Xuyên Làm Ác Nữ, Tôi Bị Các Thú Phu Nghe Thấy Tiếng Lòng - Chương 39
Cập nhật lúc: 23/12/2025 19:01
Tống Thanh Vũ nhìn con mình như vậy cũng chỉ biết im lặng. Người làm cha như ông thừa biết rõ tính con mình như nào. Thằng nhóc Tiểu Duệ này là một kẻ cố chấp nhưng nhiều hơn hết là một người rất khôn ngoan. Nếu có điều gì đó nó chưa thực hiện được mà đã bỏ cuộc thì chắc chắn điều đó ngoài khả năng của nó.
Ông lắc đầu thở dài, vỗ vai Tống Y Duệ:
" Không có duyên làm bạn đời thì làm bạn thôi cũng được. Mau vào thôi đừng để Bạch điện hạ chờ. "
Hai người cùng nhau bước vào thì đã thấy Bạch Tử Ly dọn sẵn chén đũa lên bàn. Cô còn chu đáo cắm nến sẵn cho bánh kem. Tống Thanh Vũ nhìn thấy bánh kem thì ngạc nhiên:
" Bác nhớ bác đâu có mua bánh kem đâu. "
" Cháu mua đấy. Ăn sinh nhật mà thiếu bánh kem thì sao gọi là sinh nhật được. Chỉ là... "
Cô nhìn lên chiếc bánh kem màu xanh lá mạ được vẽ hình con rắn chibi rất dễ thương thì thấy hơi kì kì. Uhm... Nhìn thế nào cũng không nhìn ra được Tống Y Duệ giống với con rắn trên bánh kem. Lúc đó cô mua với tâm thế con trai của chú Tống còn nhỏ tuổi. Nào ngờ...
" Cháu tưởng con chú còn nhỏ tuổi nên cháu mới mua cái bánh kem này... "
" Không sao không sao. Bánh kem rất dễ thương, nó không thích là do mắt nó có vấn đề. "
" Con nào không thích khi nào? " - Tống Y Duệ nhìn qua Tống Thanh Vũ.
" Ồ, không phải con không thích đồ ngọt sao? " - Tống Thanh Vũ cười hề hề huýt vai Tống Y Duệ.
" Ăn một chút cũng không sao. "
Tống Thanh Vũ nhìn con trai mình như vậy liền muốn nói lại thôi. Rõ ràng là có tình ý với giống cái nhà người ta. Vậy mà cứ nhất quyết không chịu theo đuổi, cái gì mà "môn đăng hộ đối" chứ. Ông thấy con trai ông cũng đâu có tệ vậy.
.....
Ba người quây quần bên mâm tiệc ăn đến vui vẻ. Bạch Tử Ly càng ăn càng thêm trầm trồ khen ngợi tay nghề đầu bếp của Tống Thanh Vũ. Nói thật mấy món này khác xa so với mấy món ở nhà hàng tộc Huyền Vũ mở. Dù không giống hoàn toàn các món ở Trái Đất nhưng cũng rất ngon rồi.
Nguyên chủ có số hưởng vậy mà không biết trân trọng. Trong nguyên tác có kể đến sau khi Tống Y Duệ và nguyên chủ kết đôi bạn đời thì Tống Thanh Vũ thường xuyên đem đồ ăn qua cho con dâu. Còn dụng tâm những món nguyên chủ thích mà làm đem tới. Nguyên chủ không những không trân trọng còn đem mấy món ăn do người cha chồng này làm tới bỏ sọt rác. Huhu nghĩ tới là tiếc đứt ruột.
Tống Y Duệ vừa ăn vừa nghe tiếng lòng của cô. Anh cũng đã biết nguyên chủ mà cô nói tới là ai. Cũng biết anh và ác nữ nguyên chủ đó trong tương lai sẽ kết bạn đời. Chỉ là không hiểu vì sao mà ác nữ đó lại biến mất, thay thế bằng cô gái này. Chỉ là anh biết, nếu là cô gái trước mắt anh thì anh không có cơ hội làm bạn đời của cô. Cô xứng đáng với những người tốt hơn anh.
Tống Y Duệ mím chặt môi, cố gắng kìm nén nỗi chua xót trong lòng. Thật là... Anh đã cố làm lơ đi cái thứ tình cảm không nên này rồi mà ba anh còn dẫn cô ấy về nhà, còn mai mối gán ghép này kia nữa chứ. Anh không nhịn được liền quay qua nói nhỏ với Bạch Tử Ly:
" Bạch điện hạ thật dễ dụ. Nếu cô cứ tùy tiện đến nhà người ta ăn sinh nhật như này thì có ngày cô sẽ ăn sinh nhật bọn trùng tộc luôn à? "
Bạch Tử Ly nhún vai tỏ vẻ bất lực:
" Không thể trách tôi được. Chú Tống quá nhiệt tình. Chú ấy nói con trai chú ấy không có bạn bè, là một đứa trẻ đáng thương. Tôi cứ nghĩ con trai chú ấy là một em nhỏ mắc chứng sợ xã hội... " - nào ngờ lại là vị thẩm phán đế quốc uy danh lẫy lừng như này. Bạch Tử Ly âm thầm bổ sung.
Tống Y Duệ nhìn qua ba mình, đúng là ông rất nhiệt tình. Anh khi vừa nở khỏi trứng đã bị mẹ ruột bỏ rơi. Ba một mình gà trống nuôi con. Nhưng tộc rắn là loài m.á.u lạnh, sao một thú nhân đực có thể một mình nuôi con được chứ.
Ba anh phải từng bước học tập những người xung quanh. Lúc còn nhỏ, ba anh nấu ăn rất tệ, thường để anh bị đói. Nhưng anh không khóc cũng không quấy. Vì anh biết ba anh đã rất cố gắng rồi. Sau này anh cứ im lặng không nói một lời phàn nàn nào. Đến cuối cùng hình thành nên tính cách im lặng lạnh lùng như giờ.
Ba anh lúc này mới phát hiện ra con trai mình có tính cách biệt lập với xã hội. Mặc dù loài rắn m.á.u lạnh, không thích tiếp xúc nhiều nhưng theo thời gian thì tộc rắn cũng đã hòa nhập với xã hội, có người còn trở thành phát thanh viên trên đài truyền hình đế quốc. Ba anh vì muốn thay đổi tính cách của anh mà gồng mình cười nói, nhiệt tình với mọi người để anh làm gương theo. Chỉ là một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm của mẹ thì sao có thể dễ dàng tiếp nhận người lạ được.
Cứ thế hình thành nên tổ hợp cha con kì lạ đối lập lẫn nhau về cả ngoại hình lẫn tính cách. Tống Y Duệ thở dài nói nhỏ với Bạch Tử Ly:
" Xin lỗi Bạch điện hạ. Ba tôi có chút nhiệt tình thái quá. Làm phiền đến cô rồi. "
" Haha... " - Bạch Tử Ly cười cười hai tiếng, trong lòng còn đang thầm nghĩ:
' Nào chỉ là có nhiệt tình. Chú Tống còn dám chỉ cho đại hoàng tử đế quốc bí quyết vợ chồng này kia nữa. Từ tận đáy lòng thật sự khâm phục. '
Tống Y Duệ sau khi nghe được tiếng lòng của Bạch Tử Ly:"!!! "
Mặc dù anh là thẩm phán đế quốc, không hề bị kìm hãm bởi bất kỳ thế lực nào nhưng mà... Ba anh chơi hơi lớn rồi thì phải. Tống Y Duệ không nhịn được liền quay qua nói chuyện với ba mình bằng xà ngữ:
"Ba à, ba chỉ bậy bạ cái gì cho đại hoàng tử vậy?"
Tống Thanh Vũ không hiểu vì sao con mình bỗng nhiên lại nói chuyện bằng xà ngữ nhưng cũng đáp lại bằng xà ngữ:
" Ba có gặp đại hoàng tử nào đâu mà chỉ bậy. "
" Cái người đi chung với Bạch điện hạ hôm nay, ba có thấy không? "
" Cái cậu đẹp trai đó đó hả? Ba đâu có biết cậu ta là đại hoàng tử, ba tưởng cậu ta là thú phu của Bạch điện hạ nên mới giúp con mở đường vào nhà Bạch điện hạ thôi. Nào ngờ không phải... Ba cũng đâu có biết. "
PS: Tống Thanh Vũ tưởng Tư Đồ Úc Châu là thú phu của Bạch Tử Ly nên mới nhiệt tình lấy lòng để giúp Tống Y Duệ dễ dàng hơn trong công cuộc theo đuổi Bạch Tử Ly. Nào ngờ lại xảy ra cớ sự này:)))
Tống Y Duệ cảm thấy cực kì bất lực. Ba anh cứ nhiệt tình mãi như này sẽ nhiệt tình lên người của Bạc thống soái luôn quá. Đến lúc đó có là anh cũng không dám đảm bảo được điều gì. Phải sửa đổi ngay cái tính này thôi.
Bạch Tử Ly thì hoàn toàn không nghe hiểu được hai người đang nói gì với nhau. Cô cũng biết đây là xà ngữ - ngôn ngữ của loài rắn, chỉ có những người thuộc tộc rắn mới hiểu được thôi. Chắc là cha con họ có vấn đề gì đó cần giải quyết riêng nên mới nói chuyện bằng xà ngữ để cô không nghe thấy. Cô cũng không mấy tò mò, chỉ chăm chú ăn uống. Bữa cơm ngon như này không dễ kiếm được ở đây đâu.
.....
Sau bữa ăn, Tống Thanh Vũ đuổi Tống Y Duệ ra ngoài dẫn Bạch Tử Ly đi dạo cho tiêu cơm, việc dọn dẹp cứ để ông là được. Tống Y Duệ biết ba mình như vậy cũng không nói gì nữa mà dẫn cô ra vườn trước đi dạo. Hai người cùng nhau đi dưới trời đêm đẹp đến nao lòng.
Bạch Tử Ly vừa đi vừa nghĩ một chút, cuối cùng mới mở lời nói trước:
" Tống thẩm phán, ba anh tại sao khi gặp chuyện lại không gọi điện cho anh đến... Chiều nay chú ấy bị... "
" Ừ tôi biết. Ba tôi khi nãy có kể. Cảm ơn cô, Bạch điện hạ. Cảm ơn vì đã cứu ba tôi. "
" Vậy tại sao chú ấy lại chịu đựng... Rõ ràng có con trai là thẩm phán cơ mà? "
Tống Y Duệ dừng bước chân lại, Bạch Tử Ly cũng dừng theo sau. Cô nhìn thấy anh vẻ mặt một bầu tâm sự cũng im lặng lắng nghe. Cuối cùng Tống Y Duệ mới lên tiếng hỏi ngược lại cô:
" Bạch điện hạ biết làm thế nào để trở thành thẩm phán đế quốc không? "
" Tôi không biết nhưng sao anh lại hỏi chuyện này? "
Tống Y Duệ bảo cô ngồi xuống ghế đá trong vườn, mình cũng ngồi xuống theo. Sau đó anh mới chậm rãi lên tiếng:
" Muốn trở thành thẩm phán đế quốc bắt buộc phải đủ hai điều kiện. Một là trúng tuyển trong kì thi tuyển thẩm phán. Hai là được dân chúng đế quốc bỏ phiếu bầu. Những người trúng tuyển nhưng phiếu bầu không đủ thì cũng không thể trở thành thẩm phán. "
" Ý anh là gì? " - Bạch Tử Ly vẫn không hiểu Tống Y Duệ đang muốn nói gì với cô.
Tống Y Duệ cười cười, tiếp tục giải thích:
" Phiếu bầu là do người dân trong đế quốc bầu. Đây là chức vị do dân bầu, dân làm chủ nên nó hoàn toàn không bị bất kì thế lực hay gia tộc nào ảnh hưởng đến. Thậm chí nếu muốn, thẩm phán còn có quyền phán định ngược lại. Vì thẩm phán do dân bầu nên thẩm phán đại diện cho quyền của người dân, có quyền lực rất cao. "
Lúc này Bạch Tử Ly mới ngờ ngợ ra điều gì đó. Tống Y Duệ lại tiếp tục câu chuyện của mình:
" Ba tôi không muốn nói cho tôi biết vì ông ấy sợ sẽ ảnh hưởng đến chức vụ thẩm phán này của tôi. Cô nghĩ thử xem, chức vụ thẩm phán là do dân bầu lên, là tiếng nói của người dân. Giúp cho dân chống lại các thế lực và quý tộc cậy thế ức h.i.ế.p người khác. Nếu ba tôi nói với tôi, tôi muốn ra mặt chẳng phải sẽ là thẩm phán cậy quyền bảo vệ người thân sao? Thế khác gì những quý tộc cậy quyền khác. "
" Chuyện này... " - Bạch Tử Ly hoàn toàn không nghĩ đến. Bảo sao mà chức vụ thẩm phán đế quốc lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi hoàng gia. Thì ra là chức vụ do dân chúng bầu cử nên. Nếu nói như vậy thì chú Tống quả thật là không muốn ảnh hưởng đến con trai mình.
Bạch Tử Ly không nhịn được mà nói tiếp:
" Nhưng anh không dùng đến chức vụ thẩm phán mà dùng chức vụ là một người con trai mà bảo vệ cha mình vẫn được mà! "
" Tôi cũng đã từng nói với ba tôi như thế. Tôi từng nói rằng: ba cứ nói với con, con sẽ dùng danh nghĩa là một người con trai hiếu thảo để trừng trị bọn chúng. Nhưng cô biết ba tôi nói gì không? "
" Không... "
Tống Y Duệ ngước mắt lên nhìn bầu trời, giọng nói của anh có phần run rẩy vì bất lực:
" Ba tôi nói: con nghĩ bọn quý tộc đó sẽ để yên cho con dùng thân phận là con trai của ba để trừng trị bọn chúng sao? Bọn chúng sẽ điều khiển dư luận để dư luận nhìn thấy con là thẩm phán đang cậy quyền bảo vệ người thân chứ không phải người con trai hiếu thảo với cha mình. Dư luận là thứ dễ điều khiển nhất nhưng cũng là thứ khó khống chế nhất. Có thể điều đó không quá ảnh hưởng đến chức vụ của con. Nhưng ta không muốn vì cái thân già này mà con lại bị lên án như vậy. "
Dứt lời, cả hai lại rơi vào một nỗi trầm lặng không tên. Bạch Tử Ly hoàn toàn không ngờ đến mọi việc lại như thế này. Chú Tống nhìn vào là một người nhiệt tình, chân chất, thật thà nhưng hoàn toàn không nghĩ đến chú ấy lại là người sâu sắc như vậy. Cũng phải, một người đàn ông tự thân một mình nuôi dưỡng con trai khôn lớn thì không thể nào khù khờ được.
Tống Y Duệ lại là người cực kì thông minh, quyết đoán và mạnh mẽ. Nếu không có người cha đủ sâu sắc như vậy thì sao có thể sinh ra một đứa con trai làm thẩm phán quyền uy ngút trời. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử.
Bạch Tử Ly từ trong thâm tâm càng thêm thán phục trước tình phụ tử giữa hai cha con Tống Thanh Vũ và Tống Y Duệ. Có một người cha như vậy, bảo sao mà Tống Y Duệ lại là người hắc hoá nặng nhất khi nguyên chủ đối xử tệ bạc với Tống Thanh Vũ. Nếu là cô, ai đối xử tệ bạc với gia đình cô thì cô còn hơn cả Tống Y Duệ nữa.
Hai người cứ thế ngồi đó ngắm cảnh đêm. Sau một lúc lâu, Tống Y Duệ mới đứng dậy nói với Bạch Tử Ly:
" Đi về thôi nào Bạch điện hạ. Tôi đưa cô về. "
" Ừ, cũng trễ rồi. " - Bạch Tử Ly đứng dậy vươn vai một cái rồi theo sát Tống Y Duệ.
Tống Thanh Vũ khi biết Bạch Tử Ly sắp về liền đóng gói một đống đồ ăn dúi vào tay cô, còn không quên dặn dò:
" Bạch điện hạ đem về ăn đi. Ban nãy chú thấy cháu có vẻ thích những món này. "
" Cảm ơn chú. " - Bạch Tử Ly cũng bất ngờ trước hành động của Tống Thanh Vũ. Càng lúc cô càng thấy quý ông ấy hơn rồi.
Tống Thanh Vũ thì sụt sùi nói với Bạch Tử Ly:
" Khi nào có dịp thì ghé qua thăm chú nha. Thằng nhóc Tiểu Duệ này ít khi ở nhà, chú lủi thủi một mình cũng buồn lắm. "
" Vâng ạ, có dịp cháu sẽ ghé. "
Cuối cùng dưới sự cưỡng ép của Tống Y Duệ thì cuộc chia tay bịn rịn này mới phải dừng lại. Tống Y Duệ bất đắc dĩ lắc đầu ngán ngẩm. Xem ra ba anh còn yêu mến Bạch điện hạ hơn cả con ruột là anh nữa. Tống Y Duệ khởi động phi cơ riêng đưa Bạch Tử Ly về lại trang viên thống soái.
