Xuyên Làm Ác Nữ, Tôi Bị Các Thú Phu Nghe Thấy Tiếng Lòng - Chương 64

Cập nhật lúc: 23/12/2025 19:06

Hiện trường ở đế đô thì đang được Tư Đồ Úc Châu ra sức khống chế. Sau khi giao con trùng tộc giả dạng cho Tống Y Duệ thì anh mới thảnh thơi mà xử lý chuyện trên mạng tinh võng. 

Hiện tại đế quốc vẫn chưa thông báo với người dân về việc xuất hiện trùng tộc giả dạng. Việc đột thông báo như vậy sẽ gây ảnh hưởng cực kì xấu. Thứ nhất là gây hoang mang lòng dân. Thứ hai là sẽ khiến mất đoàn kết vì sẽ luôn nghi ngờ lẫn nhau. 

Nhưng hôm nay tin tức thánh nữ điện hạ đ.á.n.h nhau với thiếu chủ tộc Chu Tước đã tràn lan trên mạng. Nếu không nhanh chóng đưa ra câu trả lời kịp thời sẽ bị dân chúng hiểu lầm rằng tộc Chu Tước đã làm gì không phải phép với thánh nữ nên mới xảy ra chuyện như vậy. 

Tư Đồ Úc Châu mệt mỏi xoa xoa mi tâm, anh gõ gõ trên màn hình quang não một lúc lâu. Bên phía đầu dây bên kia chính là Bạc Cận Thâm - vị thống soái quân viễn chinh đang giải quyết công việc ở biên phòng. 

" Chừng nào cậu mới sắp xếp công việc về lại đế đô hả? " - Tư Đồ Úc Châu bực bội mà gầm lên.

" Xảy ra chút vấn đề. Không biết tại sao dạo gần đây lũ trùng tộc lại manh nha tiến sát về biên giới như vậy. "

" Cậu nhanh nhanh sắp xếp về lại đế đô đi. Chúng ta cần phải nhanh chóng tổ chức lễ phong thánh nữ cho cô ấy. "

Bạc Cận Thâm nghe vậy thì liền dừng bút. Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía quang não:

" Đã có chuyện gì xảy ra? "

" Ban nãy có trùng tộc giả dạng thành Phượng Linh tộc Chu Tước. Cô ấy và con trùng tộc đó đ.á.n.h nhau, bây giờ cả đế quốc đều biết hết rồi. Bây giờ cần phải làm lễ phong thánh nữ cùng với công bố sự việc chính thức thì mới êm xuôi được. "

"... Tôi biết rồi. "

Ngay khi vừa cúp máy, Bạc Cận Thâm liền bấm vào giao diện nhắn tin. Tin nhắn hồi sáng với cô vẫn còn chưa bị đẩy lên mà bây giờ cô đã quên mất lời anh dặn rồi:

" Em không ngoan. Không có quà cho em. "

Bạch T.ử Ly:" ??? "- Cái người đàn ông này lại bị làm sao nữa. 

Cô nhìn về phía Tư Đồ Úc Châu thì thấy anh đang nói chuyện với ai đó. Lúc này Bạch T.ử Ly mới ngỡ ngàng nhận ra, hình như sáng nay Bạc Cận Thâm nói cô không được đi ra ngoài nữa. Vậy mà cô lại hí hửng đồng ý đi chơi với Phượng Linh. Cuối cùng là thành ra cớ sự này.

Bạch T.ử Ly vội vàng vào lại quang não nhắn tin với cái người đang khó ở bên kia:

" Tôi biết sai rồi. Không như thế nữa * đính kèm emoji nước mắt lưng tròng* "

Đối phương im lặng một lúc lâu rồi mới trả lời lại:

" Haizzz... Em biết tôi không thể nặng lời với em nên em mới vậy đúng không? "

Bạch T.ử Ly hoàn toàn không ngờ được cái người đàn ông lạnh lùng kia vậy mà nói những lời này với cô khiến cô không kịp trở tay. Cô vội vàng quay người đi chỗ khác sợ bị bà Khổng phát hiện mình đang ngại ngùng. Ngón tay cô chậm rì rì gõ lại từng chữ:

" Anh nói như thể là anh cưng chiều tôi lắm vậy?"

" Thế có lúc nào tôi không cưng chiều em? "

"... " - aaa cái người đàn ông này! Thật biết cách làm người khác phải rung động. 

Bạch T.ử Ly cuối cùng cũng đành phải chịu thua. Cô yếu ớt trả lời lại:

" Vậy... chú nhỏ đừng giận tôi nữa nha. "

" Tôi không có giận em. Tôi là lo cho em. Hai lần bị bắt đi như vậy, em còn không sợ à? "

" Biết rồi. Chú nhỏ hạ hoả. "

Bạc Cận Thâm nhìn những dòng tin nhắn trên quang não chỉ có thể bất lực cười lắc đầu. Nhắn tin qua quang não thế này làm anh không biết cô đang thật sự nghĩ gì trong đầu. Cái cô gái nhỏ đó lúc nào cũng không chịu nghe lời anh. 

" Em ngoan ngoãn ở nhà. Tôi thu xếp về lại đế đô tổ chức lễ phong thánh nữ cho em cùng với việc sắp xếp thú phu cho em luôn. "

" Hả? Sắp xếp thú phu? "

" Không phải em từng nói với tôi là tìm thú phu giúp em sao? Tôi đã lên danh sách cả rồi. "

Bạch T.ử Ly hoàn toàn không ngờ tới cái vị thống soái bận rộn đến mức cơm không ăn, chỉ uống dịch dinh dưỡng cho qua ngày. Người đàn ông như long thần chỉ thấy đầu chẳng thấy đuôi ấy vậy mà lại thật sự sắp xếp xong danh sách thú phu cho cô rồi. 

" Chuyện này... có thể trì hoãn chút được không?"

" Vậy là em muốn bị bên hoàng gia sắp xếp thú phu cho à? "

" Không, không! Chú nhỏ cứ sắp xếp đi. "

Kết thúc cuộc trò chuyện vừa hay cấp dưới thân cận nhất của Bạc Cận Thâm đến gõ cửa. Đằng T.ử cầm theo một hồ sơ đặt lên bàn làm việc của anh:

" Thống soái, đây tài liệu cần ngài kí. À, còn đây là sơ yếu lí lịch của ngài. Ngài cần sơ yếu lí lịch làm gì vậy ạ? "

Bạc Cận Thâm nhấc mắt, hất cằm về phía một chồng tài liệu để cách mình không xa:

" Cậu bỏ sơ yếu lí lịch của tôi vào cái chồng tài liệu đó đi. Khi nào về đế đô nhớ nhắc tôi mang theo. "

Đằng T.ử cầm lấy tờ sơ yếu lí lịch của Bạc Cận Thâm tính bỏ lên chồng tài liệu mà anh vừa chỉ. Nhưng khi nhìn thấy bìa tài liệu ghi cái gì thì anh xém xíu nữa đã đứng không vững:

" Thống soái... Ngài có chắc là để chung với cái này không ạ? "

" Ừ, để vào nhớ đóng lại cẩn thận. "

Đằng T.ử cầm tờ giấy trên tay rồi lại nhìn về phía chồng tài liệu. Cuối cùng cậu chỉ đành giả vờ như không thấy gì mà thực hiện nhiệm vụ. Vừa bước ra khỏi văn phòng thống soái, cậu thanh niên rốt cuộc cũng không giữ được vẻ mặt nữa mà liền đi kể lại cho bạn bè nghe:

" Êi, có tin động trời! "

" Gì đấy? Gì đấy? "

Đằng T.ử kéo đám bạn đi ra xa xa, ánh mắt cậu nhìn về phía phòng thống soái. Thấy không có vẻ như người kia sẽ xuất hiện ở đây liền thì thầm kể lại:

" Hồi sáng nay thống soái bảo tôi đi in một tờ sơ yếu lí lịch của thống soái. Mấy cậu biết thống soái làm gì với tờ sơ yếu lí lịch đó không? "

" Làm gì? Kể nhanh nhanh lên coi. "

" Thống soái bảo tôi để tờ sơ yếu lí lịch đó vào chung bộ hồ sơ tuyển chọn thú phu đó. "

" CÁI GÌ? THỐNG SOÁI MUỐN LÀM THÚ PHU CỦA AI RỒI SAO? "

Đằng T.ử nghe bạn mình bỗng nhiên nói lớn như vậy liền hoảng hồn vội bịt miệng người kia lại:

" Suỵt bé cái mồm thôi! Thống soái mà ra thì toi cả lũ. "

" Mà cậu có chắc cái đó là hồ sơ tuyển chọn thú phu không vậy? "

"Tôi nói thật đó, mấy cậu phải tin tôi. Trên bìa hồ sơ có ghi rõ ràng là 'Danh sách thú phu đã được qua tuyển chọn' nữa cơ. "

" Chấn động thật chứ! Cái tảng băng ngàn năm của đế quốc này cuối cùng cũng đã tan chảy rồi. Nhưng mà rốt cuộc là vị điện hạ giống cái nào mà bản lĩnh dữ vậy? "

.....

Bên phía đế đô, sau hơn mấy tiếng giải quyết thì cuối cùng Tống Y Duệ cũng đã thành công moi được thông tin từ con trùng tộc. Anh nhìn con trùng tộc nửa sống nửa c.h.ế.t đang nằm thoi thóp trên nền đất mà không một chút mảnh manh d.a.o động.

Tống Y Duệ ghét bỏ cởi cái găng tay trắng đã nhuộm đầy m.á.u xanh của trùng tộc xuống. Anh lau lau khoé miệng cũng dính chút m.á.u xanh. Lính gác cửa nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi hít sâu một hơi. Con trùng tộc này đúng thật là xui xẻo tận mạng, bị tra khảo tới tận ba tiếng đồng hồ. 

Thú nhân bình thường đã không thể chịu nổi trong vòng nửa tiếng đầu rồi, đằng này lại tận ba tiếng. Nếu không phải chứng kiến hết toàn bộ cảnh tượng tra khảo như địa ngục đó thì người lính gác cửa này có thể sẽ quên mất vị Tống thẩm phán cao cao tại thượng ấy cũng là Tống ngục trưởng của Ngục Tù Vĩnh Hằng. Mà chức vụ ngục trưởng thì không phải là chức vụ mà một kẻ yếu đuối hiền lành có thể làm được.

Tống Y Duệ cầm khăn tay lau từng kẽ ngón tay thon dài trắng trẻo của mình. Anh bước ra khỏi cửa còn không quên dặn dò người lính gác cửa:

" Nhốt con trùng tộc đó lại. Tôi vẫn còn chưa nói chuyện xong với nó đâu. "

" A... dạ! " 

Người lính gác nhanh chóng bước vào trong phòng thấy con trùng tộc không thể nhúc nhích nổi, hơi thở nặng nề thì không khỏi rùng mình. Chưa nói chuyện xong mà đã như này, nói chuyện xong thì còn như nào nữa. 

Tống Y Duệ sau khi dọn dẹp xong m.á.u của trùng tộc dính trên người mình thì cũng vứt thẳng cái khăn tay vào sọt rác. Anh nhanh chóng bước đến chỗ của Bạch T.ử Ly. 

Khi nhìn thấy cô đang nói chuyện cười vui vẻ với phu nhân gia chủ tộc Chu Tước thì anh cũng bất giác cười theo. Sát khí trên người vốn đang nồng nặc cũng theo đó mà trôi sạch đi.

Bạch T.ử Ly thấy anh đi tới thì liền đứng dậy hỏi:

" Đã có thông tin gì chưa? "

" Uhm, con trùng tộc khai rồi. Chúng nó nhốt thiếu gia chủ tộc Chu Tước ở tinh cầu Lya. "

" Cuối cùng cũng chịu khai rồi sao? Lúc trước tôi thấy nó còn cứng miệng lắm mà. "

" Đúng là lúc đầu nó rất ngoan cố. Nhưng sau đó tôi dùng mốt vài biện pháp nhỏ nên nó đã chịu khai ra rồi. "

Nghe đến đây, Bạch T.ử Ly bất giác nhớ đến trong nguyên tác có miêu tả về Tống Y Duệ. Cái vị Tống thẩm phán này bình thường đều ít nói khiến nhiều người quên mất anh ta giữ tận ba chức vụ. Trong đó chức vụ ngục trưởng Ngục Tù Vĩnh Hằng là dễ bị lãng quên nhất. 

Nhưng sự lãng quên đó chỉ là đối với những người chưa từng gặp anh ta trong phòng thẩm vấn. Còn đối với những tù nhân từng gặp anh ta trong phòng thẩm vấn thì chỉ cần tới Tống ngục trưởng là đã thở không nổi rồi. Không phải tự nhiên mà anh ta lại là vị thú phu tàn nhẫn nhất trong các thú phu của nguyên chủ đâu. 

Nghĩ đến đó thôi mà Bạch T.ử Ly đã bất giác nuốt nước bọt. Mặc dù trong nguyên tác không miêu tả kĩ nhưng phân đoạn đó nhưng cô cũng từng là đặc vụ mà. Cô làm sao mà không biết tới những cảnh tra khảo đầy kinh khủng đó chứ. 

Tống Y Duệ nghe thấy tiếng lòng của cô thì bất giác mím môi siết chặt nắm tay. Rõ ràng anh đã cố tình che giấu hết tất cả những dấu vết còn sót lại sau buổi tra khảo. Ấy vậy mà cái thứ gọi là nguyên tác đó lại bóc trần tất cả về anh. 

Chỉ cần nghĩ đến cảnh cô sẽ ghét bỏ anh làm Tống Y Duệ - cái người mà mới cách đây năm phút trước còn không một chút lay động nào tra khảo trùng tộc giờ phải lùi bước, che giấu tay ra phía sau lưng. Anh nở một nụ cười chua xót nhìn về phía Bạch T.ử Ly:

" Bạch điện hạ, cô thấy tôi như vậy có đáng sợ lắm không? "

" Không. Anh không đáng sợ như vậy thì sao trùng tộc khai ra chứ. Đây là tính chất nghề nghiệp của anh mà. "

Bạch T.ử Ly cũng thật sự có chút khâm phục Tống Y Duệ. Đừng tưởng việc tra khảo tù nhân là một chuyện dễ dàng. Trước đây cô cũng từng làm rồi nhưng không được vì cô thật sự không đủ sự kiên nhẫn. Gặp mấy tên tù nhân còn khiêu khích ngược lại càng khiến cô muốn móc s.ú.n.g ra b.ắ.n một phát cho xong chuyện luôn cho rồi.

Tống Y Duệ thấy nét mặt của cô trông có vẻ không phải thật sự sợ anh thì nỗi bất an trong lòng mới được buông xuống. 

" Đi thôi Bạch điện hạ. Tôi đã báo cáo lại với đại hoàng t.ử rồi. Chúng ta sẽ lên đường đến tinh cầu Lya ngay bây giờ. "

Bạch T.ử Ly quay đầu lại tính gọi Khổng Thanh Hà đi theo thì thấy bà đang nắm chặt ngọc thạch bản mệnh của Phượng Linh trong tay. Vẻ mặt của bà không còn ung dung như ban nãy nữa mà toát lên một tầng lo lắng.

" Bác Khổng, có chuyện gì xảy ra với Phượng Linh rồi sao? "

" Ta không biết... Ngọc thạch bỗng nhiên lạnh quá, như thể rớt vào hầm băng vậy. "

" Phượng thiếu chắc bị hạ thân nhiệt rồi. " - Tống Y Duệ suy đoán. 

Hạ thân nhiệt là một tình trạng cực kì nguy hiểm. Trong tình trạng đó thì não bộ và các cơ quan không thể hoạt động bình thường gây nguy hiểm đến tính mạng. Nghĩa là bây giờ Phượng Linh đang trong tình trạng nguy kịch. Khổng Thanh Hà khi nghe con trai mình như vậy liền hoảng sợ, vội vàng chạy tới bãi đậu phi cơ. 

Cả hai người Bạch T.ử Ly và Tống Y Duệ cũng không dám chậm trễ phía sau. Tất cả đều cùng lên một chiếc phi cơ quân đội tiến đến tinh cầu Lya. Khổng Thanh Hà lúc này đã gần như mất hết sức sống, bà cứ liên tục chà xát ủ ấm cho miếng ngọc thạch như thể đang cố truyền chút hơi ấm sang cho người Phượng Linh. 

Bên phía Phượng Linh tình trạng cũng không khác gì mấy so với suy đoán của Tống Y Duệ. Anh ngồi dựa vào góc phòng đang không ngừng ma sát làm tăng nhiệt độ cơ thể lên. Vốn tưởng rằng có thể chịu đựng được thêm mấy ngày, nào ngờ bọn trùng này lại âm hiểm như vậy. 

Chúng vậy mà thật sự nhốt anh trong lớp băng vĩnh cửu của tinh cầu Lya. Phải biết anh là thần tộc Chu Tước, cho dù không còn dị năng thì cũng không sợ cái lạnh. Nhưng lớp băng vĩnh cửu của tinh cầu Lya lại nằm dưới tầng đáy của cực Bắc tinh cầu. 

Nơi này quanh năm không có ánh mặt trời do đã bị tinh cầu Sia che chắn hết nên nhiệt độ cực kì thấp. Lâu dần chúng tích tụ lại thành một lớp băng dày. Những con dị thú đi lạc vào vùng đất này đa phần là bị c.h.ế.t cóng. 

Khi đó xác của chúng bị chôn vùi dưới lớp băng, nguồn năng lượng dư thừa chưa tiêu hao hết trực tiếp ngấm vào lớp băng khiến băng càng khó tan hơn. Đó là lí do vì sao lại hình thành nên lớp băng vĩnh cửu này. 

Phượng Linh hà hơi vào trong tay rồi xoa xoa tay lên vùng cổ phía sau. Anh bị nhốt trong căn phòng bọc đầy nephirew này khiến dị năng hoàn toàn tắt nghẽn. Hơi lạnh từ sàn nhà truyền thẳng vào người khiến anh rùng mình một trận. Sống hơn hai chục năm trên đời, đây là lần đầu tiên anh biết lạnh là như thế nào.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.