Xuyên Làm Ác Nữ, Tôi Bị Các Thú Phu Nghe Thấy Tiếng Lòng - Chương 39.5 Tâm Sự Của Tống Y Duệ
Cập nhật lúc: 23/12/2025 19:02
Ngay khi vừa chào đời, tôi đã bị mẹ ruột của mình vứt bỏ. Vì tôi là một thú nhân rắn, còn là thú nhân rắn biến dị. Ba tôi là một thú nhân rắn mamba đen. Khi còn trẻ ông là người có dung mạo tuấn mỹ, vì thế dẫn đến việc có rất nhiều giống cái thích ông.
Mẹ tôi cũng là một người trong số đó nhưng sau khi kết thành bạn đời với ông thì liền thay đổi. Vì khi ấy bà ta đã biết ba tôi là thú nhân rắn và bà ta đã tỏ ra chán ghét ông. Nhưng không lâu sau đó thì bà ta mang thai, cái thai ấy chính là tôi.
Thú nhân rắn mang thai trong vòng năm tháng và sinh ra trứng rắn. Trong suốt khoảng thời gian ấy, ba tôi đã cố hết sức làm hài lòng bà ta. Nhưng rồi đến cuối cùng thì bà ta vẫn bỏ rơi người đàn ông khốn khổ ấy.
Ngày tôi được nở ra, bà ta vừa nhìn thấy tôi đã chán ghét đến cực độ. Vì tôi không những là rắn mà còn là rắn biến dị... Tôi là một con rắn mamba trắng mắt đỏ. Bà ta đã xách ngay bảy tấc của tôi lên và ném tôi ra ngoài. Không những vậy còn xoá bỏ ấn kí thú phu với ba tôi. Cứ thế ba tôi trở thành thú nhân bị bạn đời bỏ rơi và tôi trở thành đứa trẻ không có mẹ.
Ba tôi phải một mình nuôi tôi khôn lớn. Thú nhân rắn vốn m.á.u lạnh, không có chuyện một thú nhân giống đực lại tự mình nuôi con. Nhưng ba vì thương tôi mà đã cố gắng học hỏi mọi thứ để có thể nuôi tôi.
Ông nấu ăn rất tệ, những ngày đầu chúng tôi thường bị đói vì đồ ăn đã cháy khét. Gia đình hai cha con chúng tôi lúc đó rất nghèo, không đủ tiền để thuê một căn phòng để sống nữa chứ huống chi là uống dịch dinh dưỡng như bao người khác.
Tôi từ nhỏ đã biết bản thân mình biến dị, cũng biết thú nhân rắn không được hoan nghênh nên cũng rất ngoan, không làm phiền đến ba. Tôi thường bị mấy đứa nhỏ cùng xóm bắt nạt. Chúng ném đá vào tôi và chửi tôi là đồ rắn thú nhân m.á.u lạnh, đồ con hoang bị mẹ ruột ruồng bỏ. Nhưng tôi không khóc, cũng không phản kháng lại.
Vì tôi biết khóc cũng chỉ là một hành động thể hiện sự yếu đuối của bản thân. Đám trẻ đó sẽ không vì tôi khóc mà dừng lại. Phản kháng ư? Tôi lại càng không phản kháng. Vì dù tôi là thú nhân biến dị nhưng tôi vẫn là chủng tộc rắn mamba. Một nhát cắn của tôi có thể khiến thú nhân trưởng thành c.h.ế.t chứ đừng nói chi là đám trẻ choai choai lớn hơn tôi vài tuổi.
Chưa kể đến, nếu tôi phản kháng lại thì cuộc sống của tôi và ba sẽ trở nên khó khăn hơn nữa. Thú nhân rắn đã bị phân biệt đối xử rồi. Nếu vì hành động tự vệ của tôi mà cuộc sống của ba trở nên khốn khổ hơn nữa thì tôi thà chịu đựng còn hơn. Ít ra hai người vẫn còn sống tốt.
Sau khi lớn hơn một chút thì tôi đã được ba cho đi học. Ở trường rất vui nhưng có lẽ đó là đối với những đứa trẻ khác chứ không phải đối với tôi - một thú nhân rắn biến dị. Ngay ngày đầu nhập học, tôi đã bị những ánh mắt soi mói nhìn chằm chằm vào.
Ngoại hình của tôi khá nổi bật. Tôi có làn da trắng lạnh giống như một người bệnh ít khi ra nắng. Mái tóc cũng trắng như làn da khiến tôi càng trở nên lạnh lùng khó gần. Chỉ có đôi mắt đỏ như sự điểm xuyết duy nhất trên cả con người gần như là trắng ngần này. Bởi vì thế mà từ nhỏ đến lớn tôi đã bị soi mói không ít.
Càng bạn nữ thì rất thích tôi, vì ngoại hình của tôi giống cha, trông rất đẹp trai. Các bạn nam thì lại ghét tôi vì trông tôi yếu đuối bệnh tật, lại còn được các bạn nữ yêu mến nên họ cực kì không thích tôi.
Nếu chuyện chỉ dừng lại ở đó thì cuộc đời của tôi còn hạnh phúc chán. Một ngày tôi đổ bệnh khá nặng. Ba tôi không muốn cho tôi đi học nhưng tôi lại sợ không theo kịp tiến độ học tập mà nhất quyết không chịu nghỉ. Tôi phải học, nhất định phải học thật giỏi để thay đổi cuộc sống của hai cha con tôi. Tôi không muốn người ba đáng thương của mình phải sống trong khu ổ chuột rách nát tồi tàn đó nữa.
Tôi đến trường với cơn sốt cao ngất ngưởng. Mặc dù là ngồi học nhưng đầu óc tôi không nghe lọt chữ nào cả. Cơn sốt đã làm đầu óc tôi mụ mị, hoàn toàn không nghe được bất cứ thứ gì. Sau khi ra chơi, tôi muốn nằm nghỉ ngơi để có thể tiếp tục học nốt những tiết còn lại.
Lúc này đám bạn học vốn đã ghét tôi liền gọi tôi ra sân sau của trường. Khu vực này khá vắng nên thường xuyên xảy ra những vụ ẩu đả giữa các học sinh với nhau. Tôi không muốn đi nhưng bị một tên to con trong số đó túm áo lôi đi xềnh xệch.
Đám ấy cười cợt, chế giễu tôi nhưng tôi không nghe lọt được chữ nào cả. Đầu tôi đau như búa bổ, tôi hoàn toàn không biết được bọn chúng đang nói gì. Một trong số đó thấy tôi không nghe liền vung nắm đ.ấ.m đánh vào tôi. Một kẻ, hai kẻ rồi ba kẻ, cuối cùng là cả đám xúm lại đánh tôi.
Tôi cũng không phản kháng vì tôi mệt quá rồi, tôi không còn đủ sức để chống cự nữa. Có một kẻ lao lên đánh vào bảy tấc của tôi. Có lẽ là vô tình vì tôi vốn không để cho người khác biết mình là thú nhân rắn.
Chính cú đánh vào bảy tấc này đã khiến tôi mất đi lí trí. Đối với loài rắn, bảy tấc chính là điểm yếu chí mạng. Trong cơn mê sảng, tôi đã hoá thành hình thú mà cắn cho tên kia một nhát. Cả đám thấy thú hình của tôi liền hoảng loạn chạy khắp nơi. Có kẻ nhát gan đến mức ngất xỉu tại chỗ.
Khi ba tôi đến trường thì tôi đã bất tỉnh và bị trói lại. Người nhà của đứa trẻ bị tôi cắn thì liên tục chửi bởi hăm doạ đòi đưa ba tôi ra toà án đế quốc vì hành vi tấn công người khác. Ba tôi phải liên tục xin lỗi và bồi thường cho gia đình kia một khoản tiền rất lớn. Đứa trẻ bị tôi cắn đó cũng không có vấn đề gì vì đã nhanh chóng được giải độc. Còn tôi... Trở thành tội đồ của cả trường.
Sau sự kiện ngày hôm đó, tôi hoàn toàn bị cô lập. Những bạn nam lại càng thêm ghét tôi, chúng ngấm ngầm hoặc công khai gây khó dễ với tôi. Còn những bạn nữ sau khi biết tôi là thú nhân rắn liền tránh xa. Đến lúc đó tôi mới nhận ra, tôi là thú nhân rắn. Mà rắn là loài vật bị người người chán ghét. Dù lỗi không phải ở tôi, tôi cũng sẽ bị chán ghét. Vì tôi là thú nhân rắn.
Tôi bị cô lập ở trường. Đến cả giáo viên cũng không thích tôi nữa. Hồi trước họ rất thích tôi vì tôi học giỏi, lại ngoan ngoãn. Nhưng khi biết tôi là thú nhân rắn, họ đã nhìn tôi bằng ánh mắt có chán ghét, có thất vọng, có né tránh. Thậm chí có lần tôi còn nghe được có một giáo viên nói là muốn đuổi tôi ra khỏi trường, chỉ vì tôi là thú nhân rắn biến dị.
Tôi càng ngày càng thu mình lại với thế giới xung quanh. Đến khi ba tôi nhận ra tính cách này của tôi thì tôi cũng đã là cậu thiếu niên mười lăm tuổi. Lúc đó ông đã rất lo lắng, ông còn đưa tôi đi khám bác sĩ tâm lý. Cuối cùng rút ra được kết luận là tôi bị như vậy vì môi trường xung quanh tác động vào.
Từ đó, ông nỗ lực học cười học nói vì tôi. Ông muốn tôi có thể thông qua tấm gương là ông mà thay đổi tính cách. Cho dù không thay đổi được thì cũng sẽ mở lòng hơn với mọi người. Ba tôi là thú nhân rắn, ông ấy không thích nói không thích cười. Càng không thích làm quen người khác, vì ông hiểu rất rõ lòng người. Nhưng vì tôi mà ông phải học cách thay đổi. Chỉ là ba tôi có lẽ không biết, tôi đã qua cái tuổi hình thành nên tính cách rồi. Một đứa trẻ đã hiểu chuyện, làm sao có thể uốn nắn nó được nữa...
Trước mặt ba, tôi cố gắng nói cười. Nhưng sau lưng thì chính là một xà thú nhân biến dị lạnh lùng sát phạt. Tôi từng bước đi lên, nhờ chính khả năng của mình. Tôi đi lên từ con số không, từ là một tên lính quèn trong đội cận vệ hoàng gia đến đội trưởng đội cận vệ hoàng gia. Rồi sau đó là ngục trưởng của Ngục Tù Vĩnh Hằng và cuối cùng là thẩm phán đế quốc. Tôi đã thành công thực hiện ước mơ từ khi còn nhỏ của mình.
Tôi trở thành kẻ lạnh lùng, tàn nhẫn mà đến cả hoàng gia cũng không dám tùy tiện động vào. Ba tôi luôn hối thúc tôi tìm bạn đời nhưng tôi không muốn. Tôi đã quá rõ bản chất của giống cái thế giới này rồi. Họ kiêu ngạo, tùy tiện và không biết quý trọng bạn đời của mình. Một thú nhân giống đực bình thường có khi còn bị hắt hủi chứ đừng nói gì là một xà thú nhân biến dị như tôi. Tôi vẫn nên ở một mình thì tốt hơn.
Chỉ là tôi mãi mãi không ngờ được lại có một ngày người đó lại xuất hiện, người mà tôi dù có muốn trở thành bạn đời cũng khó có thể. Cô ấy là cháu gái của Bạc thống soái, là người duy nhất còn sống sót của tộc Bạch Nguyệt Thố. Tôi biết vị điện hạ giống cái này. Người này nổi tiếng với tính tình kiêu căng ngạo mạn, lại còn vô cùng độc ác.
Chỉ là không hiểu vì sao tôi lại nghe được những suy nghĩ trong đầu của cô gái ấy. Tôi phát hiện ra, cô ấy không phải là thú nhân giống cái kiêu ngạo như trong lời đồn mà hình như là một linh hồn khác trong thân thể này.
Cô rất kì lạ, cứ nói những thứ mà tôi không hiểu được. Cô còn biết rất rõ về thân thế cũng như gia cảnh của tôi. Nhưng cô không tỏ ra chán ghét tôi vì tôi là thú nhân rắn mà cô chỉ cảm thấy sợ hãi vì những thứ gọi là nguyên tác sắp xảy ra. Tôi rất tò mò cô là ai nhưng anh không tiện hỏi ra mà chỉ có thể lắng nghe nội tâm của cô.
Sau đó cô đã làm ra nhiều hành động khiến tôi cả đời này không thể quên được. Đầu tiên là việc cô đã xin tôi đổi đạn khẩu s.ú.n.g thành thuốc mê. Với tính cách bình thường của tôi có lẽ đã không làm theo lời cầu xin đó. Nhưng không hiểu vì sao tôi lại đồng thuận theo cô. Có lẽ vì hoàn cảnh của thú nhân chuột túi đó giống với hoàn cảnh của tôi và ba tôi ngày trước sao?
Nhưng thuốc mê lại không có tác dụng đối với đám thú nhân đã hoàn toàn cuồng hoá này. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bóng hình nhỏ nhắn đó lại lao vào như tia chớp mà giải cứu đứa bé chuột túi kia. Cô đánh nhau rất giỏi, có thể nhìn thấy là một người được huấn luyện bài bản. Không bao lâu sau đó, cô đã gục được hết đám thú nhân cuồng hoá và cứu được đứa trẻ đó.
Hình ảnh một cô gái nhỏ nhắn lao vào giữa bầy thú nhân cuồng hoá thật sự là chấn động lòng người. Có lẽ ngay từ lúc đó tôi đã động lòng rồi, nhưng vì sự lạnh nhạt và sự hiểu rõ ánh mắt người đời mà tôi cố tình làm lơ đi như cảm giác không nên có đó.
Lần thứ hai gặp lại cô là khi cô bị trùng tộc vây bắt. Cả hai lần gặp đều là trong tình trạng cô đánh nhau. Vẫn là bóng hình nhỏ nhắn nhưng đầy mạnh mẽ ấy. Tôi đã hoàn toàn bị cô khuất phục. Nhưng đồng thời tôi cũng nhận ra rằng, tôi không xứng đáng với cô. Những người đang chiến đấu vì cô toàn là những người nổi danh ở đế quốc. Tôi không là gì cả, không là cái thá gì cả... Tôi lại tiếp tục làm lơ đi thứ tình cảm khó nói đó một lần nữa.
Lần thứ ba gặp cô là khi hoàng gia nhờ tôi đưa cô đến hoàng cung. Lúc đầu là đại hoàng tử Tư Đồ Úc Châu được giao nhiệm vụ nhưng hình như đại hoàng tử và cô có xích mích nên người thay thế là anh. Tôi cũng biết rõ điều đó và tôi càng biết rõ hơn: hoàng gia muốn mai mối gán ghép đại hoàng tử cho cô. Nhưng tôi có thể làm được gì chứ... Tôi chỉ có thể tuân theo thôi.
Lúc đón cô đi, tôi còn suy nghĩ không biết ai là người may mắn trở thành thú phu trong tương lai của cô nữa. Cô thật sự quá khác biệt, là một sự tồn tại mà chỉ những người ưu tú mới xứng đáng với cô. Tôi hoàn toàn không nghĩ đến không lâu sau đó, mối lương duyên của tôi và cô được gắn kết một cách sâu sắc. Tôi trở thành một trong những thú phu của cô, trở thành một thành viên không thể thiếu trong đại gia đình đó.
.....
Cô đã đem lại cho anh ánh sáng mà anh chưa từng được biết đến. Cô đã từng chút một đi vào trong trái tim lạnh lẽo của anh. Và cuối cùng là trở thành một "bảy tấc" khác đối với anh. Cô là niềm tự hào của anh, cũng là ranh giới của anh. Sau này mỗi khi nghĩ lại, anh cảm thấy mối lương duyên này thật là kì lạ nhưng cũng thật là diệu kỳ đến mức khó tin...
.....
PS: chương sau là combat với trùng tộc nha cả nhà êu. Nếu bộ truyện đủ 10k lượt đọc thì ad sẽ lên ngay con beat bão năm chương để các độc giả đọc cho nó sướng 😙🎉.
