Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 13.2

Cập nhật lúc: 05/11/2025 07:14

Trong mắt Tống Từ Nhung và Tần Tú Chi đồng loạt hiện lên sự xót xa và thương tiếc.

Rõ ràng, họ đã tin rằng chuyện này không liên quan gì đến “cô bé thuần lương, vô tội” Tống Thanh Yểu.

Hai người vội vàng tiến tới, muốn ngăn cô con gái đang tự hành hạ bản thân.

Tống Thanh Yểu lanh lợi thế nào, trong lòng cô ta hiểu rõ.

Thấy hai người lớn đã tin tưởng mình, cô ta lại lập tức quỳ xuống bên chân Tống Đường, khuôn mặt đầy vẻ yếu đuối cầu xin:

“Chị ơi… em thật sự không cố ý…”

“Em đã hiểu lầm chị… là em đáng đánh, xin chị tha thứ cho em, được không?”

Nói rồi, lại tiếp tục bật khóc, vừa khóc vừa tự tát vào mặt mình.

“Yểu Yểu, đừng làm vậy nữa!”Tần Tú Chi đau lòng đến mức nước mắt tuôn trào.

Trong đôi mắt hoa đào của Tống Đường, một tia lạnh lẽo xẹt qua thật nhanh.

Cô biết rõ, phần lớn m.á.u trên người Tống Thanh Yểu là giả.

Cô ta đã cùng Tống Nam Tinh bàn bạc sẵn từ trước: một người đứng ngoài cổng canh chừng, đợi Tống Từ Nhung và vợ trở về, một người thì đến nhà bạn thân mượn túi m.á.u giả.

Chính trong lúc đó, Tống Đường đã tranh thủ mời Lâm Hà vào phòng mình.

Chỉ tiếc rằng, hiện tại cô không thể chứng minh vết m.á.u trên người Tống Thanh Yểu là giả, cũng không thể lật tẩy được cô ta mới là chủ mưu thật sự.

Huống hồ, với màn khóc lóc t.h.ả.m thiết kia, nếu cô không tỏ ra rộng lượng tha thứ, thì trong mắt vợ chồng Tống Từ Nhung, cô sẽ lại là người nhỏ nhen, càng khiến họ thêm thương xót cho Tống Thanh Yểu.

Cô sẽ không để Tống Thanh Yểu đạt được mục đích!

Dù so trà xanh, Tống Đường chưa chắc đã thua!

“Đường Đường, mặt Yểu Yểu sắp sưng lên rồi, con tha thứ cho con bé đi… được không?”

Nghe thấy giọng Tần Tú Chi, Tống Đường khẽ bấu mạnh vào tay mình, để ép ra vài giọt nước mắt, hốc mắt lập tức đỏ hoe.

“Bố, mẹ… có lẽ con không nên trở về thủ đô.”

“Từ nhỏ đến lớn, con thật sự đã chịu quá nhiều khổ cực.”

“Con ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Chỉ đến khi đến thủ đô, con mới lần đầu tiên được mặc một chiếc áo không vá chằng vá đụp.”

“Con cứ tưởng mình đã tìm được bố mẹ ruột, rốt cuộc cũng có một mái nhà thuộc về mình. Nhưng bố mẹ lại không tin con, giống như… cũng không thương con.”

“Nếu em gái không thích con, con thật sự có thể đi. Giờ con đi ngay cũng được…”

Những lời này, ban đầu Tống Đường chỉ định trà lại bằng trà, lấy diễn xuất đáp lại diễn xuất.

Nhưng khi nghĩ đến kết cục bi t.h.ả.m của nguyên chủ trong sách, cô bỗng chua xót thật sự, vô thức rơi vài giọt nước mắt thật.

Tống Thanh Yểu c.h.ế.t lặng.

Cô ta thật sự không ngờ, Tống Đường lại còn trà xanh hơn cả mình!

Thế nhưng với vợ chồng Tống Từ Nhung và Tần Tú Chi thì lại khác, cả hai đều đau lòng, áy náy đến tột cùng. Lúc này họ chẳng còn tâm trí đâu mà trách mắng Tống Thanh Yểu nữa, chỉ vội vã quay sang dỗ dành Tống Đường.

Thậm chí, đến một người sĩ diện như Tống Từ Nhung cũng hạ mình, lúng túng cúi đầu, khẽ nói:

“Đường Đường… bố không cố ý nghi oan cho con. Nghe cô của con nói là con đẩy Yểu Yểu, bố mới nghĩ…”

“Nói sao thì nói, lần này là bố sai. Bố nhận lỗi.”

Tống Từ Nhung — một người đàn ông sắt đá, không sợ gì nơi chiến trường — lại vụng về đến mức không biết dỗ con ra sao.

Ông chỉ biết dùng tiền để biểu đạt nỗi hối hận và yêu thương.

Ông luống cuống rút vài tờ đại đoàn kết nhét vào tay Tống Đường:

“Con… con cầm lấy, mua gì ngon thì ăn. Nếu không đủ, cứ bảo bố.”

Tần Tú Chi cũng vừa khóc vừa xin lỗi cô:

“Đường Đường… mẹ nên tin con…”

“Đúng rồi, con không phải muốn thi vào đoàn văn công sao? Mẹ ủng hộ con! Mẹ sẽ mời giáo viên về kèm con, được không?”

“Không cần đâu.” Tống Đường đáp, nhưng không phải vì làm giá hay tỏ thái độ.

Ở thời đại này, kỳ thi đại học vẫn chưa được khôi phục. Giáo viên mà Tần Tú Chi có thể mời về, trình độ cũng chỉ khoảng cấp ba. Nói thẳng ra, họ chẳng dạy được gì cho cô cả.

“Vậy mẹ cho con mấy phiếu vải này. Con gái thì ai mà chẳng thích mặc đẹp, con lấy mà may vài bộ quần áo mới.”

Tần Tú Chi sốt sắng muốn bù đắp, liền lấy ra mấy tấm phiếu vải mười thước từ trong túi, nhét hết vào tay Tống Đường.

Tống Nam Tinh và Tống Thanh Yểu tuy không nói, nhưng mắt thì không mù, dĩ nhiên trông thấy rõ ràng những gì họ vừa đưa cho Tống Đường.

Tống Nam Tinh đếm sơ sơ, phát hiện Tần Tú Chi đã nhét cho Tống Đường năm tấm phiếu vải mười thước.

Còn Tống Từ Nhung thì đưa không dưới năm, sáu tờ đại đoàn kết.

Dựa vào đâu?!

Tần Tú Chi mỗi tháng chỉ cho bà ta mười lăm thước vải thôi mà còn keo kiệt tính toán, thế mà bây giờ lại dám một lúc đưa cho Tống Đường tới năm mươi thước phiếu?

Bà ta không phục!

Tống Thanh Yểu cũng nghiến răng ken két.

Rõ ràng cô ta cứ ngỡ tối nay mình có thể đuổi được Tống Đường ra khỏi nhà họ Tống.

Ai ngờ, vận may của Tống Đường lại tốt đến vậy, không chỉ được Lâm Hà làm chứng minh oan, mà còn “vớ” được cả đống thứ tốt đẹp!

Mấy phiếu vải và tiền đại đoàn kết kia, lẽ ra phải là của cô ta — Tống Thanh Yểu!

Tống Đường dựa vào cái gì mà cứ mãi tiêu xài những thứ vốn thuộc về cô ta?!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.