Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 14.1
Cập nhật lúc: 05/11/2025 07:14
Tống Đường không xứng đáng!
Tống Thanh Yểu thật không ngờ Lâm Hà lại đứng ra bênh vực Tống Đường.
Rõ ràng người định lấy Lục Kim Yến là cô ta! Lâm Hà nhất định phải thích cô ta, chỉ có thể thích cô ta!
Cô ta nhất định phải điều chỉnh lại kế hoạch, phải nhanh chóng khiến Lâm Hà chán ghét Tống Đường đến tận xương tủy!
Trong lòng Tống Thanh Yểu đầy oán hận, nhưng trước mặt Tống Từ Nhung và những người khác, cô ta không thể để lộ điều gì, đành giả vờ đáng thương, âm thầm rơi nước mắt.
Tần Tú Chi đã xử lý xong vết thương trên tay cô ta.
Tống Từ Nhung cũng mắng mỏ Tống Nam Tinh thêm vài câu, sau khi tiễn nhà Lục Thủ Cương về, ông và vợ trở lại phòng.
Cánh cửa vừa khép lại, những điều cất giấu trong lòng cũng không cần phải giấu nữa.
Tần Tú Chi khẽ kéo tay áo chồng, không nhịn được thở dài:
“Tối nay Nam Tinh thật quá đáng.”
Tống Từ Nhung gật đầu:
“Anh đã cảnh cáo rồi, sau này nó chắc sẽ không dám làm khó Đường Đường nữa.”
“Nếu còn dám bắt nạt Đường Đường, cho dù bố có ra mặt che chở, anh cũng sẽ bắt nó dọn ra ngoài!”
Tần Tú Chi gật đầu đồng tình.
Trước giờ bà vốn không ưa tính cách phiền phức của Tống Nam Tinh, chỉ là vì quan hệ họ hàng nên vẫn nhẫn nhịn. Nhưng nếu còn dám động vào con gái bà nữa, thì bà tuyệt đối sẽ không dung túng.
Nghĩ đến khoảnh khắc Tống Đường khóc tối nay, Tần Tú Chi lại cảm thấy day dứt:
“Sau này… chúng ta phải đối xử với Đường Đường tốt hơn một chút.”
“Ừm.”
Tống Từ Nhung hiểu rõ vợ mình đang nghĩ gì.
Ông dịu dàng nắm lấy tay bà:
“Sau này, cho Đường Đường nhiều tiền tiêu vặt hơn. Nhưng cũng không thể thiên vị, tiền tiêu của Yểu Yểu cũng phải tăng.”
“Anh cũng sẽ giúp Đường Đường tìm một cậu lính trẻ tử tế.”
“Con bé chắc chắn không thể vào được đoàn văn công đâu, học vấn như vậy, chắc cũng chẳng xin được việc gì ra hồn.”
“Chỉ cần kiếm được một tấm chồng tử tế, có chúng ta làm chỗ dựa, cuộc sống sau này của nó sẽ không tệ.”
Tần Tú Chi cũng thấy đúng. Đừng nói là đoàn văn công, ngay cả việc làm bình thường Tống Đường còn khó mà kiếm được.
Vợ chồng họ là người ngay thẳng, không muốn nhờ cậy mối quan hệ, chuyện có thể làm… cũng chỉ là tìm cho cô một tấm chồng tốt.
Chợt nhớ ra điều gì đó, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Tần Tú Chi lại thoáng hiện lên vẻ lo lắng:
“Tiểu Kỳ và Tiểu Dã vẫn không chịu về nhà…”
“Em thật sự lo… hai đứa nó mà cứ thế… lỡ mà với Đường Đường thì…”
Câu cuối cùng bà không nói tiếp, nhưng Tống Từ Nhung đã hiểu ý.
Bà đang lo hai thằng con trai của họ sẽ không chấp nhận Tống Đường.
Tống Từ Nhung cũng thấy đau đầu.
Vụ từ hôn với nhà họ Lương, tuy bên ngoài không làm ầm ĩ, nhưng Lương Việt Thâm thân thiết với con trai thứ của ông — Tống Chu Dã, chắc chắn đã kể mọi chuyện cho nó nghe.
Chỉ e rằng con cả Tống Kỳ cũng biết.
Hai đứa đó xưa nay đều là loại người không chịu được cát trong mắt, lại quá mức thiên vị Tống Thanh Yểu, muốn chúng thật lòng chấp nhận Tống Đường là em gái, đúng là… quá khó!
Tống Từ Nhung không nhịn được, cũng thở dài một tiếng thật dài: Muốn hai thằng nhóc đó chịu nhận Tống Đường làm em gái… thật sự, khó quá.
Sau khi Lục Thủ Cương và Lâm Hà về đến nhà, hai vợ chồng cũng chui vào chăn thì thầm trò chuyện.
Lâm Hà cứ cảm thấy chuyện tối nay, Tống Thanh Yểu không hề vô tội như vẻ ngoài.
Vì tình cảm giữa bà và Lục Thủ Cương rất tốt, có chuyện gì cũng không giấu nhau, nên bà nói thẳng nỗi nghi ngờ trong lòng:
“Lão Lục này, anh có nghĩ Yểu Yểu thật sự không nhìn rõ ai là người đã đẩy nó không?”
“Sao em cứ thấy tối nay giống như nó và Tống Nam Tinh đã bàn bạc trước, cố ý vu oan cho Đường Đường vậy?”
Lục Thủ Cương trước giờ vẫn cảm thấy Tống Thanh Yểu là người có tâm cơ sâu, nhưng không có bằng chứng rõ ràng thì ông cũng không tiện kết luận vội.
Sau một lúc trầm ngâm, ông mới nói:
“Dù gì thì Yểu Yểu cũng là đứa suy nghĩ quá nhiều, lại có phần cực đoan.”
Nhớ lại cảnh Tống Thanh Yểu quỳ gối, tự tát mình loạn xạ, Lâm Hà cũng thấy cô gái này đúng là có phần mất kiểm soát.
Bà rùng mình một cái, lẩm bẩm:
“May mà em đang ngồi giảng bài cho Đường Đường, không thì con bé thật sự đã bị vu oan đến c.h.ế.t rồi!”
Lục Thủ Cương gật đầu.
Tuy nhiên, trong lòng ông lại không nghĩ việc Tống Đường nhờ Lâm Hà giảng bài là chuyện ngẫu nhiên. Ông cho rằng cô đã nhìn thấy rõ thế cờ, cố ý nhờ đến vợ mình để phá vỡ cục diện.
Vì để bảo vệ chính mình, nếu không làm hại ai, thì dùng chút thủ đoạn cũng chẳng có gì sai.
Trong mắt ông, điều này không phải là mưu mô, ngược lại khiến ông càng thêm khâm phục cô gái đó.
Giọng nói của Lâm Hà vẫn vang lên trong màn đêm:
“Con bé Đường Đường ấy, thật sự thông minh.”
“Nó học chẳng được mấy hôm, vậy mà em giảng cho nó bài toán cấp ba, nó lại có thể suy ra nhiều hướng, đến mức về sau em còn theo không kịp suy nghĩ của nó.”
“Mọi người cứ khen con mình học giỏi, nhưng nếu Đường Đường được học cùng tụi nhỏ nhà mình từ sớm, chưa biết chừng ai mới là người đứng đầu lớp ấy chứ!”
“Thật sao?”
Lục Thủ Cương ban đầu còn tưởng Tống Đường chỉ hỏi mấy bài toán tiểu học, ai ngờ là đề cấp ba mà cô cũng làm được.
Thấy vợ mình gật đầu chắc nịch, trong lòng ông bỗng lóe lên một suy nghĩ: Tống Đường với con trai út nhà mình thật ra rất hợp.
Thằng út nhà ông vốn vô tư vui vẻ, chẳng nghĩ ngợi sâu xa, trong khi Tống Đường thì thông minh lại gan dạ. Hai đứa tuổi cũng sàn sàn nhau, quả thật là một cặp trời sinh!
