Xuyên Sách Làm Vai Phụ Hắc Hóa - Chương 165

Cập nhật lúc: 18/09/2025 15:36

Liễu Bích Cầm cúi đầu im lặng, chẳng cất lời. Quan đại tẩu cũng không nói thêm lời nào, đứng dậy, giúp nàng ta đốt giường đất, đoạn lại khẽ thở dài một tiếng rồi chậm rãi rời đi.

Giường đất dần dần nóng lên, nhiệt độ trong phòng cũng dần tăng cao, Liễu Bích Cầm chui ra khỏi bọc chăn dày cộm. Đi đến trước cái bàn cũ nát cạnh cửa sổ, lấy ra một chiếc gương nhỏ từ trong ngăn kéo.

Gương đồng có vài vết trầy xước, phản chiếu gương mặt tinh xảo của nàng ta, nghĩ đến những lời Quan đại tẩu vừa nói, nàng ta hỏi Hồng Nhi: “Ngươi nói xem bây giờ hắn đang làm gì?”

Hồng Nhi biết hắn ở đây chính là Tiêu thế tử, nàng ta cũng ở thôn trang, nào biết công tử Hầu phủ đang làm gì, bèn nói: “Nô tỳ không biết. Nhưng chắc chắn trong phòng Tiêu thế tử đã có than bạc than hoa, ra cửa cũng có áo lông chồn che thân, không phải chịu một chút lạnh lẽo nào.”

Liễu Bích Cầm lại ngân ngấn nước mắt: “Chẳng lẽ hắn đã quên ta thật rồi sao? Bằng không tại sao lại không cho ta một chút tin tức nào?”

Hồng Nhi đi đến bên cạnh nàng ta, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, ngài sớm ngày tính toán đi!”

Liễu Bích Cầm nắm gương đồng thật chặt, trầm mặc hồi lâu nói: “Ta đã biết.”

Nghe nàng ta nói vậy, Hồng Nhi vô cùng vui mình. Nô tỳ như bọn họ, chủ tử sống tốt thì bọn họ mới tốt. Mà nàng ta cho rằng sống cuộc sống giàu có mới là tốt.

...

Hôm sau, Tiêu Ngọc Minh ăn sáng xong đã lập tức ra cửa, tuy đầu gối vẫn còn đau nhưng cũng không cản trở việc hắn cưỡi ngựa. Ghìm chặt dây cương, vung roi quất xuống m.ô.n.g ngựa, con ngựa hí vang một tiếng rồi lập tức phi nước đại, Nghiên Đài và Thạch Mặc cũng cưỡi ngựa theo sát phía sau.

Rất nhanh đã tới trại ngựa, người canh cửa thấy người tới là hắn thì không hề ngăn cản, mở cửa cho người vào trong. Mấy ngày không giục ngựa chạy như bay, Tiêu Ngọc Minh dùng sức vung roi, phi như bay trong trại ngựa.

Từ đằng xa đã thấy vài người đang phi ngựa chạy phía trước, nhìn kỹ lại, hắn không nhịn được nhếch miệng cười, hôm nay vận khí thật tốt, lại có thể đụng phải người muốn gặp. Hai chân kẹp chặt bụng ngựa, vung roi để ngựa tăng tốc, chỉ một lúc sau đã đuổi kịp người phía trước.

Lúc vượt qua bọn họ, hắn còn nhìn đám người kia, lộ ra nụ cười khinh miệt đầy khiêu khích. Người nọ cũng là một thiếu niên tuổi tác không lớn, sao có thể chịu được chuyện này, lập tức vung roi đuổi theo.

Lúc đuổi kịp Tiêu Ngọc Minh, hắn ta trào phúng nói: “Tiêu Nhị, nghe nói ngươi bị thư viện Thượng Lâm cho thôi học, như thế nào, không bị nương ngươi phạt chứ?”

Tiêu Ngọc Minh khinh thường nhìn hắn ta: “Mạnh Thành Thiên, tiểu gia có bị thư viện thôi học thì cũng hơn ngươi, nghe nói ngay cả Bách Gia Tính mà ngươi cũng đọc không được, ha ha ha, thật là cười c.h.ế.t tiểu gia.”

Mạnh Thành Thiên, cũng chính là thân đệ đệ của Lương nhị phu nhân. Vì là hài tử có được lúc về già nên từ nhỏ hắn ta đã được nuông chiều đến mức vô pháp vô thiên. Bởi vì hắn ta không thích đọc sách mà Mạnh gia cũng không cưỡng cầu, nghe nói mười mấy tuổi còn chưa đọc được Bách Gia Tính, trở thành mục tiêu chê cười của giới quyền quý ở Thượng Kinh. Hiện tại Tiêu Ngọc Minh lại nhắc tới chuyện này, Mạnh Thành Thiên thẹn quá thành giận, vung roi muốn đánh Tiêu Ngọc Minh.

Tuy công phu của Tiêu Ngọc Minh cũng chỉ là công phi mèo cào nhưng dù sao cũng có luyện tập, thấy hắn ta quất roi tới, hắn đã kịp thời ép mình vào lưng ngựa tránh được một roi. Sau đó hắn ngồi dậy, vung roi quất vào ngựa của Mạnh Thành Thiên. Lần này hắn dùng mười phần sức lực, ngựa của Mạnh Thành Thiên ăn đau, hí vang một tiếng rồi chạy như điên.

Mạnh Thành Thiên ngồi trên lưng ngựa sợ tới mức vội vàng nắm chặt dây cương, đề phòng bị ngã xuống...

Mạnh Thành Thiên tuy đọc sách không thông nhưng lại rất thích cưỡi ngựa, thuật cưỡi ngựa xem như không tồi. Ngựa của hắn ta bị Tiêu Ngọc Minh dốc hết toàn lực quật một roi thì hoảng loạn chạy như bay, nhưng hắn ta cũng không ngã ngựa, trấn an con ngựa của mình xong lập tức vọt tới chỗ Tiêu Ngọc Minh.

Bên này, Tiêu Ngọc Minh và đám Tề Nhị Nghiêm Ngũ đã hội hợp, vừa nói vừa cười. Mạnh Thành Thiên đưa theo vài người vọt tới, vừa xuống ngựa đã muốn đánh nhau với bọn Tiêu Ngọc Minh.

“Mạnh Thành Thiên, có giỏi thì tỷ thí với ta một phen, sao hả?” Tiêu Ngọc Minh tay trái cầm roi ngựa vỗ vỗ vào tay phải.

“So cái gì?” Mạnh Thành Thiên biết thằng nhãi Tiêu Ngọc Minh này quỷ kế đa đoan, không dám đồng ý ngay. Nhưng lại thấy Tiêu Ngọc Minh khinh thường nhìn hắn ta nói: “Nghe nói bên Tây Sơn có hồng hồ, chúng ta tỷ thí một phen, xem ai có thể bắt được nó.”

Mạnh Thành Thiên chưa từng nghe nói Tây Sơn kinh giao có hồng hồ, bèn quay sang hỏi người bên cạnh. Một người nhỏ giọng nói: “Quả thật có nghe Tây Sơn có hồng hồ ly, lông đỏ như máu, trông rất đẹp mắt.”

Mà lúc này, ở phía đối diện truyền đến tiếng chế nhạo của Tề Nhị và Nghiêm Ngũ: “Mạnh Thành Thiên, ngươi có dám đi hay không.”

Mạnh Thành Thiên cảm thấy tài săn bắn của mình cũng không thua ba tên khốn trước mắt này, bèn hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Được, vậy thắng cược sẽ được gì?”

ENNghiêm Ngũ và Tề Nhị đều dõi mắt về phía Tiêu Ngọc Minh. Hắn khẽ mím môi, không cất lời, dáng vẻ có phần do dự. Mạnh Thành Thiên thấy vậy, buông lời châm chọc: “Chà, Tiêu nhị công tử nhà ngươi vừa nghe đến phần thưởng thắng cuộc đã tỏ vẻ bối rối rồi ư?”

Tiêu Ngọc Minh làm ra vẻ bị khích tướng, hừ lạnh một tiếng rồi đáp: “Nếu ngươi thắng, ta ban ngươi một con chiến mã Quan Ngoại; còn nếu ta thắng, ngươi tính sao?”

Mạnh Thành Thiên vừa nghe tới chiến mã Quan Ngoại, hai mắt tức khắc sáng rỡ. Hắn ta phấn khích nói: “Được! Nếu ta thua, ta sẽ dâng ngươi năm ngàn lượng bạc, ngươi thấy ổn chứ?”

Tiêu Ngọc Minh bĩu môi: “Bản tiểu gia đây há lại thiếu bạc ư?”

“Vậy ngươi muốn gì?” Mạnh Thành Thiên hỏi lại.

Tiêu Ngọc Minh trầm ngâm suy tư một hồi, cuối cùng khoát tay: “Thôi được rồi, vậy bạc vậy.”

Năm ngàn lượng bạc đủ để sắm bốn, năm con chiến mã Quan Ngoại. Song, phải biết rằng loại tuấn mã Quan Ngoại thượng đẳng, đôi khi có dốc cạn gia tài cũng khó lòng mà có được.

Song phương đã định ra thời hạn bảy ngày, ai săn được Hồng Hồ trước sẽ là người thắng cuộc. Sau khi bàn bạc xong xuôi, nhân mã tức thì hướng Tây Sơn mà thẳng tiến. Dọc đường, Tề Nhị khẽ hỏi Tiêu Ngọc Minh: “Cớ sao công tử lại muốn tỷ thí cùng hắn ta?”

Tiêu Ngọc Minh trầm ngâm hồi lâu, không nói thực tình cho bọn họ hay, chỉ tìm đại một cớ: “Chẳng qua là nhìn tên đó không vừa mắt thôi.”

Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đều tỏ tường nội tình. Nhị hoàng tử cùng Vĩnh Ninh Hầu phủ vốn đã chẳng đội trời chung, nhà ngoại họ Lương của hắn cũng tương tự. Bởi vậy, nhà mẹ đẻ của Lương nhị phu nhân cùng Vĩnh Ninh Hầu phủ làm sao có thể còn qua lại được nữa?

“Dẫu có lời đồn Tây Sơn ẩn chứa Hồng Hồ, song từ trước đến nay chưa từng có ai diện kiến. Lần này, công tử e rằng chưa chắc đã thắng.” Nghiêm Ngũ cất lời.

Tiêu Ngọc Minh mỉm cười quỷ dị: “Mấy hôm trước, ngoại công của ta vừa may mắn vớ được một con Hồng Hồ.”

Tề Nhị và Nghiêm Ngũ nghe hắn nói thế thì không khỏi ngỡ ngàng, đoạn liền phá lên cười sồ sảng khoái. Hai người bắt đầu bàn tính xem năm ngàn lượng bạc Tiêu Ngọc Minh thắng được nên tiêu xài ra sao.

Một đoàn bảy tám vị quý công tử, vận cẩm y hoa phục, cưỡi tuấn mã ung dung tiến vào địa phận Tây Sơn. Thoáng chốc, sự xuất hiện của họ đã khiến mấy trăm dặm quanh đó xôn xao, náo động. Liễu Bích Cầm và Hồng Nhi cũng biết được chuyện này từ lời kể của bà quản.

Đợi bà quản khuất dạng, Hồng Nhi bèn giả như vô tình nói với Liễu Bích Cầm: “Tiểu thư, người nói xem, ấy là công tử nhà ai vậy?”

Liễu Bích Cầm có chút hoảng loạn song vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, nàng lắc đầu đáp: “Ta làm sao hay được.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.