[xuyên Sách Tn80] Sau Khi Xuyên Sách, Cô Phát Tài Ở Những Năm 80 - Chương 15

Cập nhật lúc: 27/12/2025 05:14

Giang Hạ định đi rửa bát, Chu Thừa Lỗi liền giữ cô lại: "Cứ để mẹ tôi và các chị rửa là được."

Lúc nãy cô đứng bếp đã vất vả đủ rồi, hơn nữa cầm xẻng nấu ăn thì không lo ướt tay, nhưng rửa bát thì khác, tay phải ngâm nước. Chu Thừa Lỗi lại nói với mẹ Chu: "Mẹ, cỏ trong sân đều do một tay Giang Hạ cầm cuốc dọn sạch đấy, tay cô ấy nổi mụn nước cả rồi, bát đũa mẹ rửa nhé!"

Mẹ Chu: "..." Đúng là nuôi con trai cho lắm vào! Cưới vợ một cái là quên ngay mẹ già! Thế nhưng, cỏ trong sân là do Giang Hạ dọn thật sao? Qua bữa cơm này, mẹ Chu đã bắt đầu nhìn Giang Hạ bằng con mắt khác, giờ bà càng thấy rõ con bé này thực sự muốn cùng con trai bà vun vén tổ ấm rồi. Nếu không thì làm sao làm lụng tích cực thế được?

Chỉ cần Giang Hạ chịu yên ổn sống với con trai bà, bà cũng chẳng phải loại mẹ chồng hay gây khó dễ cho con dâu. Thấy tình cảm hai đứa tiến triển tốt đẹp, bà vui lắm. Mẹ Chu cười bảo: "Thằng Lỗi cũng chẳng nói sớm là tay Tiểu Hạ nổi mụn nước, bát đũa cứ để bọn mẹ rửa là được, con ra ngồi nghỉ đi."

Hà Hạnh Hoàn, con dâu bà Cố nghe vậy cũng cười nói: "Tay Tiểu Hạ đau thì đừng đụng vào nước nữa, mấy cái bát để chúng tôi lo. Vừa rồi cháu làm bao nhiêu món chắc cũng mệt rồi."

Giang Hạ không nài nỉ thêm, cô vốn ghét nhất là rửa bát: "Vậy để cháu đi quét dọn cái sân ạ."

Điền Thải Hoa bặm môi, nổi mấy cái mụn nước thì có gì to tát, hồi trước mụ ta bị liềm cắt một vết sâu hoắm còn chẳng nề hà gì. Nghĩ thì nghĩ vậy, mụ ta cũng chẳng dám thể hiện ra mặt, liền hùa theo vài câu, rửa bát xong còn lau sạch mặt bếp rồi mới khệ nệ bê nồi gang và nồi đất nhà mình về.

Khi nhà cửa đã quét dọn sạch sẽ, mọi người cũng ra về hết, Chu Thừa Lỗi mang mấy cái ghế cuối cùng trả lại nhà bà Cố, tiện tay chốt c.h.ặ.t cổng sân. Cha Chu và Chu Chu đã tắm rửa đi ngủ sớm từ lúc nào. Thấy Giang Hạ xách một xô nước nóng từ bếp ra, Chu Thừa Lỗi vội bước tới đỡ lấy.

Giang Hạ bảo: "Em muốn gội đầu, cứ để ở giữa sân là được." Nhà tắm vừa chật vừa không có đèn, ai biết có rắn rết gì không, cô thực sự không dám ở trong đó quá lâu. Tắm rửa thì chẳng còn cách nào khác, đành phải c.ắ.n răng mà gội cho nhanh.

Chu Thừa Lỗi nhíu mày: "Không để vài hôm nữa hãy gội sao?" "Không gội em chịu không nổi." Vừa dọn vệ sinh vừa nấu nướng, tóc tai cô bám đầy bụi bẩn và mùi khói dầu, cô không thể chịu đựng thêm giây nào nữa. "Tay cô không đau à?" "Đau em cũng phải gội, em không nhịn được bẩn đâu."

Mẹ Chu lúc này từ nhà tắm đi ra, nghe thấy liền bảo: "A Lỗi, con giúp Tiểu Hạ gội đầu đi." Hai người: "..."

Mẹ Chu thấy cả hai ngây ra: "Gì thế? Đàn ông giúp vợ gội đầu chẳng phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Hồi xưa tay mẹ bị thương, cha con cũng gội cho mẹ đấy thôi." Vợ chồng phải tiếp xúc nhiều thì tình cảm mới nảy nở được. Con trai bà đã hai mươi tám rồi, đến mụn con cũng chưa thấy đâu. Chu Vĩnh Quốc bằng tuổi nó mà thằng bé Chu Kiệt đã sắp đi học tiểu học rồi.

Chu Thừa Lỗi nhìn Giang Hạ: "Để tôi giúp cô." Giang Hạ buột miệng: "Không cần đâu, gội đầu anh giúp được, thế còn tắm thì sao?" Mẹ Chu chêm vào: "Tắm cũng giúp được luôn, sau này già cả không cử động được, chẳng phải cũng nhờ bạn đời giúp sao?" Chu Thừa Lỗi: "..." Giang Hạ: "..." (Mình vừa lên nhầm chuyến xe "tốc độ" nào thế này?)

Mẹ Chu dứt khoát lấy ghế nhỏ ngồi giữa sân lau tóc, mắt cứ dán c.h.ặ.t vào hai đứa: "Nhanh lên, A Lỗi đứng đần ra đấy làm gì? Còn không mau gội cho Tiểu Hạ?" Hai người bất đắc dĩ, đành phải c.ắ.n răng mà làm theo.

Đêm tháng Tám, tiếng ve sầu râm ran, gió đêm hiu hiu thổi, ngàn sao lấp lánh như đang nhìn trộm đôi lứa dưới sân. Giang Hạ ngồi trên ghế nhỏ, đầu đầy bọt trắng xóa. Đây là bọt của dầu gội đầu hiệu Bông Hoa, cả cái làng này chắc chỉ mình Giang Hạ dùng dầu gội, dân làng thường dùng nước bồ kết, lá trắc bách diệp hay bã chè để gội đầu.

Chu Thừa Lỗi đứng sau lưng cô, mười đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp da đầu, bọt dính đầy tay khiến anh có chút luống cuống. Lần đầu gội đầu cho người khác nên anh chẳng có kinh nghiệm, Giang Hạ bảo bọt không đủ, cứ đổ thêm dầu gội vào đi, anh liền tay đổ hơi quá đà, thế là bọt tràn trề luôn! Cả hai người đều có chút chật vật.

"Có đau không?" Anh sợ tay mình nặng quá. "Không đau, xả nước được rồi đấy." Giang Hạ cầm khăn lau đi những vệt nước và bọt chảy xuống mặt, mắt và cổ. Gội kiểu này còn khổ hơn tự gội!

Giang Hạ cúi đầu xuống chậu sứ in hoa hồng lớn, để lộ gáy trắng ngần, thanh mảnh. Chu Thừa Lỗi múc một gáo nước, một tay chậm rãi rót xuống gáy, một tay luồn qua mái tóc để nước cuốn trôi bọt xà phòng.

"Nếu mà được nằm gội thì tốt biết mấy, chẳng lo nước vào mắt." Giang Hạ quệt nước trên mắt, không nhịn được than vãn. Chu Thừa Lỗi không nói gì, nhưng trong đầu đã nảy ra ý định hậu tuần này đi chợ phiên sẽ mua một cái ghế nằm về. Ngày mai thì không được vì phải đi biển. Anh Cả chắc thấy áy náy nên nhường anh đi trước, hôm sau mới đến lượt anh Cả, ngày cuối mới đến cha.

Chu Thừa Lỗi hơi lơ đãng một chút, gáo nước vốn đang chảy dọc theo mái tóc đen mượt như lụa bỗng nghịch ngợm rẽ lối, chảy xuống cổ trắng nõn nà rồi chui tọt vào trong cổ áo. Chu Thừa Lỗi theo bản năng đưa tay định lau đi, không ngờ qua khe hở của chiếc áo sơ mi hoa nhí, anh lại thoáng thấy một đường cong căng đầy.

Chương 20: Chung giường chung gối

Bàn tay cầm gáo nước của Chu Thừa Lỗi khẽ run, anh vội vã chộp lấy chiếc khăn khô trên lưng ghế vắt lên cổ cô, che đi cảnh xuân thoáng qua ấy. Bỗng nhiên thấy một lượng nước lớn chảy xuống cổ, Giang Hạ chẳng hay biết gì vội lấy khăn lau: "Nhanh quá, chậm lại chút, ướt hết áo em rồi."

"Xin lỗi." Giọng anh hơi khàn.

Khó khăn lắm mới gội xong đầu cho Giang Hạ, Chu Thừa Lỗi lại xách thêm hai xô nước nóng vào nhà tắm cho cô đi tắm. May mà mẹ Chu đã về phòng, nếu không bà mà giám sát đòi cả hai tắm chung thì không biết sẽ thu dọn tàn cuộc thế nào.

Giang Hạ tắm xong ngồi giữa sân hong tóc. Gió đêm thật dễ chịu, mang theo hương vị mằn mặn của biển cả. Đêm ở làng chài không có ánh đèn rực rỡ, chỉ có bầu trời đầy sao. Giang Hạ vừa chải tóc vừa suy tính chuyện tương lai. Đại học chắc chắn phải thi, không chỉ vì tấm bằng mà vì có đỗ đại học thì những kiến thức kiếp trước cô học được mới có lý do chính đáng để mang ra dùng. Thế nhưng năm nay không tham gia kịp nữa, tiền trong người chỉ có một trăm đồng, chắc chắn không đủ tiêu, phải tìm cách kiếm tiền rồi sang năm thi lại. Muộn nhất là sang năm phải thi đỗ, vì theo cốt truyện, sau năm tới những người đã kết hôn sẽ không được tham gia kỳ thi đại học nữa.

Nhưng kiếm tiền bằng cách nào đây?

Chu Thừa Lỗi tắm xong đi ra, thấy Giang Hạ đang thẫn thờ nhìn trời đêm không biết đang nghĩ gì, liền bảo: "Ngoài sân gió to lại nhiều muỗi, tóc khô rồi thì vào ngủ sớm đi kẻo cảm lạnh." Giang Hạ sực tỉnh, nhìn đống quần áo của hai người trong chậu, mặt bỗng nóng bừng, vội đáp: "Vâng, em vào phòng đây."

Lúc nãy cô tắm xong đi ra, anh đã nhận lấy chậu quần áo dơ của cả hai. Cô bảo để tự mình giặt, dù sao cũng sắp ly hôn. Anh chỉ nhạt nhẽo nhìn cô một cái: "Chẳng phải cô bảo không biết giặt sao? Từ trước tới nay đều là tôi giặt giúp cô, không chênh lệch mấy ngày này đâu." Giang Hạ chẳng còn lời nào để nói.

Chu Thừa Lỗi đợi Giang Hạ vào phòng rồi mới bắt đầu giặt quần áo. Trong phòng, tóc Giang Hạ đã khô hẳn. Cô nằm trên giường, nhìn tấm màn tuyn cũ trắng tinh, nghe tiếng vò quần áo bên ngoài mà thầm nghĩ: Một lát nữa anh giặt xong có vào phòng ngủ không nhỉ? Chắc là không đâu, đã nói là ly hôn rồi mà, tối qua anh còn chẳng ngủ chung phòng, giờ dọn sang đây anh có phòng riêng chắc sẽ ngủ riêng thôi.

Một lát sau, tiếng đóng cửa ở phòng khách vang lên, ngay sau đó là tiếng đóng cửa ở phòng bên cạnh. Giang Hạ nghe thấy thế thì tắt đèn đi ngủ. Tiếng ve sầu râm ran, thấp thoáng tiếng sóng biển rì rào, gian phòng yên tĩnh rất dễ ngủ. Mệt mỏi cả ngày, Giang Hạ nhanh ch.óng chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ màng, trên mái nhà bỗng vang lên những tiếng động lạ nhỏ xíu, như có thứ gì đó bò qua. Giang Hạ cứng đờ cả người! Cô mở to mắt, trong bóng tối chẳng nhìn thấy gì nhưng đầu óc cô lập tức hiện lên hình ảnh hai con rắn ban ngày. Rồi lại nhớ đến lời bà Cố bảo rắn đẻ một ổ trứng, nở ra cả đàn rắn con.

Giang Hạ: "..." (Trời ơi sao không nghĩ gì khác mà lại nghĩ đến cái này!)

Không đâu, chắc nghe nhầm thôi. Cô kéo chăn trùm kín đầu. Đúng lúc này, trên mái ngói lại vang lên tiếng động lạ lần nữa. Trong gian phòng quá tĩnh lặng nên tiếng động ấy nghe cực kỳ rõ ràng!

"Chu Thừa Lỗi!!!"

Tiếng hét ấy suýt chút nữa thì thổi bay cả mái nhà! Giang Hạ tung chăn, giật màn, nhảy xuống giường rồi chạy ra ngoài như một cơn gió.

Ở phòng bên cạnh, Chu Thừa Lỗi vừa mới cởi áo định đi ngủ, nghe tiếng kêu thất thanh liền chẳng kịp mặc áo mà lao thẳng ra ngoài. Một bóng đen lập tức lao tới, treo lủng lẳng trên người anh như một con gấu lười.

"Có rắn! Trên mái nhà vẫn còn rắn!"

Cha mẹ Chu đều bị dọa giật mình tỉnh giấc, chỉ có mỗi Chu Chu là trẻ con nên vẫn ngủ say tít mù. Hai ông bà vội xuống giường định ra xem thế nào. Mẹ Chu vừa mới mở cửa phòng đã vội vàng đóng sầm lại.

"Cô ta lại làm sao thế?" Cha Chu đứng sau, giọng đầy bực bội vì bị đ.á.n.h thức. Nửa đêm nửa hôm làm loạn thế này không phải lần đầu. Mẹ Chu đẩy cha Chu về giường: "Không sao, không sao, có thằng Lỗi lo rồi! Chắc Tiểu Hạ ban ngày bị rắn dọa nên giờ nằm mơ thôi." Mẹ Chu ban ngày cũng nghe bà Cố kể chuyện trong nhà có rắn rồi.

Cha Chu nghe vậy thì mặc kệ, rắn thôi mà, mùa hè thấy suốt ấy mà, với lại thằng Lỗi biết bắt rắn, sợ cái gì? Đúng là mấy người ở tỉnh về, chuyện bé xé ra to. Hai ông bà nằm lại giường, ngủ tiếp.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.