Xuyên Sách Làm Pháo Hôi Học Kém - Chương 175
Cập nhật lúc: 21/09/2025 06:07
Trước đây Lương Xung từng gọi điện cho anh nói là lỗi của mình, tính tình anh nóng nảy, sợ Tiêu Gia Lạc không tha thứ cho anh, bây giờ lại cúp điện thoại của Tiêu Gia Lạc, điều này hoàn toàn không thể.
“Đừng lo lắng, cậu ấy có thể gặp chuyện gì đó rồi. Có thể điện thoại hết pin, đang thu dọn đồ đạc nên không nghe thấy, hoặc đang ở trong nhà vệ sinh, chúng ta đi tìm cậu ấy được không?”
Chu Húc Bắc quay đầu xe, “Chúng ta đến ký túc xá nam xem, tớ đi tìm cậu ấy.”
“Được.”
Bên kia Lương Xung răng nghiến chặt đến sắp đứt thì điện thoại cuối cùng cũng khởi động được, cái điện thoại hỏng tiệt này, a a a! Anh phải đổi cái điện thoại này!
Điện thoại khởi động xong anh lập tức gọi lại, Tiêu Gia Lạc thấy điện thoại rung liền nói với Chu Húc Bắc: “Lương Xung gọi đến rồi.”
“Alo?” Tiêu Gia Lạc vừa nói một chữ, bên kia Lương Xung đã nói một tràng dài lời nói, “Vừa rồi tớ không cố ý không nghe điện thoại đâu, điện thoại của tớ bị rơi xuống đất tắt nguồn rồi, mãi nó mới khởi động lại được, tớ định lập tức nghe điện thoại của cậu, nhưng điện thoại bị rơi mất rồi.”
“Cậu đừng giận, với cả xin lỗi, cậu đừng không thèm để ý đến tớ được không?” Lương Xung càng nói giọng càng nhỏ đi, “Tiêu Gia Lạc, tớ sai rồi.”
Cổ họng Tiêu Gia Lạc như bị nghẹn lại không nói gì, Lương Xung chỉ nghe thấy tiếng thở của Tiêu Gia Lạc truyền đến, trong lòng anh vô cùng lo lắng, “Tiêu Gia Lạc, cậu… cậu nói gì đi chứ?”
“Ừm.” Tiêu Gia Lạc đáp một tiếng, sau đó thấy xe dừng dưới lầu ký túc xá nam, “Tớ đang ở dưới lầu ký túc xá nam, cùng với Chu Húc Bắc.”
“Tớ xuống ngay.” Tiếp theo là tiếng bước chân thình thịch, Lương Xung xách hành lý ra khỏi ký túc xá đóng cửa rồi xuống lầu.
Anh ở tầng sáu, nhưng khi vác hành lý xuống anh chẳng cảm thấy mệt chút nào, đợi đến khi ra khỏi ký túc xá nam thấy Tiêu Gia Lạc đang ngồi ở ghế phụ lái trên xe Chu Húc Bắc thì càng không thấy mệt nữa.
Anh vác hành lý trực tiếp chạy đến, sau đó dừng lại ở cửa xe.
Khi Tiêu Gia Lạc nhìn về phía anh, anh liền cứng đờ cả người, Tiêu Gia Lạc thấy dáng vẻ đó của anh liền bật cười.
Lương Xung thấy cô cười cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi cũng cười theo.
Chu Húc Bắc mở cốp sau, “Để hành lý vào trước đi.”
“À.” Lương Xung để hành lý vào, anh đã quên mất xe của mình cũng đang ở trường, nhưng Tiêu Gia Lạc đang ở trên xe Chu Húc Bắc, vậy thì anh nhất định cũng phải lên đó.
Để xong hành lý Lương Xung lên xe, ngồi rất ngượng nghịu, nhìn Tiêu Gia Lạc, Tiêu Gia Lạc quay đầu nhìn anh, nghĩ một lát rồi vẫn đưa tay ra, “Chúng ta hòa giải nhé, lần trước xin lỗi, tớ cũng có lỗi.”
Lương Xung nắm chặt lấy tay cô, “Cậu không sai, là… là lỗi của tớ, tớ không nên nổi cáu.” Anh không dám nhắc đến đàn anh kia nữa.
“Tớ cũng có lỗi, thái độ của tớ đối với các cậu quá tệ, các cậu là bạn của tớ, sao tớ có thể vì người khác mà cãi nhau với các cậu chứ?”
“Nhưng đàn anh đó thật sự chỉ là đàn anh của tớ thôi.” Tiêu Gia Lạc cảm thấy vẫn nên giải thích một chút, “Tớ với anh ấy chỉ nói chuyện học hành thôi, không nói gì khác.”
Chu Húc Bắc lái xe nói: “Thôi được rồi, chuyện này cứ thế cho qua đi, sau này chúng ta không nhắc đến nữa.”
“Được, không nhắc đến nữa.” Lương Xung cũng hưởng ứng.
Tiêu Gia Lạc cũng gật đầu, muốn rút tay về, nhưng Lương Xung lại nắm chặt không buông, thậm chí còn xoa nhẹ một cái.
“Hả?” Tiêu Gia Lạc không hiểu.
Lương Xung lúc này mới phản ứng lại như bị bỏng mà rụt tay về, Tiêu Gia Lạc ngồi thẳng người, thắt dây an toàn, Lương Xung cũng ngồi thẳng người, nhưng mắt anh không ngừng liếc nhìn về phía Tiêu Gia Lạc.
Sau đó anh phát hiện, tai của Tiêu Gia Lạc đỏ bừng, Lương Xung trong lòng bỗng nhiên nở hoa, hóa ra Tiêu Gia Lạc cũng không phải lúc nào cũng bình tĩnh như vậy sao?
Chiếc xe chạy thẳng đến căn hộ của Chu Húc Bắc, Lương Xung giúp cô xách vali, “Lát nữa chúng ta đi ăn cơm nhé? Ăn lẩu được không? Tớ đặt chỗ trước.”
“Được thôi.” Tiêu Gia Lạc không có ý kiến, cô cảm thấy đã rất lâu rồi không ăn cơm cùng họ.
Vào trong phòng, Chu Húc Bắc đưa một chiếc chìa khóa cho Tiêu Gia Lạc, “Hôm qua tớ đã cho người dọn dẹp rồi, cậu xem còn thiếu gì không.”
“Thiếu cái gì tớ tự mua, cảm ơn cậu nhé, lát nữa tớ mời.” Tiêu Gia Lạc nhận lấy vali rồi đặt xuống trước, thu dọn một chút đồ đạc.
Thu dọn xong Tiêu Gia Lạc bước ra khỏi phòng, sau đó cô phát hiện Chu Húc Bắc không có ở đó, “Chu Húc Bắc đâu rồi?”
Lương Xung ngồi trên ghế sofa, “Hình như xe bị người ta va quẹt, cậu ấy xuống xử lý rồi.”
“À? Ồ.” Tiêu Gia Lạc đi vào bếp rửa cốc chuẩn bị uống nước, Lương Xung lại đi theo vào, “Tiêu Gia Lạc.”
“Ừm?”
“Tớ… tớ…”
“Sao vậy?” Tiêu Gia Lạc quay đầu nhìn Lương Xung, anh ấy vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Tớ có thể ôm cậu một cái được không?” Lương Xung tiến một bước đến trước mặt cô.
Tiêu Gia Lạc tay đang cầm cốc, tay vẫn còn ướt, có chút ngây người ra, “Hả?”
Lương Xung không đợi cô đồng ý liền vòng tay ôm lấy vai cô, sau đó đầu tựa vào vai cô, Tiêu Gia Lạc muốn lùi lại nhưng phía sau đã là tủ bếp rồi.