Xuyên Làm Ác Nữ, Tôi Bị Các Thú Phu Nghe Thấy Tiếng Lòng - Chương 65
Cập nhật lúc: 23/12/2025 19:06
Sau gần nửa tiếng đi đường, cuối cùng đoàn người do Tư Đồ Úc Châu dẫn đầu đã hạ cánh xuống tinh cầu Lya. Thủ trưởng tinh cầu Lya - Tân Diệu đã sớm nhận lệnh ra đón tiếp đoàn người.
PS: thủ trưởng là người quản lý của một tinh cầu. Đại loại giống như chủ tịch tỉnh quản lý một tỉnh vậy á.
Cửa phi cơ vừa hạ xuống đã thấy một đoàn xe đứng chờ sẵn ở đó. Đứng đầu là một người đàn ông hơi đứng tuổi với khuôn mặt bầu bĩnh có phần phúc hậu. Tân Diệu thấy đại hoàng t.ử cùng các vị đại nhân khác đến liền vội vàng chạy lên đón tiếp:
" Đại hoàng tử, việc ngài dặn dò chúng tôi đã làm xong. "
" Làm phiền Tân thủ trưởng rồi. Rà soát hết các khu vực có nhiệt độ thấp để tìm cho ra thiếu tộc trưởng tộc Chu Tước. "
Bạch T.ử Ly bước xuống cùng hai người Phượng Tâm và Khổng Thanh Hà. Bà Khổng suốt cả quãng đường đi đều im lặng không nói lời nào. Cô biết bà đang rất lo lắng cho con trai của mình. Đột nhiên ngọc thạch bản mệnh lại xảy ra sự cố, có người mẹ nào mà không lo cho được.
Ngược lại Phượng Tâm lại có phần điềm tĩnh và lý trí hơn nhiều. Có lẽ là một thú nhân nam nên ông ít thể hiện cảm xúc. Hoặc cũng có thể ông biết vào thời điểm này mà tinh thần hoảng loạn sẽ càng khiến tình hình thêm rối rắm.
Cả ba người ngồi vào bàn họp trong phòng thủ trưởng. Tư Đồ Úc Châu cùng Tống Y Duệ và thủ trưởng Tân Diệu liên tục rà soát và mở rộng phạm vi tìm kiếm. Từng giây từng phút trôi qua, cả đám người như bị thời gian bóp chặt đến nghẹt thở.
Ngọc thạch bản mệnh càng lúc càng lạnh cho thấy tình hình của Phượng Linh càng lúc càng nguy hiểm. Bên phía Phượng Linh thì tình trạng của anh thật sự rất tệ. Cả người anh cứng đờ vì lạnh. Đầu óc ngày càng đình trệ không thể suy nghĩ được gì. Chỉ mỗi việc hít thở thôi đã cực kì khó khăn.
Từng làn hơi thở mang theo sự buốt giá phà ra khói trắng xoá. Anh nhìn căn phòng bị bịt kín không một kẻ hở, không thấy ánh sáng bên ngoài. Không ngờ được có ngày bản thân lại rơi vào trường hợp này.
Dù thế anh vẫn không quá tuyệt vọng. Dù sao thì kiểu gì cô ấy cũng sẽ phát hiện ra anh đã mất tích. Vì cô ấy là thánh nữ của đế quốc, là vị điện hạ giống cái thông minh nhất mà anh từng biết. Không chỉ vậy, anh còn có niềm tin vào ba mẹ mình nữa. Ngọc thạch bản mệnh của anh xảy ra vấn đề gì thì hai người họ chắc chắn sẽ nhận ra ngay. Chỉ là cảm giác tê cóng này thật sự không tốt chút nào.
.....
" Tìm ra rồi, là ở vùng cực Bắc tinh cầu Lya. " - Thủ trưởng Tân Diệu vui mừng hét lớn lên. Phải biết là công cuộc rà soát suốt một tiếng này đã làm hao phí bao nhiêu sức lực của ông. Áp lực từ hai vị đại hoàng t.ử và Tống thẩm phán thật sự quá lớn.
Bạch T.ử Ly nghe thấy cũng đứng dậy đi qua, trên bản đồ tinh cầu Lya đã chi chít những dấu khoanh tròn rồi gạch chéo. Có thể thấy đã nỗ lực tìm kiếm đến mức nào.
Đoàn người trực tiếp dùng siêu phi cơ bay đến cực Bắc tinh cầu Lya. Vừa đáp xuống đã có một trận gió tuyết thổi tới lạnh buốt xương. Bạch T.ử Ly vội vàng quấn chiếc áo khoác lông cừu của mình chặt thêm nữa. Cái lạnh này nó buốt tới tận xương tủy.
Cực Bắc tinh cầu Lya giáp biển nên mang theo cái lạnh ẩm như luồn lách vào từng lớp da. Vì khí hậu quá khắc nghiệt nên khu vực này gần như không có thú nhân sinh sống, phóng tầm mắt ra cũng chỉ thấy một vùng tuyết trắng xoá mà thôi.
" Bây giờ phải làm sao? Cực Bắc tinh cầu Lya rộng lớn như vậy? Thân nhiệt của Phượng Linh đã hạ thấp lắm rồi. " - Bạch T.ử Ly nhỏ giọng nói với Tư Đồ Úc Châu.
Cô đưa mắt nhìn về phía Khổng Thanh Hà đang được Phượng Tâm dìu dắt phía sau. Mặc dù trong suốt quá trình bà không nói gì nhưng cô biết bà đang rơi vào tình trạng lo lắng cực độ. Nhìn sắc mặt của bà càng lúc càng nhợt nhạt, cô biết ngọc thạch bản mệnh của Phượng Linh lại tiếp tục lạnh đi.
Tư Đồ Úc Châu cũng theo ánh nhìn của cô mà quay về sau. Anh mím môi, cũng chỉ đành bất lực. Con trùng tộc đó vừa khai ra ở tinh cầu Lya thì đã mất m.á.u nhiều quá mà hôn mê rồi. Chờ nó tỉnh lại thì Phượng Linh sẽ phải đi gặp thú thần mất.
" Không còn cách nào khác, trên người Phượng Linh không có vật gì có thể định vị được. Chúng ta chỉ có thể dựa vào nhiệt độ trên ngọc thạch bản mệnh để suy đoán vị trí thôi. "
Bạch T.ử Ly mặc dù biết vậy nhưng ánh mắt vẫn không kìm được mà nhìn về phía Khổng Thanh Hà. Như thể phát hiện ra ánh nhìn của cô, bà ngước mắt lên nhìn cô một cái rồi thở dài. Một tiếng thở dài mang theo nỗi lòng của một người mẹ.
[ Sao cô không dùng truyền tin phù để định vị cậu ta? ]
Giọng nói máy móc của thú thần đại nhân đột ngột vang lên trong đầu khiến Bạch T.ử Ly giật mình. Cô vội vàng kìm lại sắc mặt rồi mới hỏi lại:
" Truyền tin phù? "
[ Ừ, đạo cụ đó tôi nhớ là cô có nhiều lắm mà. Chỉ cần ghi tên người mình muốn gửi tin rồi thả một ít tinh thần lực vào đó thì lá bùa có thể trực tiếp tìm đến người đó bất kể không gian nào. ]
" Cái gì? Sao có món đạo cụ này mà ông không nói sớm hả? "
[ Ta nhất thời quên mất. ]
Bạch T.ử Ly lục tìm đống đồ được nhận thưởng trong không gian hệ thống. Quả nhiên có mấy lá phù chú truyền tin bị cô vứt ở một góc xó xỉnh. Cũng không thể trách cô được, ở cái thời đại mà thông tin phát triển như vũ bão thế này, người người đều xài quang não thì làm gì nhớ đến cái cách viết thư cổ lỗ sĩ này nữa đâu chứ.
Tư Đồ Úc Châu thấy cô lấy từ trong không gian ra một lá bùa kì lạ thì liền khó hiểu:
" Bạch điện hạ đang cầm gì vậy? "
" Thứ cứu mạng Phượng Linh. " - Bạch T.ử Ly tìm một cây bút rồi viết tên Phượng Linh lên đó. Sau đó lại nhìn về phía Tư Đồ Úc Châu:
" Anh có thiết bị định vị nào nhỏ nhỏ có thể nhét vào vừa cái lá bùa này không? Nó sẽ bay thẳng đến chỗ của Phượng Linh. "
Tư Đồ Úc Châu nghe vậy thì không khỏi sửng sốt. Cái món đồ này rốt cục là áp dụng khoa học kĩ thuật tiên tiến nào vậy? Sao anh không hề biết tới cái thứ này? Nén tò mò ngược lại vào bụng, Tư Đồ Úc Châu đưa cho Bạch T.ử Ly một con chip nhỏ như cái cúc áo.
Cô nhận lấy rồi cẩn thận nhét vào giữa lá bùa đã được xếp thành hình con hạc. Sau đó lại tiếp tục truyền một ít tinh thần lực vào trong đó. Con hạc giấy vốn còn như một vật vô tri vô giác bỗng nhiên lại ngọ nguậy một chút rồi đập cánh bay lên thẳng trời cao.
Con hạc giấy cứ thế bay thẳng một đường cho đến khi không còn nhìn thấy dấu vết đâu nữa. Tư Đồ Úc Châu lấy quang não ra kết nối với con chip định vị thì thấy nó đang di chuyển về hướng Đông của cực Bắc.
Bên phía Phượng Linh, anh đã mệt mỏi đến mức muốn ngủ thiếp đi. Nhưng anh biết anh không thể ngủ, vì một khi ngủ thì nguồn dị năng trong cơ thể anh sẽ từ từ tắt dần và lúc đó anh mới thật sự rơi vào nguy kịch.
Đang lúc Phượng Linh cố gắng mở mắt lên chống cự lại với cái lạnh thì bỗng nhiên từ đâu một con hạc giấy bay tới. Nó xuyên qua cánh bức tường như thể bức tường là thứ vô hình rồi ngay ngắn đáp xuống tay Phượng Linh.
Phượng Linh cầm con hạc trên tay xem xét. Có thứ gì đó được nhét vào bên trong con hạc giấy. Mở ra bên trong lại là một con chip định vị trong quân đội. Mắt anh sáng lên, quả nhiên là mọi người đã phát hiện ra rồi.
Đằng sau cánh của con hạc giấy còn có một dòng chữ với nét bút mảnh mai nhưng hữu lực. Dòng chữ chỉ ghi mỗi hai chữ "Phượng Linh" thôi nhưng nó như một sự ấm áp đột ngột kéo đến giữa cái nơi lạnh đến thấu xương này. Phượng Linh cứ mân mê con hạc giấy trong tay, thì ra tên anh cũng có thể được cô viết đẹp đến như vậy sao.
.....
Đoàn người của Tư Đồ Úc Châu theo sát con hạc giấy, cuối cùng cách địa điểm đã được định vị khoảng năm mươi mét. Phía trước là một ngọn núi tuyết không cao nhưng lại có lớp tuyết vô cùng dày đặc. Bên dưới lớp tuyết chính là lớp băng vĩnh cửu của tinh cầu Lya.
Tư Đồ Úc Châu quan sát một hồi lâu rồi mới hạ lệnh cho toàn quân bao vây lấy ngọn núi tuyết. Đoàn xe quân đội trực tiếp tiến công, phá tan hang ổ của trùng tộc. Nơi đóng quân này của trùng tộc có vẻ như chỉ là đóng tạm thời nên không có mấy con trùng tộc.
Chỉ trong vòng chưa đầy nửa giờ đồng hồ đã càn quét sạch sẽ. Nhưng vẫn chưa tìm thấy Phượng Linh đâu. Bạch T.ử Ly dứt khoát lấy thêm một lá bùa truyền tin rồi lại viết tên gửi đến Phượng Linh. Lần này cả đoàn người bám đuôi theo sát con hạc giấy chứ không đi theo định vị nữa.
Con hạc giấy càng bay càng xuống sâu dưới lòng đất. Nhiệt độ dưới này lạnh đến cực hạn, từng chút từng chút một như đang châm chích vào da thịt. Bạch T.ử Ly liên tục hắt hơi, mắt đã cay xè vì cái lạnh.
Phượng Linh đang mân mê con hạc giấy trong tay thì bất ngờ lại có thêm một con hạc giấy khác bay tới. Đi cùng với đó là tiếng bước chân và tiếng người vọng ra từ phía sau bức tường:
" Đến nơi rồi! Phượng thiếu, anh có ở trong đó không? "
Phượng Linh nghe giọng nói liền đứng dậy muốn hét lên nhưng cổ họng đã khô khốc vì cái lạnh. Đôi môi của anh nức nẻ đến nỗi không thể mấp máy nổi lời nào. Anh cố thều thào từng chữ:
" Có... Đang ở... phía sau bức tường... "
" Cho người phá tường. " - Tư Đồ Úc Châu phẩy tay cho mấy người lính phá cửa xông vào.
Phượng Linh đứng ở phía bên kia bức tường đã mệt tới không thể đứng vững. Anh chống tay vào tường cố gắng nhìn về phía phát ra tiếng động ầm ĩ. Cả căn phòng này đều được bọc bằng nephirew nên việc phá dỡ là chuyện không hề dễ dàng. Nhưng đã tới được đây rồi, không lẽ lại bỏ cuộc sao?
Bạch T.ử Ly nhìn cảnh tượng ầm ĩ này cũng không ngừng cầu nguyện. Chỉ cần một chút nữa thôi là được rồi, Phượng Linh anh phải cố gắng lên!
Phượng Linh ở bên kia bức tường đang khó nhọc thở từng hơi thì lại nghe thấy tiếng lòng của cô. Anh cố gắng nở nụ cười lẩm bẩm với chính bản thân mình:
" Chưa tỏ tình được với em... Sao tôi có thể gục ngã ở đây được? "
Ầm... Ầm... Ruỳnh... Bức tường vững chãi bằng nephirew cuối cùng cũng đã ngã sập. Phượng Linh thấy đoàn người phía sau bức tường cũng không kìm được mà từ từ tiến đến. Đôi chân anh lê từng bước nhỏ, cuối cùng không chịu được nữa mà ngã gục.
" A, coi chừng. " - Bạch T.ử Ly nhanh tay nắm lấy anh nhưng không đỡ được liền bị kéo xuống theo.
Phượng Linh thấy cô đang nằm trong lòng mình thì khoé môi hơi nhếch lên nhưng rồi sau đó lại hạ xuống, giọng nói có phần yếu ớt:
" Điện hạ, tôi vô dụng lắm phải không? Người thì cho em ngắm sao, người thì cho em ngắm pháo hoa. Còn tôi bây giờ chỉ có thể cho em nhìn cái thân thể tàn tạ này thôi... "
" Không có đâu. Anh đừng nói vậy. Nhanh buông tôi ra, để tôi dìu anh tới bệnh viện. "
" Tôi không nỡ... Tôi sợ tôi buông em ra em sẽ đi mất... Tôi sợ đây chỉ là giấc mơ thôi... "
Bạch T.ử Ly thấy hơi thở của anh càng ngày càng yếu cũng quýnh quáng lên:
" Không có mơ đâu. Đây là sự thật, tôi không có thấy anh yếu đuối gì hết. Nhanh buông tôi ra để tới bệnh viện đi. "
" Em... Khụ khụ... Em hứa với tôi đi... Em sẽ không rời xa tôi... Được không? "
" Được, tôi hứa với anh. "
" Vậy là được rồi... " - Phượng Linh thở ra một hơi khó nhọc nhưng lại cố gượng thì thầm vào tai cô thêm một câu cuối:
" Tôi thích em. Tôi muốn làm thú phu của em có được không? "
" Chuyện này... "
" Khụ... Khụ... Không được sao... Quả nhiên... "
" Được được. Anh đừng có suy nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng đến bệnh viện đi. " - Bạch T.ử Ly không kịp suy nghĩ nhiều liền vội vàng đồng ý.
Phượng Linh nghe thấy lời nói của cô liền mỉm cười tự đắc rồi ngất đi. Bạch T.ử Ly hoảng loạn không biết phải làm sao thì Tống Y Duệ và Tư Đồ Úc Châu đã đi tới đỡ anh lên.
Cả hai người ban nãy còn có vẻ mặt rất bình thường nhưng bây giờ lại hầm hầm đầy sát khí. Bạch T.ử Ly thấy hai người xóc Phượng Linh lên như vậy cũng không nỡ nhìn:
" Nhẹ chút nhẹ chút, anh ấy là người bệnh mà. "
Tống Y Duệ đột nhiên lại cười với cô, nói bằng giọng điệu không nóng không lạnh:
" Bạch điện hạ đừng lo. Thiếu gia chủ tộc Chu Tước không sao đâu. Đầu óc còn đủ tỉnh táo lắm."
Bạch T.ử Ly không hiểu ý trong lời nói của Tống Y Duệ là gì nhưng nhìn vẻ mặt không có chút huyết sắc nào của Phượng Linh thì cô lại không kìm được mà đi theo. Cái người đàn ông này cũng là vì cô mới bị liên lụy thành ra thế này.
Phía sau bọn họ, Phượng Tâm nhìn một màn này mà không khỏi sững sờ. Ông quay sang bạn đời của mình nói với giọng điệu đầy hoài nghi nhân sinh:
" Tôi không biết là con trai chúng ta lại mưu mô như vậy đấy. "
" Hừ, nó giống ông đấy. Hai cha con lươn lẹo như nhau. Rõ ràng là từ lúc cái tường nephirew bị phá dỡ thì dị năng đã trở lại rồi. Vậy mà còn bày đặt yếu ớt ho ra máu. "
.....
Tại bệnh viện đế đô, Huyền Âm nhìn người bạn thân chí cốt đang nằm trên giường bệnh phòng VIP mà không khỏi âm thầm khinh bỉ một trận. Anh vỗ vỗ lên đầu giường gọi cái tên được việc còn tỏ ra đắc ý này:
" Dậy đi, khoẻ như voi thì đi về. Đừng có chiếm dụng tài nguyên của bệnh viện. "
Phượng Linh lười biếng nhấc mí mắt, anh nhìn sang người anh em chí cốt của mình:
" Không về. Về thì cô ấy phát hiện ra tôi đang giả vờ bệnh tật thì sao? "
" Mặc xác cậu. Không ngờ luôn đấy Phượng Linh. Cái người kiêu ngạo như cậu vậy mà lại dùng khổ nhục kế để lừa Tiểu Ly đồng ý lời tỏ tình của cậu. "
Phượng Linh im lặng một lúc lâu rồi chỉ biết cười khổ:
" Bạc Cận Thâm sắp về rồi. Không dùng khổ nhục kế thì biết khi nào mới được cô ấy chấp nhận. Kiêu ngạo thì sao chứ? Miễn theo đuổi được bạn đời thì chút kiêu ngạo này cũng vứt bỏ được mà. "
" Cậu... Thay đổi rồi. "
" Tất nhiên, sắp có bạn đời thì phải trưởng thành hơn chứ. "
Huyền Âm nghe những lời nói ngứa đòn này thì thật sự muốn xắn tay áo lên đ.á.n.h nhau với cái tên này một trận. Đã từ lâu lắm rồi hai người chưa có so kè cao thấp lần nào. Người thèm đòn như vậy, phải chịu khổ một chút mới tỉnh ngộ.
Phượng Linh lại như không hề nhìn thấy hành động đe doạ đó của Huyền Âm mà chỉ cười khẩy:
" Cô ấy biết cậu đ.á.n.h tôi thì cô ấy sẽ không tha cho cậu đâu. "
" Cậu... Cái tên c.h.ế.t bằm này! Mặc xác cậu, sáng mai cút liền, trả phòng bệnh lại cho những bệnh nhân khác. "
Huyền Âm mặc kệ Phượng Linh có nghe thấy lời đe doạ hay không, vẫn hầm hầm bực tức rời đi. Anh rầm một tiếng đóng cửa trong tiếng cười đầy khiêu khích của Phượng Linh.
Sau khi Huyền Âm rời khỏi phòng bệnh thì anh mới lấy từ trong nhẫn không gian của mình ra một con hạc giấy nhỏ. Anh mân mê trong lòng bàn tay như thể đang cầm một báu vật tuyệt vời nhất trên trần gian.
