Xuyên Làm Ác Nữ, Tôi Bị Các Thú Phu Nghe Thấy Tiếng Lòng - Chương 55
Cập nhật lúc: 23/12/2025 19:04
Phượng Linh đưa cô đến một vịnh biển ngay tại đế đô. Cô tra trên quang não thì biết đây là vịnh biển Moon Eye - vịnh biển nổi tiếng với cảnh hoàng hôn đẹp nhất trên đế quốc. Chà, cũng biết lựa cảnh đẹp thật đấy.
Hai người ngồi trên một bãi cát trắng hướng về phía mặt biển. Cảnh hoàng hôn từ từ buông xuống, gió biển thổi từng đợt sóng lăn tăn mát rượi. Ánh hoàng hôn đỏ thẵm hắt xuống mặt biển màu xanh lơ khiến cả mặt biển như một tấm vải lụa sặc sỡ của người Tân Cương.
Phượng Linh ngồi trên bãi cát nhưng tâm hồn thì đã trôi lơ lửng trên mây. Gió thổi mát rượi nhưng anh vẫn toát mồ hôi hột. Lúc ở nhà lập kế hoạch anh chưa bao tính tới khúc anh bị tâm lý bất an như này. Lúc đó anh còn vỗ n.g.ự.c tự tin mình sẽ làm được nhưng bây giờ thì không biết nên bắt đầu từ đâu.
Thời gian cứ từ từ trôi đi, ánh chiều tà cũng đã sắp tan gần hết nhưng hai người vẫn cứ lặng lẽ ngồi đó. Bạch Tử Ly lúc đầu còn vui vẻ ngồi ngắm hoàng hôn nhưng càng chờ đợi cô càng sốt ruột. Cái tên này không phải kêu cô ra đây để tỏ tình cô sao? Sao tự nhiên ngồi cả buổi mặt trăng sắp treo lên đỉnh đầu luôn rồi mà còn chưa nói gì hết vậy?
Cuối cùng Bạch Tử Ly mới mím môi quyết định phá vỡ khung cảnh đầy ngột ngạt này:
" Anh đưa tôi ra đây không phải là có chuyện gì muốn nói sao? "
Phượng Linh lúc này mới choàng tỉnh dậy từ cơn hoảng loạn. Anh vuốt vuốt n.g.ự.c mình, thầm tự cổ vũ cho chính bản thân:
" Tôi... Tôi muốn nói với em... Thật ra ngay từ lâu tôi đã rất thích... "
Anh c.ắ.n răng cố gắng nói hết nỗi lòng của mình ra. Nhưng còn chưa kịp nói dứt câu thì một bóng trắng lướt qua. Anh không kịp phản ứng lại, cho đến khi sững sờ nhìn lại thì người con gái trước mặt mình đã biến đi đâu mất.
Phượng Linh vô cùng hoảng loạn. Có ai hiểu nổi cảnh tượng người mình thích tự nhiên biến mất ngay trước mắt mình khi mà mình đang tỏ tình là cảm giác gì không? Chính là sợ đến ngu người luôn rồi. Phượng Linh sau khi bình tĩnh lại thì mới phát hiện ra mùi trong không khí rất quen thuộc.
Khứu giác của thú nhân vốn dĩ rất mạnh. Chỉ cần một mùi thoảng qua thì cũng có thể biết được là người nào. Huống chi Phượng Linh lại còn là thần tộc nên khứu giác phải hơn thú nhân bình thường gấp mấy lần. Trong không khí trừ mùi của Bạch Tử Ly ra còn một mùi hương rất quen thuộc. Anh cố gắng khịt khịt mũi ngửi thêm một chút thì phát hiện ra mùi này là của tên Bạch Hổ đang còn hôn mê trong bệnh viện - Tưởng Kinh Dục mà?
.....
Lúc này Bạch Tử Ly đang được một con hổ trắng to khoẻ gắp chạy đi rất nhanh. Lúc đầu cô cũng rất choáng váng không hiểu chuyện gì xảy ra. Cô cứ nghĩ là lại bị trùng tộc đột kích bất ngờ lần nữa. Nhưng sau khi bình tĩnh lại thì thấy mình đang ngồi trên lưng một con Bạch Hổ đi như bay. Cô không dám chắc chắn mà hỏi nhỏ:
" Tưởng Kinh Dục... Là anh phải không? "
Con hổ trắng lớn không đáp lại nhưng đôi tai nhỏ trên đầu khẽ xoè ra phía sau cho thấy nó đang ngầm trả lời cô. Quả thật là Tưởng Kinh Dục. Cô không biết tại sao anh lại chạy tới đây, đã vậy còn trong bộ dáng hình thú nữa.
Nhưng tốc độ của anh quá nhanh khiến cô có chút sợ hãi. Cô vội vàng nắm lấy hai cái tai nhỏ trên đầu kêu khẽ:
" Chạy chậm một chút... Tôi sợ! "
Con hổ trắng như nghe được giọng nói yếu ớt có phần sợ hãi bất lực của cô mà từ từ chậm lại. Nhưng tốc độ vẫn nhanh hơn thú nhân bình thường rất nhiều. Sau khi thấy anh đã chạy chậm lại, cô mới từ từ nói nhỏ vào tai anh:
" Sao bỗng dưng anh lại đến đây trong hình dạng này? Anh đang đưa tôi đi đâu vậy? "
Bạch Hổ Tưởng Kinh Dục không ngoảnh đầu lại mà cố gắng thốt từng chữ qua kẽ răng một cách nặng nề:
" Muốn... muốn gặp... em... Muốn... em... "
Giọng nói của Tưởng Kinh Dục vừa khàn vừa run rẩy như thể anh đang cố gắng kìm nén thứ gì đó. Bỗng nhiên anh quay ngoắt lại nhìn về phía sau. Như cảm nhận được điều gì đó, anh đột nhiên tăng tốc, còn không ngừng dùng dị năng bao bọc lấy cơ thể để không toát ra mùi hương nữa.
Bạch Tử Ly bị hành động của anh làm cho sợ c.h.ế.t khiếp. Cô vội vàng nắm hai cái tai nhỏ của anh rồi run rẩy theo từng bước chạy của anh. Cuối cùng cả hai dừng lại ở một ngôi biệt thự khá lớn nằm cách xa trung tâm đế đô.
Tưởng Kinh Dục đưa Bạch Tử Ly vào phòng của mình. Cô bị anh ẵm nằm trên một chiếc giường vô cùng êm ái. Cả căn phòng theo phong cách khá trung tín nhưng lại toát lên vẻ nam tính khó hiểu. Anh từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt có chút sâu hoắm nhìn cô không chớp mắt.
Cô không hiểu anh rốt cục là đang muốn làm gì. Anh có thể biến lại thành hình người, mắt cũng không đỏ rực khát máu, hoàn toàn không có dấu hiệu nào của thú nhân cuồng hoá. Nhưng từng hành động của anh lại rất kì lạ.
Cô lồm cồm muốn ngồi dậy thì đột nhiên bị anh đè xuống lần nữa. Lần này anh áp sát người trên người cô, tư thế vô cùng ám muội. Cô vẫn chưa hiểu rõ tình huống này là gì thì đột nhiên viền mắt của anh đỏ hoe, giọng anh khàn khàn như sắp khóc:
" Em... em đừng chán ghét... tôi... được không? Đừng... quan tâm người khác... mà không để ý... đến tôi... "
Nhìn thấy thái độ này của anh cũng khiến Bạch Tử Ly sững sờ. Cô huơ huơ tay trước mặt anh, hỏi bằng giọng điệu vô cùng thận trọng:
" Anh... có còn nhận ra tôi là ai không? "
" Em... em là Bạch Tử Ly. Là... điện hạ nhà... thống soái. "
Nghe được đáp án này, Bạch Tử Ly thầm thở phào một tiếng. Anh ta vẫn nhận thức được cô là ai.
" Anh tại sao lại đưa tôi đến đây? "
" Tôi... muốn em... Em đừng chán ghét tôi... Có được không? "
" Tôi không có chán ghét anh. "
" Em... em đã đồng ý... lời tỏ tình... của Thanh Thanh Tử... Em không đoái hoài gì đến tôi... Tôi không muốn... em ghét tôi. "
" Tôi không có ghét anh. Tôi nói thật đó. Anh thả tôi ra đi. " - Bạch Tử Ly cố gắng nhúc nhích cơ thể đang bị đè chặt của mình. Tư thế này ái muội quá khiến cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô còn chưa kịp phòng bị thì một giọt nước mắt nóng hổi bỗng rớt xuống ngay mu bàn tay của cô. Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tưởng Kinh Dục đã đỏ mắt mà khóc. Ánh mắt của anh lúc này đỏ rực lên nhưng hoàn toàn không có vẻ gì là khát m.á.u mà lại nhuốm một tầng d.ụ.c vọng khó phát hiện được.
Anh bỗng nhiên đè cô nằm xuống giường. Tay trái giữ chặt eo nhỏ của cô, tay phải thì không an phận luồn vào làn váy đang bị xốc xếch của cô lên. Bạch Tử Ly hoảng loạn hét lên:
" Anh làm cái khỉ gì vậy hả? Buông tôi ra ngay. "
Tưởng Kinh Dục như hoàn toàn chìm trong dòng cảm xúc điên rồ của mình mà không nghe thấy gì nữa. Anh nhanh chóng chạm vào nơi riêng tư của cô khiến cô run rẩy.
Bạch Tử Ly giơ tay tát mạnh vào mặt anh một cái khiến đầu anh lệch hẳn sang một bên. Lúc này mọi hành động của anh mới dừng lại. Cô hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt. Cô biết rõ anh ta đang có vấn đề nhưng không ngờ lại đến mức này. Cô sợ hãi vội vàng lùi xa ra, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn anh.
Tưởng Kinh Dục lúc này ánh mắt đã mơ hồ nhưng không còn hành động gì nữa. Anh thở dốc một cách nặng nề rồi từ từ nói khẽ:
" Xin lỗi... "
Nói rồi anh đứng thẳng người dậy vội vàng bỏ chạy vào phòng tắm đóng sầm cửa lại. Cách một lớp cửa kính mờ, Bạch Tử Ly không còn nhìn thấy gì được nữa.
Cô nuốt nước miếng, thử rón rén bước xuống giường. Cô vẫn còn rất đề phòng anh nên lấy chiếc chăn bông trên giường quấn mình lại thành một cái kén nhỏ. Bạch Tử Ly từng bước đi về phía cánh cửa phòng tắm. Cô gõ cửa cộc cộc cộc ba tiếng rồi hỏi vọng vào trong:
" Anh có sao không vậy? "
Bên trong không có tiếng nói nào đáp lại, chỉ nghe thấy tiếng nước xả ào ào trong đó. Bạch Tử Ly cũng không biết làm gì hơn, tính chuồn êm thì một dòng nước ấm nóng chảy ra chạm phía chân cô. Cô cuối đầu xuống nhìn thì thấy màu nước đỏ rực đang không ngừng tràn ra.
Bạch Tử Ly thất kinh, Tưởng Kinh Dục rốt cục là đang bị cái gì ở trỏng vậy? Cô xoay xoay tay nắm cửa nhưng không có cách nào mở ra được. Cô lập đập cửa rầm rầm không ngừng gọi tên anh:
" Tưởng Kinh Dục, anh đang bị cái gì ở trong đó? Anh trả lời tôi đi! Anh đừng làm tôi sợ mà! "
Máu chảy càng ngày càng nhiều hơn, cuối cùng là nhuộm đỏ cả một vùng gạch men sứ. Bạch Tử Ly hết cách, đành phải bật kĩ năng cường hóa vốn đã lâu không dùng tới rồi dùng hết sức tông mạnh về phía cửa. Rầm rầm hai tiếng, cánh cửa kính mờ cuối cùng cũng mở ra.
Tưởng Kinh Dục đang ngồi co ro trong bồn tắm, nước xả đầy lênh láng hoà quyện cùng m.á.u của anh tạo nên một khung cảnh vô cùng hỗn loạn. Anh nghe thấy tiếng cô liền gầm lên đầy giận dữ
" ĐI RA NGOÀI! "
Bạch Tử Ly bị tiếng gầm này của anh làm cho hơi sững lại. Nhưng dòng nước ấm dưới chân nhắc nhở cho cô biết, nếu cô đi ra ngoài anh sẽ thật sự c.h.ế.t ở trong đây.
Bạch Tử Ly mặc kệ lời quát nạt to tiếng của anh mà đi tới xem xét tình trạng của anh. Trên bụng của Tưởng Kinh Dục có một vết thương rất sâu, nhìn qua chính là do một thứ móng vuốt sắc bén gì đó đ.â.m vào.
" Anh tự đ.â.m mình sao? "
Tưởng Kinh Dục không để ý đến lời nói của cô mà lại tiếp tục kêu cô đi ra ngoài:
" Em đi ra ngoài đi. Đừng để ý đến tôi nữa. "
" Anh bị điên cái gì vậy? Bị thương thành ra thế này rồi còn kêu tôi đi ra ngoài. " - Bạch Tử Ly cáu lên liền quát lại anh. Cô thử chạm nhẹ vào vết thương của anh. Vết thương rất sâu, chỉ cần một chút nữa thôi là thật sự sẽ tự đ.â.m lủng ruột.
Tưởng Kinh Dục bị cô chạm vào thì liền run rẩy. Anh đưa bàn tay dính đầy m.á.u của mình lên mà che đôi mắt của cô lại. Anh không kìm được mà nức nở:
" Coi như tôi xin em đấy! Em đi ra ngoài đi. Tôi không muốn em nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác này của tôi. "
Bạch Tử Ly nghe thấy giọng nói có phần run rẩy tới nức nở nghẹn lại trong cổ họng của anh thì hơi khựng lại. Cô từ từ kéo bàn tay đang che mắt mình xuống rồi nhìn thẳng vào mắt anh nói rõ từng từ:
" Anh thích tôi phải không? "
Tưởng Kinh Dục không ngờ cô lại nói như vậy liền có chút ngơ ngác rồi lại không tự chủ được mà gật đầu. Dáng vẻ này của anh khác hoàn toàn với lúc bình thường. Lúc bình thường anh có dáng vẻ của một tổng tài lạnh lùng. Bây giờ nhìn không khác gì một con hổ ngốc bị trêu cho không biết phải làm sao.
" Nếu đã thích tôi thì cho tôi xem tình trạng của anh có được không? " - Bạch Tử Ly nửa dụ dỗ, nửa cưỡng ép.
Tưởng Kinh Dục lại nhất quyết không chịu cho cô chạm vào người mình. Anh run rẩy đẩy tay cô ra rồi thều thào:
" Em đừng đụng vào tôi... Tôi sẽ không kìm được mà lại làm chuyện xằng bậy với em mất. "
" Anh bị thứ gì trong người sao? "
" Tôi không biết... Chỉ là cảm thấy rất khó chịu, tôi không thể nhịn được muốn đi gặp em... Muốn em chạm vào tôi... Muốn trở thành thú phu của em... Tôi không biết tôi đang bị cái gì nữa... Em tránh xa tôi đi được không? "
Nói rồi ánh mắt của anh lại đột nhiên kích động lên. Anh vung tay muốn tự làm tổn thương bản thân thêm lần nữa. Lúc này Bạch Tử Ly cũng thật sự sợ rồi, cô vội vàng lùi lại không ngừng trấn an anh:
" Được rồi, được rồi. Tôi sẽ không chạm vào anh. Anh đừng manh động. "
Ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc lại đột nhiên vang lên trong đầu cô:
[ Cậu ta bị trứng trùng Mộng Điệp kí sinh rồi. ]
" Hả? Bị kí sinh như vậy thì sẽ có triệu chứng như này sao? " - Bạch Tử Ly không nhịn được hỏi lại trong đầu.
[ Ừ, cũng tạm cho là như vậy đi. Trứng Mộng Điệp khác với trứng của Huyễn Hoặc Dạ Điệp. Khi bị trứng của Mộng Điệp kí sinh thì vật chủ chứa trứng sẽ từ từ trở nên mất đi lý trí và làm những d.ụ.c vọng chôn vùi sâu nhất trong lý trí. Ví dụ như muốn trả thù ai đó mà không dám thì khi bị trứng Mộng Điệp kí sinh sẽ điên cuồng tìm người kia tính sổ. Cậu ta như vậy chắc là yêu cô sâu đậm lắm đó. ]
Nghe được những lời này, Bạch Tử Ly không thể tin được mà nhìn về phía người nửa tỉnh nửa mê ở chỗ đó. Người đàn ông dù là đã bị trứng trùng kí sinh đến mất hết lí trí nhưng thà tự hủy hoại bản thân mình chứ cũng không muốn chạm vào cô. Thà là tự mình c.h.ế.t đi ở chỗ này cũng không muốn làm tổn thương cô dù chỉ là một chút.
Bạch Tử Ly lại một lần nữa tiến đến gần chỗ người đang ngồi ở đó. Vì mất m.á.u quá nhiều mà sắc mặt của Tưởng Kinh Dục tái nhợt, không còn chút huyết sắc. Thấy cô lại một lần nữa đến gần mình thì liền cảnh giác nhìn sang:
" Sao em vẫn còn chưa đi? "
" Đi rồi thì anh phải làm sao? "
" Mặc kệ tôi đi. Em mau rời khỏi đây đi. "
" Đồ ngốc"
Bạch Tử Ly bất ngờ quỳ xuống ôm lấy anh vào lòng. Anh không ngờ cô sẽ làm như vậy liền giãy nãy ra muốn thoát khỏi cô. Cô liền xoa xoa mái tóc mềm mại của anh, dịu giọng trấn an:
" Không sao, không sao. Tôi lợi hại lắm, anh không làm tổn thương được tôi đâu. "
