Xuyên Sách Làm Pháo Hôi Học Kém - Chương 174
Cập nhật lúc: 21/09/2025 06:07
Cô kéo vali bắt đầu xuống lầu, nhưng khi đi đến tầng một cô vẫn còn do dự, từ từ từng chút một tiến lên, dù có chần chừ bao lâu đi nữa, cô cũng vẫn phải bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi ký túc xá nữ, cô đã thấy chiếc xe đậu không xa, Chu Húc Bắc bên trong cũng luôn nhìn chằm chằm vào cửa ký túc xá, anh xuống xe khi thấy Tiêu Gia Lạc bước ra.
Tiêu Gia Lạc đứng yên ở cửa ký túc xá nhìn Chu Húc Bắc, Chu Húc Bắc bước tới muốn xách hành lý giúp cô.
Tay Tiêu Gia Lạc khẽ động, nắm chặt lấy hành lý, mãi cho đến khi có người phía sau nói: “Làm ơn tránh đường.”
Tiêu Gia Lạc mới bước ra ngoài, hai người không nói gì, Chu Húc Bắc bỗng nhiên có chút buồn bã nói: “Cậu định sau này sẽ không thèm để ý đến bọn tớ nữa sao?”
“Không phải!” Tiêu Gia Lạc cúi đầu, “Xin lỗi.” Cô thật ra có chút day dứt, cũng cảm thấy hơi ngại ngùng.
“Tớ không hề muốn không để ý đến các cậu… Tớ chỉ là… vì thi cử… bận.” Tiêu Gia Lạc quay đầu sang một bên, không dám nhìn anh.
Chu Húc Bắc nghe xong trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, anh cầm lấy hành lý trong tay cô, “Không phải đã nói là đến chỗ tớ ở sao? Tớ đưa cậu qua đó.”
Tiêu Gia Lạc lại giật lấy hành lý, “Không cần đâu. Tớ ở với bố mẹ tớ là được rồi.”
“Chỗ các cậu nhỏ như vậy, anh họ cậu không ở đó sao? Cậu sẽ ngủ ở đâu?” Chu Húc Bắc cau mày, “Cậu định giữ khoảng cách với tớ sao?”
Tiêu Gia Lạc ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi lại cúi xuống, “Không phải.”
Ở cửa ký túc xá nữ người ra người vào, có người đi qua sẽ nhìn về phía họ, “Lên xe trước đi, cậu cũng không muốn để mọi người nhìn chằm chằm chứ?”
Tiêu Gia Lạc vẫn đi theo lên xe, dù sao bị người khác nhìn cũng không tốt.
Lên xe, Chu Húc Bắc lập tức khóa cửa xe lại, chiếc xe chạy được một đoạn rồi dừng lại ở một nơi vắng người.
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Lòng Tiêu Gia Lạc hơi hoảng hốt, cô có chút lo lắng mở lời trước, “À phải rồi, bình giữ nhiệt của cậu.” Cô lấy bình giữ nhiệt từ trong ba lô ra đưa cho anh, “Cảm ơn cậu lần trước.”
Chu Húc Bắc cầm lấy bình giữ nhiệt, “Cậu định mãi mãi trốn tránh bọn tớ sao?”
“Không phải…” Tiêu Gia Lạc đút tay vào túi áo, rũ mắt, “Trước đây tớ không nghĩ nhiều như vậy, tớ chỉ muốn học thôi.”
“Với cả lần trước tớ nổi cáu tớ cũng có lỗi, tớ đáng lẽ nên nói lời xin lỗi với các cậu.” Sau này cô nghĩ lại, lúc đó cô quả thật là hơi nóng nảy một chút.
Chu Húc Bắc lại quay sang nắm lấy tay cô, Tiêu Gia Lạc lập tức trợn tròn mắt nhìn anh, A a a! Không phải là muốn tỏ tình gì đó chứ? Cô nên từ chối hay đồng ý đây?
Tiêu Gia Lạc lúc này trong đầu đang điên cuồng suy nghĩ! Cô thật sự không biết xử lý mấy vấn đề tình cảm này chút nào!
Chu Húc Bắc không tỏ tình, chỉ nhìn cô dịu dàng nói: “Lần sau đừng không thèm để ý đến bọn tớ nữa, làm bạn bè không có vấn đề gì, cậu từ từ suy nghĩ cũng được, chúng ta quay về như trước được không? Lần trước tớ cũng có lỗi, tớ không nên nói móc như vậy.”
“Không, tớ cũng có lỗi.” Tiêu Gia Lạc ấp úng nói, “Tớ đáng lẽ nên xin lỗi các cậu sớm hơn.”
“Cậu không sai, không cần xin lỗi.”
“Cần chứ. Cậu còn gửi đồ cho tớ, tớ ngại lắm.”
Chu Húc Bắc mỉm cười, “Vậy chúng ta hòa giải nhé?”
“Ừm!” Tiêu Gia Lạc cũng cười, gật đầu thật mạnh.
--- Chương 109: Hòa giải (2) ---
“Vậy đến chỗ tớ ở nhé?” Chu Húc Bắc lại nói.
Tiêu Gia Lạc gật đầu, Chu Húc Bắc vội vàng khởi động xe, Tiêu Gia Lạc bỗng nhiên nghĩ đến Lương Xung, “Lương Xung đâu rồi? Tớ có cần gọi điện cho cậu ấy không?”
“Tớ vẫn nên gọi điện xin lỗi cậu ấy đi.” Tiêu Gia Lạc nghĩ một lúc, cứ thế này mãi cũng không được, “Hy vọng cậu ấy không giận mãi.”
“Cậu ấy không giận cậu đâu.” Không những không giận cô, mà còn vì sợ cô giận, sợ cô nói sau này không còn là bạn bè nữa nên không dám liên lạc với cô.
“Tớ gọi điện thoại qua.” Tiêu Gia Lạc lấy điện thoại ra.
Bên kia Lương Xung đang ngồi trong ký túc xá, tay cầm điện thoại lướt qua lướt lại, Nghiêm Chính và những người khác chuẩn bị rời đi, “Anh Xung, bọn tớ đi đây! Cậu còn không đi à?”
Lương Xung hờ hững nói: “Lát nữa tớ sẽ đi.” Anh muốn đi tìm Tiêu Gia Lạc, nhưng nếu Tiêu Gia Lạc gặp anh mà không để ý đến anh thì sao?
Nghĩ đến đó Lương Xung liền sợ hãi, nghĩ đến việc Tiêu Gia Lạc sau này không còn tốt với anh nữa là anh lại khó chịu.
Điện thoại bỗng nhiên rung lên, Lương Xung nhìn thấy là cuộc gọi của Tiêu Gia Lạc, tay anh run lên lúng túng làm điện thoại “choảng” một tiếng rơi xuống đất, Lương Xung vội vàng nhặt lên, sau đó phát hiện điện thoại đã bị vỡ và tắt nguồn.
Lương Xung vội vàng bấm nút nguồn, nhưng đợi rất lâu, trong lòng anh sốt ruột, ruột gan cồn cào, chỉ có thể đi đi lại lại trong ký túc xá chờ điện thoại khởi động.
Bên kia Tiêu Gia Lạc nhìn điện thoại, “Hình như… không kết nối được. Cậu ấy có phải thấy tớ gọi đến thì cúp máy rồi không.”
Chu Húc Bắc thấy vẻ mặt thất vọng của cô liền nói: “Không thể nào!”