần Tĩnh Trì mới tắt đi ánh nến, rồi từ tốn khép cửa phòng lại.
Ngày hôm sau, ánh dương rải vàng khắp sân, vừa ấm áp vừa dễ chịu, Tiểu Bất Điểm nằm phủ phục bên chiếc ghế bập bênh của Tần phụ thân, thỉnh thoảng lại ư ử vài tiếng.
Còn bên trong phủ, Đoàn Đoàn và Tiểu Bao Tử đã dùng bữa sáng xong xuôi, đang chuẩn bị khăn gói đến học đường.
Giang Oản Oản mau chóng gói ghém không ít thịt bò khô cho hai đứa: "Hai con mang đến học đường mà dùng nhé, nhớ chia cho Cẩu Đản, Nhị Oa cùng các bạn đồng môn khác, nghe rõ chưa?"
Đoàn Đoàn đứng đợi ngay ngắn, cho đến khi Giang Oản Oản bỏ số thịt bò khô đựng trong chiếc túi vải dầu mấy lớp vào cặp sách của huynh đệ, Đoàn Đoàn mới gật đầu: "Biết rồi ạ, nương."
Vừa nói xong, cậu bé đã kéo tay nhỏ của Tiểu Bao Tử tức tốc chạy ra sân.
Chẳng mấy chốc, hiệu sách của Tần Tĩnh Nghiễn đã có sách mới bày bán.
Lần này, vì tràn đầy tự tin, nên cuốn sách [Đoạn Kiều] này, Tần Tĩnh Nghiễn đã cho in ước chừng ba trăm bản, và toàn bộ số sách ấy đều được cậu bày lên bàn sách ở tầng nhất.
Từ sau khi [Phi Sa] nổi danh khắp chốn, Hiệu sách của họ lúc nào cũng tấp nập khách khứa ra vào, từ các thư sinh trong học viện cho đến những độc giả khác, ngày nào cũng ghé qua hiệu sách một chuyến.
Nhưng họ chẳng phải chỉ vì [Phi Sa] mà đến, Tầng nhị của hiệu sách còn cho phép họ thoải mái an tọa, trong quán còn có bánh ngọt thơm ngon và trà thượng hạng, đây cũng là những lý do quan trọng để thu hút khách.
Không những thế, thỉnh thoảng, trong quán còn xuất hiện cảnh tượng hai phu thê dẫn theo tiểu hài tử đến mua sách tranh.
Hôm nay, Trương Thần vừa bước vào hiệu sách đã thấy trên bàn dài đặt một chồng sách mới tinh khiến hắn ta nhất thời lộ vẻ vừa mừng vừa sợ.
Hắn ta vội bước đến bên bàn sách, khi ánh mắt chạm đến hai chữ 'Nghiễn Thanh' trên bìa sách, trong lòng hắn ta càng thêm hân hoan khôn xiết.
Chỉ thấy hắn ta lau tay vào vạt trường sam, rồi mới trịnh trọng cầm lấy cuốn sách đầu tiên trong chồng sách, lật vội đôi ba trang, gọi trà cùng bánh ngọt, rồi vén trường sam, nhanh chân bước lên tầng nhị.