Xuyên Làm Ác Nữ, Tôi Bị Các Thú Phu Nghe Thấy Tiếng Lòng - Chương 56
Cập nhật lúc: 23/12/2025 19:04
Bạch Tử Ly ôm lấy Tưởng Kinh Dục, từ từ vỗ lưng trấn an tâm trạng đang cực kỳ bất ổn của anh. Tưởng Kinh Dục bị cô vỗ về cho có chút thả lỏng, anh gác đầu vào hõm vai của cô, tham lam hít lấy hít để mùi hương dịu ngọt trên người cô.
Bạch Tử Ly bắt đầu kích hoạt kỹ năng trị liệu của mình lên người anh. Cô vừa kích hoạt kỹ năng vừa nói chuyện để làm vơi bớt sự chú ý của anh:
" Anh thích tôi từ bao giờ vậy? "
Tưởng Kinh Dục gác đầu lên hõm vai cô, rất lâu sau anh mới lên tiếng:
" Từ khi gặp em ở phòng bệnh của Kinh Hằng. "
" Ồ, lúc đó có gì để mà thích chứ? " - Bạch Tử Ly thật sự không hiểu. Lúc đó cô một thân tiều tụy, còn mặc áo bệnh nhân. Chả biết có chỗ nào đẹp để mà thích được nữa.
Tưởng Kinh Dục cười khẽ một tiếng, anh như có như không mà trả lời câu hỏi trong lòng của cô:
" Lúc đó em không có trang phục lộng lẫy xa hoa hay bất cứ món trang sức đắt tiền nào cả. Nhưng lúc đó em đẹp một cách kì lạ trong mắt tôi. Em nói xem, tôi có phải là có vấn đề không? "
"... " - cũng có chút giống.
Anh lại thều thào tiếp bên vai cô khiến Bạch Tử Ly bất giác hơi rùng mình:
" Thật ra thì em sẽ cảm thấy tôi bị điên rồi đúng không? Mới ngày trước còn thả em trai mình đang bị cuồng hoá tấn công một điện hạ giống cái. Sang ngày hôm sau lại thích vị điện hạ giống cái đó. Nếu là người bình thường chắc chắn sẽ không bao giờ làm vậy rồi. Nhưng mà... "
Tưởng Kinh Dục đột nhiên ngẩng đầu dậy nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt vàng kim ban nãy còn có chút mờ mịt thì nay lại lấp lánh chứa đựng thứ tình cảm gì đó khó lòng che giấu được:
" Thật ra thì tôi đã biết em không phải con ác nữ đó từ lúc em vào thăm Kinh Hằng rồi. "
"?!? " - Chỉ một câu ngắn gọn xúc tích nhưng đã hoàn toàn phá tan đi vẻ mặt bình thản vốn có hằng ngày của Bạch Tử Ly.
Cô mấp máy môi, không biết nên nói như nào. Cô không ngờ lại có thêm một người nữa biết mình không phải là nguyên chủ. Ánh mắt của cô dừng trên khuôn mặt có phần hơi tái nhợt của Tưởng Kinh Dục. Thấy anh không có vẻ gì là muốn đem chuyện này ra rêu rao bên ngoài thì cô liền trấn tỉnh lại tiếp tục trò chuyện với anh:
" Làm sao mà anh biết được?"
Tưởng Kinh Dục thấy cô có vẻ không bài xích mình thì lại tiếp tục dựa đầu vào vai cô mà nói tiếp:
" Em không giống con ác nữ đó. Con ác nữ đó chỉ hận không thể vắt sạch giá trị của những thú nhân nam xung quanh cô ta. Còn em thì lại bao dung và vị tha hơn nhiều. "
" Chỉ vậy thôi sao? "
" Uhm... Chỉ vậy thôi. " - Tưởng Kinh Dục không nói gì hơn nữa. Anh đã tự nói ra việc anh biết cô không phải là con ác nữ đó nữa để cô có thể bớt cảnh giác với anh hơn. Còn chuyện anh có thể nghe được tiếng lòng của cô thì anh sẽ không bao giờ nói ra, chôn vùi mãi mãi.
Bởi vì việc bị người khác nghe thấy tiếng lòng chẳng khác nào giống như việc không mặc đồ mà đi giữa đường vậy. Cô vốn là người cẩn trọng và còn rất xa cách với người lạ. Anh không muốn vì lí do này lại khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên tồi tệ hơn nữa. À cũng không hẳn, hôm nay chính tay anh lại làm cho mối quan hệ này méo mó thêm rồi.
Tưởng Kinh Dục nhớ lại cảnh tượng ban nãy mà bất giác khó thở. Anh không nhịn được mà khẽ nhắm mắt lại, giọng nói như có như không mà lại trầm ổn bên tai cô:
" Xin lỗi em... Tôi lại làm em ghét tôi thêm rồi. "
Bạch Tử Ly không nói gì, chỉ vỗ về vai anh để trấn an. Cô bắt đầu kích hoạt kĩ năng mới của mình "thanh tẩy trứng trùng" để loại bỏ hết trứng Điệp Mộng trong người anh ra.
Tưởng Kinh Dục lại một lần nữa rơi vào mơ hồ. Ánh mắt anh nhìn về phía xa xăm sau làn nước nóng trong nhà tắm:
" Nếu lúc ấy tôi biết em không phải là con ác nữ đó nữa, tôi sẽ không bao giờ làm hại em... Có vẻ ông trời thích trêu ngươi tôi. Sớm không đến, muộn không đến, ngay lúc tôi ngập chìm trong hận thù nhất thì em lại đến với tôi khiến tôi không kịp trở tay mà làm tổn thương đến em. Tôi xin lỗi... "
Những lời cuối cùng của Tưởng Kinh Dục chìm hẳn trong sự mệt mỏi. Anh đã nhắm mắt ngủ thiếp đi. Cô nhìn vẻ mặt ngủ say của anh mà có chút không hiểu được. Người đàn ông này là người cô ít tiếp xúc nhất, cô cũng không hiểu rõ tính tình của anh như những người khác. Nhưng hôm nay anh lại cho cô một sự ngạc nhiên cực kì lớn.
Không nói đến việc anh tự làm mình bị thương cũng không đụng vào cô thì việc anh chỉ xin lỗi mà không nói ra tình cảm của mình thì đã biết anh tự ti thế nào trước mặt cô. Anh rất thích cô, thích đến nỗi khi bị trứng trùng xâm chiếm lý trí thì vẫn không muốn hãm hại cô. Nhưng anh cũng không dám nói ra tình cảm của mình vì còn ngập trong tội lỗi trước đây. Người đàn ông này khiến cô vừa thương vừa hận.
.....
Tưởng Kinh Dục khi tỉnh lại lần nữa thì đã ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c sát trùng thoang thoảng trong không khí. Có lẽ anh đã quay trở lại bệnh viện rồi. Anh lắc lắc cánh tay cắm đầy kim của mình, đầu óc có chút mơ hồ. Anh vẫn nhớ rất rõ những gì mà mình đã làm.
Sáng qua khi anh tỉnh dậy thì vô tình nghe được mấy y tá nói chuyện với nhau về việc Thanh Thanh Tử và Bạch Tử Ly trên mạng tinh tế. Khi nhìn thấy hình của hai người hạnh phúc trên quang não, không biết vì sao anh lại phát điên lên mà lao ra ngoài tìm cô ấy.
Sau đó lại thấy cô ấy đang đứng nói chuyện với Phượng Linh, anh không kìm chế được mà bắt cô ấy đi. Cuối cùng lại còn xảy ra hàng loạt chuyện đáng khinh như vậy. Tưởng Kinh Dục bật cười tự giễu, thôi coi như cả đời này anh và cô không còn duyên phận nữa. Anh cũng không còn đủ dũng khí để nói yêu cô nữa rồi.
Đúng lúc này cánh cửa phòng bệnh mở ra, Tưởng Kinh Dục nghĩ là y tá vào xem tình hình nên cũng không để tâm, tiếp tục nhìn về phía cửa sổ bên ngoài. Bạch Tử Ly thấy anh trầm lặng như vậy, khác hẳn với dáng vẻ điên cuồng của ngày hôm qua thì có chút buồn cười. Cô ngồi xuống cạnh giường anh rồi cười khẽ:
" Tưởng thiếu đây là không muốn để ý tới tôi nữa rồi hả? "
Tưởng Kinh Dục nghe giọng nói mềm mại này hệt như trong giấc mơ đêm qua của anh thì có chút ngẩn người, anh quay đầu lại thì thấy vẻ mặt đang cười đầy vui vẻ của cô. Môi anh hơi run run khàn khàn nói từng chữ:
" Sao em lại đến đây? "
" Đến đây thăm anh. "
Nghe thấy lời này, Tưởng Kinh Dục bật cười nhẹ. Quả thật cô ấy vẫn lương thiện như vậy. Hôm qua anh đã làm những chuyện đáng xấu hổ đó với cô. Nếu là điện hạ giống cái khác thì chỉ sợ đã ầm ĩ lên rồi.
" Em cứ như vậy, tôi sẽ ảo tưởng rằng bản thân còn có thể yêu em đó... "
" Ồ, không thử sao biết được? "
" Hả? " - Anh như không tin vào tai mình mà hỏi lại.
Bạch Tử Ly thấy vẻ mặt ngơ ngác này của anh thì bật cười thành tiếng. Cô lặp lại lời nói kia của mình một lần nữa:
" Không thử sao biết được là anh không thể yêu tôi được nữa. Sao nào? Là không còn thích tôi hay là có người khác trong lòng rồi? "
" Làm gì có. Chỉ thích mỗi mình em. "
" Vậy là được rồi. Tưởng thiếu gia, tôi chờ đợi màn tỏ tình chính thức của anh đấy. "
Bạch Tử Ly rời đi để lại một con hổ trắng ngơ ngác ngồi ở đó một lúc lâu. Sau đó con hổ trắng nào đó cười một cách ngốc nghếch như đứa trẻ ba tuổi thấy mẹ đi chợ về. Anh vẫn còn có cơ hội được theo đuổi cô. Anh vẫn còn có cơ hội trở thành người nhà của cô.
Bạch Tử Ly về lại trang viên thống soái. Tối hôm qua cô đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã hỏi thú thần đại nhân. Những thứ ông ấy có thể nhìn thấy trong tương lai thì chắc chắn sẽ xảy ra. Cho dù có làm bất cứ điều gì cũng không thể thay đổi.
Đồng nghĩa với việc ông ấy đã thấy rất rõ mười hai thú phu của cô thì cho dù cô có trốn tránh cả đời, họ cũng sẽ trở thành thú phu của cô. Nếu đã vậy thì chi bằng chấp nhận còn tốt hơn là dày vò dằn vặt nhau. Cô cũng chẳng có hứng thú gì với thể loại ngược tâm ngược thân, tổng tài truy thê gì gì đó đâu. Họ thật lòng thích cô thì cô sẽ thật lòng đáp trả lại.
.....
Đang còn suy nghĩ vẩn vơ thì từ ngoài cổng trang viên, Bạch Tử Ly đã thấy một chiếc phi cơ đang từ từ đáp xuống. Cô còn chưa kịp gọi quản gia robot ra mở cổng thì một bóng người đã dễ dàng bật nhảy vào thẳng trong trang viên.
Bạch Tử Ly:"... " - cái thao tác thuần thục này là sao đây?
Cô nhìn mái tóc đỏ rực từ phía xa thì đã biết mình sắp phải tiếp đón một vị ôn thần kiêm luôn một trong mười hai thú phu tương lai của mình. Kỷ Dạ Thần thấy cô đã cười cong cong cả mắt.
Nụ cười của anh làm lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp khiến những người không quen biết đều nghĩ anh là một cậu trai trẻ tính tình hoạt bát vui vẻ. Đâu ai ngờ được cái người này lại là thủ lĩnh của một băng cướp vũ trụ khét tiếng khắp cả đế quốc.
" Bạch điện hạ biết tôi sẽ đến nên ra đón tiếp tôi sẵn ấy à? "
" Chưa ngủ đã mơ, bệnh cũng không nhẹ. " - Bạch Tử Ly nhấp một ngụm trà, không hề khiêm nhường gì mà đáp thẳng.
Kỷ Dạ Thần cười càng thêm vui vẻ. Không biết vì sao nhưng anh lại cứ thích bị cô nói móc mỉa như này. Anh cảm giác khi cô còn đối đáp với anh thì cô vẫn còn quan tâm đến anh chứ không phải như người dưng nước lã.
" Bạch điện hạ nói thế làm tôi đau lòng lắm biết không? Tôi tính mời cô đi chơi một bữa. Trước đây đã hứa sẽ mời cô đi ăn rồi nhưng mãi chưa có thời gian. "
Bạch Tử Ly ngước mắt nhìn về phía đồng hồ, thấy đã là giờ chiều thì không có hứng thú đi ra ngoài nữa. Cô kể từ lần bị trùng tộc đột kích lần hai thì hơi nhạy cảm với việc đi ra ngoài vào buổi tối.
" Không đi. Để bữa khác đi. "
" Aizzz tôi biết mà. Bạch điện hạ chỉ muốn đi chơi với thiếu gia chủ tộc Thanh Long thôi, còn một kẻ đầu trộm đuôi cướp như tôi thì sao có phúc phần được đi chơi với cô. "
"... " - Hôm nay còn tự biết mình đầu trộm đuôi cướp luôn sao?
Kỷ Dạ Thần lại làm lơ đi tiếng lòng của cô mà bắt đầu rơm rớm vài giọt "nước mắt giao long" vô cùng giả tạo.
" Số tôi thật khổ, chỉ muốn mời Bạch điện hạ đi chơi một bữa thôi mà cũng không được. Bạch điện hạ, cô thật nhẫn tâm quá. Trong người của cô còn đang chảy giọt m.á.u của tôi mà. "
Một lời này nói ra khiến Bạch Tử Ly phun hết ngụm trà trong miệng ra. Cô trợn trắng mắt nhìn chăm chăm vào người đàn ông không biết xấu hổ trước mắt:
" Anh nói cái gì vậy? Tôi đã đụng vào anh đâu? Đã đụng vào đâu? "
" Thì đúng mà. Cô đang mang trong mình giọt m.á.u của tôi đó, cô còn chối bỏ trách nhiệm sao? Ngày hôm đó cô làm tôi đau lắm biết không? " - Kỷ Dạ Thần nhìn Bạch Tử Ly hệt như một thiếu nữ bị tra nam cưỡng ép.
Bạch Tử Ly càng nghe càng cảm thấy lỗ tai của mình sắp bị những lời này làm cho tê rần. Cô rốt cuộc đã làm gì anh ta vậy? Sao tự dưng lại mang trong mình giọt m.á.u của anh ta là như thế nào?
Kỷ Dạ Thần lại thấy vẻ mặt có chút hoang mang lại như không thể tin tưởng được mà cứ nhìn anh khiến anh có chút không nỡ lòng mà trêu ghẹo cô nữa. Anh đứng thẳng người dậy, dùng tay chống bên người cô áp sát xuống, giọng nói khe khẽ bên tai:
" Lần trận chiến ở cao ốc Lam Vọng, cô bị mất m.á.u quá nhiều nhưng trong bệnh viện hết nhóm m.á.u cùng loại. Là tôi đã truyền m.á.u cho cô đó. Như vậy không phải là cô đang mang trong mình giọt m.á.u của tôi sao? "
"... " - Bạch Tử Ly cảm thấy cái tên này càng ngày càng đáng đánh. Và cô cũng thật sự ra tay đ.á.n.h cái kẻ xấu xa nói những lời khiến người khác hiểu lầm này.
Bạch Tử Ly không chút nể nang nào mà vung tay đ.á.n.h thẳng vào bả vai anh đang chống bên người cô. Anh bị cô đ.á.n.h không những không tức giận mà còn cười vui vẻ hơn.
" Tôi nói không đúng sao? Em chính là đang mang trong mình giọt m.á.u của tôi đó, em mau chịu trách nhiệm đi. Em phải đi chơi với tôi nếu không tôi sẽ... "
" Sẽ sao hả? "
" Sẽ không sao cả. Tôi quen rồi, bị người ta dùng xong thì vứt bỏ thôi. "
" Đủ rồi. Đi thì đi. " - Bạch Tử Ly cảm thấy cô mà còn từ chối nữa anh ta sẽ nói đến việc cô từng nhìn thấy thân thể của anh ta rồi nằm ra ăn vạ luôn quá.
Kỷ Dạ Thần nghe thấy tiếng lòng này của cô thì cười khẽ. Cái chiêu này anh vẫn chưa nghĩ ra. Nếu một lúc nào đó cần ăn vạ cô thì anh cũng có thể tham khảo một chút. Dù sao lúc đó cô cũng đã nhìn thấy toàn bộ thân thể của anh rồi, nếu không lấy lại một chút gì đó thì hơi phí.
.....
PS: nếu để bình chọn cho người nào vô sỉ nhất trong các thú phu của nữ chính thì ad xin được phép đề cử Kỷ Dạ Thần ☺️👌.
